*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: MítBeta: SasaswaEm thực sự không gian lận trong kỳ thi, không phải em gian lận thì sao lại có những tin đồn đó, em rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao em lại gian lận chứ.
Cận Từ hỏi, "Thật sự là cậu sao?"
Tạ Dương chống tay lên mặt, im lặng một lúc rồi nhìn Cận Từ với vẻ thích thú, "Không phải tôi thì là ai?"
"Tôi không biết." Giọng điệu của Cận Từ nhàn nhạt, như thể hắn không quan tâm đến câu trả lời của Tạ Dương.
Lời nói vừa dứt, hắn cũng không nói gì thêm, thậm chí không có động tác dư thừa mà bước thẳng ra khỏi phòng Tạ Dương.
Tạ Dương ngồi co người trên ghế, hai tay vẫn ôm hai má, nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu.
Sau đó, cậu đứng dậy, chạm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ và loang lổ vết ố, đặt lên tay nắm cửa có phần gỉ sét, rồi một tiếng lách cách nhẹ nhàng khóa cửa lại.
**
Ngày thứ hai, Tạ Dương dậy rất sớm, dì Vương trong nhà vừa làm bữa sáng xong, Tạ Dương đã chuẩn bị xuống lầu.
Cậu thản nhiên mặc chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu trắng sọc xanh đậm xen kẽ đỏ*, ném chiếc cặp rỗng trong tay xuống ghế sô pha, lẳng lặng ngồi vào bàn ăn, bưng một bát cháo nhỏ múc từng muỗng cho vào miệng với vẻ mặt có phần uể oải.
*Ảnh tham khảo( bản convert để " thâm lam hồng giang bạch đế" mà không biết màu gì)Sau khi mẹ Lý trang điểm, vệ sinh cá nhân thu dọn đồ đạc xong, Tạ Dương đã ăn xong bát, đang cháo cầm chiếc điện thoại di động cũ ngồi ở bàn ăn chơi.
"Thật sự thay đổi, con dậy sớm vậy sao?" mẹ Lý đi tới ngồi xuống bên cạnh uống sữa, nghiêm túc nhìn Tạ Dương đang nghịch điện thoại thì có chút không vui, "Sao dậy sớm như vậy không đọc sách mà ngồi đây nghịch điện thoại hả?"
Tạ Dương lưu câu hỏi cuối cùng vào đề bài, sau đó thoát khỏi phần mềm, nhấp vào WeChat để gửi tin nhắn, nói: "Con nói con đang giải đề, mẹ có tin không?"
"Con nghĩ mẹ có tin không?" mẹ Lý tức giận nói.
Nói xong thì mặc kệ Tạ Dương, yên lặng ăn bữa sáng.
Một lúc sau, Cận Từ cũng đi xuống lầu, tự nhiên ngồi xuống bắt đầu từ từ ăn sáng.
Tạ Dương ngồi bên cạnh gửi tin nhắn cho Trương Ngộ.
"A-Axit hydroxypropionic: Dậy chưa?"
"A-Axit hydroxypropionic: Con trai dậy nổi không?"
"A-Axit hydroxypropionic: Sao mày chưa dậy hả? Trước kia con không phải như thế này."
"A-Axit hydroxypropionic: Con thay đổi rồi, ba ba không yêu con nữa."
Tạ Dương gõ từ cuối cùng xong gửi đi, nhanh chóng gõ tin nhắn tiếp theo, đang muốn gửi đi thì dừng lại.
Mẹ Lý nói: "Tiểu Từ, hôm qua Tạ Dương có gây phiền phức gì cho cháu không? Có phải thằng bé đặc biệt khó dạy không?"
Sắc mặt Tạ Dương lộ ra vẻ nhẹ nhàng, giống như không quan tâm đến câu hỏi của mẹ Lý, Cận Từ sẽ trả lời thế nào đây? Nói thẳng ra cả đêm qua không dạy cái gì? Hay cậu không muốn nghe hắn nói? Còn......
Cận Từ đặt chiếc thìa sứ trắng có hoa văn màu xanh trên tay xuống, liếc nhìn Tạ Dương, người đang cầm điện thoại che mặt. Tạ Dương lười biếng dựa vào ghế, rất cẩu thả, nhưng đôi mắt sắc bén của Cận Từ thấy rõ đôi tay đang khẩn trương mà siết chặt của Tạ Dương.
"Không ạ, cậu ấy rất tốt." Giọng Cận Từ lạnh lùng, không nghe ra một ý khen nào cả.
Tạ Dương đã xóa tin nhắn đang soạn trên điện thoại của mình, cũng không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.
"Ăn xong chưa?" Tạ Dương cất điện thoại, đứng dậy, hơi nâng cằm về phía Cận Từ, "Ăn xong thì đi thôi."
"Có người nào nói chuyện với người khác như vậy sao?" mẹ Lý cau mày "Người ta vừa khen con, còn không biết nói cảm ơn sao? Không biết đầu óc nghĩ gì nữa!"
Tạ Dương khóe miệng nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng gợi đòn, "Anh trai à, anh ăn xong chưa? Đi được chưa ạ?"
Nói xong, cậu quay lại nhìn mẹ Lý, vẫn mỉm cười, "Mẹ, mẹ thấy như vậy có được không?"
"Tạ Dương! Buổi sáng mà con đã muốn bị mắng rồi sao? Nhìn lại con xem! Không ra thể thống gì!" Ngay khi mẹ Lý vỗ bàn, cái ly trong tay bị lực lớn tác động, sau đó lung lay vài cái rồi rơi xuống đất.
Vỡ đầy đất.
Tạ Dương không nói gì nữa, xắn tay áo đồng phục lên, cầm cặp sách trên ghế sô pha lên lắc lắc, bước ra cửa lẳng lặng đi giày vào.
Dì Vương cũng vội vàng chạy tới dọn dẹp những mảnh vụn trên mặt đất, cảnh tượng này dì cũng không lạ gì. Gia đình này thỉnh thoảng sẽ như vậy, mỗi lần mẹ Lý đều hỏi, "Con nhìn lại mình xem có ra hình ra dạng gì không?"
Sau đó Tạ Dương luôn âm thầm đi ra ngoài.
Dù sao Cận Từ cũng là người ngoài, thấy Tạ Dương chuẩn bị rời đi lập tức đi theo.
Theo sau không nói một lời, lên xe của bác Nghiêm vẫn im lặng như ngày hôm qua.
Bác Nghiêm là người từng trải, nhìn thấy bộ dạng của Tạ Dương liền biết cậu vừa cãi nhau.
Trong xe không ai lên tiếng, vô cùng yên tĩnh.
Mà sự yên tĩnh này còn ngột ngạt hơn cả ngày hôm qua, bầu không khí ngưng trọng đến mức bác Nghiêm không dám làm gì khác chỉ vững vàng khởi động xe, chuẩn bị lái xe ra ngoài.
"Dừng lại." Tạ Dương liếc nhìn chiếc áo phông màu trắng đơn giản của Cận Từ, bảo bác Nghiêm dừng xe, "Cháu quên lấy đồ."
"Là cái gì? Bác đi lấy cho cháu." Bác Nghiêm kéo dây an toàn, xung phong nhận việc.
Tạ Dương lắc đầu, mở cửa xuống xe, không chút do dự chạy vào nhà, xem ra quên mang theo thứ rất quan trọng.
Mẹ Lý vẫn ngồi ở bàn ăn, ly sữa vỡ đã được thay bằng ly khác nhưng không ai uống.
"Gì đây? Muốn ở nhà trốn tiết à?" mẹ Lý tức giận khi nhìn thấy Tạ Dương.
Tạ Dương đi thẳng lên lầu, không nói lời nào, cũng không có trả lời.
Mẹ Lý bực bội muốn trút giận nhưng bị chặn lại, cầm ly sữa lên uống sạch rồi xách cặp đến cửa thay giày ra ngoài.
Tạ Dương vào phòng mở tủ lục lọi lấy ra một chiếc áo khoác, phủi vài cái, cầm lên tay rồi đi ra.
Người còn chưa lên xe, quần áo trên tay đã bị ném vào trước.
Cận Từ đưa tay lên dễ dàng bắt lấy, liếc nhìn rồi hơi ngẩng người.
Thứ mà Tạ Dương ném vào là chiếc áo khoác đồng phục nền trắng sọc xanh xen kẽ đỏ còn mới tinh.
"Cho dù là học sinh chuyển trường thì vẫn có thể bị phạt vì không mặc đồng phục, đứng trước sân ba phút sẽ rất xấu hổ đó." Tạ Dương ngồi vào phất tay, "Bác Nghiêm, đi thôi."
Trường cấp ba Giang Dương luôn rất nghiêm khắc trong vấn đề đồng phục của học sinh.
Nó cho phép bạn tự do vào ngày đầu tiên đi học. Không mặc đồng phục học sinh thì không sao, nhưng từ ngày thứ hai đến mọi thời điểm ở trường, một khi bị bắt không mặc đồng phục, bạn sẽ bị ghi lại một lần, sau đó sẽ bị phê bình trước toàn trường và viết kiểm điểm.
Tạ Dương khoanh tay lại, đồng phục học sinh rất rộng, khi tay áo buông xuống, chỉ thấy đầu ngón tay Tạ Dương lộ ra.
Cậu tựa đầu vào cửa sổ rồi nhắm mắt lại.
Xe chạy ổn định, thỉnh thoảng hơi xóc nảy, Tạ Dương vẫn thoải mái.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và truyenhdt.com "Sasaswa"Cận Từ cầm chiếc áo khoác đồng phục học sinh mới tinh trong tay xoa xoa, hồi lâu không mặc vào, ánh mắt cụp xuống, như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì đó.
Chiếc xe dường như lọt vào cái hố nhỏ, thân xe xóc nảy mạnh, Cận Từ hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Tạ Dương.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa kính xe chiếu vào, che mất người thanh niên đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt tĩnh dưỡng, ánh nắng vàng khẽ chiếu rọi, tựa như một vị thần.
**
"Mẹ kiếp, anh có chuyện mặc đồng phục học sinh thôi cũng phiền phức như vậy!" Tạ Dương tức giận cởi đồng phục học sinh đang mặc ném cho Cận Từ, sau đó cầm lấy bộ đồng phục học sinh mới tinh trong tay Cận Từ, tự mình mặc vào.
Cận Từ không có ý kiến mặc vào bộ đồng phục học sinh vẫn còn giữ thân nhiệt của Tạ Dương, "Nhỏ chính là nhỏ."
Có mùi thơm thoang thoảng trên đồng phục học sinh của Tạ Dương, chắc do vẫn còn vươn nhiệt độ cơ thể của Tạ Dương nên khi vừa mặc vào đã ngửi thấy. Cận Từ xoa mũi, cảm thấy rất thoải mái.
"Còn nhỏ không?" Tạ Dương khoanh tay đứng nhìn Cận Từ trong bộ đồng phục học sinh, "Nếu còn nhỏ thì tìm người khác đổi đi, tôi không quan tâm nữa."
"Vừa người rồi." Cận Từ hơi nhúc nhích, bộ đồng phục học sinh này trên người Tạ Dương hơi rộng, nhưng trên người Cận Từ lại rất vừa vặn.
Cổ tay áo vừa ôm sát, viền cổ áo vừa vặn, thậm chí viền áo hơi rườm rà cũng vừa phải.
Tạ Dương liếc mắt vài cái, quay đầu đi, "Đến phòng học thôi."
Cận Từ gật đầu, tỉ mỉ kéo khóa đồng phục học sinh lên che khuất cánh cổ hắn, gương mặt " người sống chớ gần" khi mặc đồng phục lại tỏa ra khí chất cấm dục.
Sau khi thay đồng phục học sinh từ phòng tắm, trời đã muộn, một lát nữa phải đi tự học buổi sáng.
Tạ Dương đẫ Cận Từ đến phòng vệ sinh xa lớp A1 nhất, trên đường đi về lớp hai người tạo thành một tổ hợp nhan sắc cao, hấp dẫn không ít học sinh ngồi bên cửa sổ chú ý tới.
Người thu hút ánh mắt đầu tiên là Tạ - ác bá trong trường - Dương đang đi phía trước, sau đó liếc nhìn phía sau cậu, người kia kéo khóa đồng phục học sinh của mình rất kín, với đôi mắt lãnh đạm xám nhạt, toàn thân Cận Từ đều tản ra khí lạnh.
"Chà, đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó mặc đồng phục học sinh mà cấm dục như vậy!"
"Tạ Dương! Chết tiệt, đó không phải là Cận Từ, anh trai che chở phía sau cậu ta sao!"
"Trời ạ, tưởng ảnh trong link bình chọn nhất định đã qua PS*! Tôi tàn nhẫn đến mức không bình chọn cho hắn!"
*Photoshop"Bây giờ tôi hối hận rồi! Hôm qua tôi mở acc phụ bình chọn cho Chu Đào! A, tôi hối hận vô cùng!"
"Thắng thua không quan trọng! Điều quan trọng là tôi chắc chắn đã bỏ phiếu cho Cận Từ!"
"......"
Tạ Dương nghe thấy âm thanh từ bên cạnh truyền đến, đôi mắt nâu trong veo liếc nhìn phòng học bên cạnh rồi thu hồi ánh mắt.
"Thao, tôi vừa mới bị ánh mắt của Tạ Dương liếc qua đấy, linh hồn nhỏ bé cũng bị câu đi rồi."
"Tôi cũng vậy, tuy rằng bộ dáng rất lãnh đạm, có thể là cười lạnh đó, nhưng tôi chỉ nghĩ là cậu ta đang câu dẫn tôi!"
Âm thanh này có chút lớn, Tạ Dương tinh ý bắt được tiếng nói, đi tới chỗ người vừa nói.
Tạ Dương dừng lại, nhìn về phía đó.
Mắt nhìn chằm chằm vào người nọ, Tạ Dương nhếch lên khóe miệng cười nhẹ, lộ ra một đôi răng nanh ngoan ngoãn, liếc mắt nhìn cô gái có đôi mắt đào hoa, đối với cô ấy nói: "Đừng nghĩ nhiều, ác bá trường học sẽ không câu dẫn người đâu, dù sao thì tôi cũng không quyến rũ ai cả. "
"Cậu xem, cậu còn ở đây mà."
Nữ sinh che lại ngực, cô tưởng chính mình không còn tồn tại nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Dương: Giáo bá chỉ biết lấy bạo lực trấn áp bạo lực, câu dẫn sao? Không có chuyện đó đâu.Cận Từ: Hừm ( lạnh nhạt)Tạ Dương: Ca ca QAQ......