Thứ Việt Thế Trung dùng chính là máy tính để bàn trong thư phòng.
Việt Nhiên không thể làm gì khác hơn là ôm máy vi tính chuyển tới, kéo ghế tựa ra rồi ngồi kế bên cha. Nhìn ông đăng nhập vào game, cậu vẫn có một loại cảm giác không được chân thật: “Cha, tại sao cha đột nhiên lại muốn chơi trò này vậy?”
Việt Thế Trung nói: “Lúc trước thấy tụi con chơi mỗi ngày nên cha tò mò, ngược lại nhàn rỗi thì vẫn hoàn nhàn rỗi thôi.”
Việt Nhiên nói: “Vậy lúc tại sao lúc cha mới chơi lại không nói với con?”
“…” Việt Thế Trung nghiêm túc đáp, “Cha vốn định luyện thành cao thủ rồi mới tới tìm con rồi lao ra bảo vệ con lúc con gặp nguy hiểm, cho con một bất ngờ này nọ, sau đó phát hiện chơi khó quá.”
Việt Nhiên nghiêm mặt, không biết nên phun ra câu nào.
Cậu không thể làm gì khác hơn là bỏ qua đề tài này, liếc mắt nhìn chức nghiệp của cha, nói: “Kiếm khách là một bắt đầu rất tốt, để con xem điểm của cha một chút.”
Việt Thế Trung liền mở thanh thuộc tính của nhân vật ra, nói: “Cha thêm dựa theo cái tên gì mà Liệt Phong kia đấy, nhưng lúc đánh nhau vẫn chết.”
Việt Nhiên kiên trì giảng đạo lý cho cha nghe: “Tốc độ tay của Liệt Phong nhanh lắm, ý thức cũng tốt, có thể né được rất nhiều công kích bằng việc đi bộ, cho nên anh ta luôn tăng thêm bạo kích và nhanh nhẹn. Trang bị của cha không tốt, không thể tránh khỏi các kiểu công kích, tốt nhất thêm một chút phòng ngự hoặc sinh mệnh, chờ cha thành thạo rồi hẳn từ từ thay đổi theo anh ta.”
Việt Thế Trung nghe thế gật đầu, lòng nghĩ bộ dáng con trai đàng hoàng trịnh trọng dạy học trông thật đáng yêu, bảo: “Vậy con thay đổi cho ba ba đi.”
Việt Nhiên nói: “Chờ con hỏi anh họ một chút, anh ấy chơi kiếm khách.”
Việt Thế Trung vội vàng nói: “Đừng nói là cha chơi nhé.”
Việt Nhiên không hiểu gì ngẩng đầu: “Hả?”
Việt Thế Trung nói: “Cha muốn bảo trì vẻ thần bí, quay đầu lại cho nó thêm một niềm vui bất ngờ.”
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bây giờ kỹ thuật của ông thảm như thế, chết đi chết lại trước mặt con trai thì thôi, tốt xấu gì vẫn phải duy trì nét uy nghiêm của trưởng bối trước mặt con cháu trước.
Ông nói: “Cũng đừng nói cho những người bạn kia của con nhé, khỏi để bọn họ cười chuyện con mang theo cha chơi game.”
Việt Nhiên nói: “Bọn họ sẽ không nói thế đâu.”
Việt Thế Trung nhanh chóng đổi giọng: “Khỏi để bọn họ nhìn thấy có gia trưởng thì lại căng thẳng này nọ, cứ nói cha là bạn tốt của con đi.”
Được thôi.
Việt Nhiên không phản bác nữa, vừa mở WeChat ra gõ hai chữ lại đột nhiên nghĩ đến anh họ chắc còn đang lái xe, nên cậu liền liên lạc với Khương Tiêu, Khương Tiêu trường kiếm trọng kiếm gì cũng chơi cả, có khả năng biết nhiều hơn so với anh họ.
Sự thực chứng minh Khương Tiêu quả nhiên hiểu nhiều, anh nhanh chóng phổ cập thông tin cho người mới, phân tích vừa gọn vừa chuẩn.
Việt Nhiên: Cảm ơn.
Khương Tiêu: Em muốn chơi trường kiếm hả?
Việt Nhiên: Không phải, một người bạn của tôi chơi, tôi hỏi giúp cậu ấy.
Khương Tiêu: Ừm, tới nhà chưa?
Việt Nhiên: Đã tới rồi, anh thì sao?
Khương Tiêu: Gần đến sân bay.
Việt Nhiên: Trên đường chú ý an toàn.
Khương Tiêu: Ừm.
Việt Nhiên để điện thoại di động xuống rồi giúp cha thêm các thứ xong, nhìn trang bị vô cùng thê thảm này của ông, hỏi: “Cha từng đánh phó bản chưa?”
“Đánh rồi,” Việt Thế Trung nói tới việc này thì vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, “Mỗi lần đánh tới một nửa liền bị đá ra, cũng không biết là tại sao nữa.”
Việt Nhiên: “…”
Trình này phải cực bi thảm đến mức nào mới khiến cho người ta không thể nào nhịn được trong phó bản vậy nhỉ?
Việt Thế Trung nhìn con trai, trông rất vô tội.
Vì thế Việt Nhiên tỉnh táo lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết. Cậu tạo YY cho cha, nói ông biết sau này đánh phó bản phải tiến vào phòng ngữ âm nghe chỉ huy, sau đó mang ông đi đánh mấy phó bản năm người cấp thấp.
Việt Thế Trung nhìn điểm kinh nghiệm tăng lên vèo vèo và hai nhân vật đang sóng vai đứng chung một chỗ trên màn hình, ông bừng tỉnh tìm lại được cảm giác chơi đá bóng cao su với Nhiên Nhiên hồi lúc năm hay sáu tuổi gì đó trước đây, nhất thời cảm động đến không nhịn được, khen: “Nhiên Nhiên thật là lợi hại.”
Việt Nhiên nói: “Chờ cha thạo rồi cũng có thể lợi hại như vậy thôi ạ.”
Việt Thế Trung nói: “Như Liệt Phong vậy hả?”
Cái này thì hơi quá.
Việt Nhiên che giấu lương tâm nói: “Có lẽ.”
Dừng lại một chút, cậu hiếu kỳ hỏi, “Làm sao ba biết được Liệt Phong vậy?”
Việt Thế Trung đáp: “Từng xem mấy video, trừ cậu ta ra, cha còn biết có một người tên là Nguyệt Trầm cũng rất lợi hại nữa.”
Việt Nhiên càng tò mò hơn: “Vậy cha biết Tinh Diệt không?”
Việt Thế Trung nói: “Thấy cậu ta có phát loa.”
Người chơi trong game thực sự quá nhiều, những ngày qua ông chỉ nhớ kỹ sáu ID, theo thứ tự là Nhiên Nhiên Kẻ Thí A, Tu Kiệt Khốc Thành Thương, Lai Nhật Thương Khung, Nguyệt Trầm, Tinh Diệt cùng với Ngân Mộc Tinh hôm nay tìm Nhiên Nhiên ước chiến.
Ông nhớ kỹ Tinh Diệt vì ông biết được Nguyệt Trầm là một tài khoản phụ ở khu mới, mà Tinh Diệt là bạn tốt của Nguyệt Trầm, trông rất được hoan nghênh, vì thế ông mới để ý tới hai người đó thôi.
Hỏi cậu: “Cậu ta cũng là cao thủ hả?”
Việt Nhiên khống chế lại vẻ mặt của mình, thận trọng nói: “Cha có thể xem video trước đây của cậu ta, cậu ta chơi hồn sư hỗ trợ.”
Việt Thế Trung nói: “Vậy quên đi, cha chơi kiếm khách, vẫn cứ xem Liệt Phong đi.”
Việt Nhiên nói: “… Ha.”
Cậu đè tâm tình vi diệu ‘cha làm fan đại thần không phải fan mình’ này xuống, cầm dưa cha đã gọt sẵn làm xong một đống nhiệm vụ, nâng ông lên mười hai cấp.
Việt Thế Trung cảm thấy cực kỳ thoả mãn. Đây là lần đầu tiên ông trải nghiệm cảm giác được con trai che chở, vừa mới mẻ vừa xúc động.
Nhưng ông biết người trẻ tuổi đều có vòng xã giao của mình, thêm bạn tốt với con trai xong thì nhân tiện nói: “Con về chơi với bạn đi, cha tự mình luyện cấp một chút, ngày mai con đi đánh với cha nhé.”
Việt Nhiên nói: “Không sao đâu, con rảnh mà.”
Ngoan đến thật sự khiến cho người ta cảm thấy lạ lùng.
Việt Thế Trung hiền lành xoa đầu của con trai một cái: “Đi đi, để cha nghiên cứu video trước một chút đã.”
“À đúng rồi, cái tên Ngân Mộc Tinh kia là sao thế?” Ông nhớ tới chuyện hồi sáng, hỏi, “Cha thấy cậu ta tìm con ước chiến, không có ác ý gì chứ?”
Việt Nhiên không muốn khiến cho cha bận tâm, nói: “Không có gì hết, chỉ hẹn đánh một chút chơi thôi ạ.”
Việt Thế Trung nói: “Cậu ta lợi hại không?”
Việt Nhiên “dạ” một tiếng: “Cậu ta là á quân của cuộc đấu du hiệp năm nay đó cha.”
Trông bộ dáng không hiểu lắm của cha, cậu liền đơn giản giải thích một chút chuyện thi đấu kia, nói, “Vì Liệt Phong và Nguyệt Trầm đều đã cầm được giải quán quân nên một vài video tuyên truyền sẽ trực tiếp dùng đến bọn họ. Bọn họ ký hợp đồng với phần mềm livestream, cha có thể xem live ạ…”
Cậu nói xong vẫn nhịn không được, bỏ thêm một vài thứ bí mật, “Cha cũng có thể xem những tuyển thủ, hoặc là một vài video của những cao thủ truyền kỳ nhưng không tham gia thi đấu. Xem nhiều thêm rồi hẳn chọn ra một chức nghiệp yêu thích ạ.”
Việt Thế Trung càng cảm thấy con trai tri kỷ hơn nữa, ông gật đầu nói: “Được.”
Việt Nhiên hoàn thành nhiệm vụ, ôm máy tính trở lại phòng ngủ của mình, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn loa một cái, phát hiện đêm nay Ngân Mộc Tinh rất yên tĩnh nên liền mở trò chuyện riêng với Bạch Chính Dương ra.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ngân Mộc Tinh bên kia sao rồi?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Đêm nay bọn họ livestream, Nguyệt Trầm và Mặc Dương tìm cậu ta đi đánh trận.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ha.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cậu có đang bận gì không? Lập một phòng trong đấu trường đi, anh mang cậu đi gặp một người.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ai?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Lát nữa sẽ nói cho cậu nghe.
Kỳ thực, Việt Nhiên có thể đoán ra là ai, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận một chút nên liền thoải mái đồng ý.
Một lát sau, cậu dựa theo số phòng Bạch Chính Dương gửi cho tiến vào sân đấu, nhìn thấy đỉnh đầu ‘Khốc Thành Thương’ của anh họ nhà mình.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Đây chính là fan cứng lần trước anh đề cập tới đó, cậu ấy đã chờ cậu ba năm đó.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: …
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Thật sự mà, anh đã thăm dò rồi, cậu ta vô số lần phớt qua video của cậu, hơn nữa đến nay chỉ theo chân anh đánh phó bản một chút thôi, không có ác ý gì hết.
Đó là bởi vì anh không biết bản thân anh ấy là một người có nhiều ác ý nhất nha.
Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc, yên lặng liếc mắt dò xét người nào đó một cái.
Người nào đó ra sức diễn, thấy cậu liền lên tiếng chào hỏi.
[Kênh Công Cộng] Khốc Thành Thương: Cao thủ, lại gặp nhau rồi.
[Kênh Công Cộng] Kẻ Thí A: Ừm.
[Kênh Công Cộng] Khốc Thành Thương: Lúc nào mới đánh phó bản với bang hội của chúng tôi đây?
[Kênh Công Cộng] Kẻ Thí A: Nói sau đi.
Một bên khác, Bạch Chính Dương cũng đã nói ra mục đích của lần này.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cậu ta là fan cứng, nhất định sẽ bảo mật cho cậu, lúc cậu muốn làm sáng tỏ cũng nói cho cậu ta biết một tiếng, có được không?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Nghe lời anh vậy.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Vậy chúng ta đánh trận một chút đi? Cậu ta nằm mộng cũng muốn tổ độ chơi game với cậu đấy.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh hỏi anh ta đánh không.
Bạch Chính Dương nhận được câu trả lời liền trực tiếp hỏi trên kênh công cộng.
Mà ‘fan cứng’ vẫn còn một tia lý trí, đưa ra một lời nghi hoặc.
[Kênh Công Cộng] Khốc Thành Thương: Tinh Diệt đại đại, ba người chúng ta đều là hồn sư cơ mà.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Không sao đâu, chỉ đơn giản đánh một chút thôi mà, thua thì cứ thua thôi.
[Kênh Công Cộng] Khốc Thành Thương: Vậy cũng được, em sẽ tranh thủ không cản trở Tinh Diệt đại đại nữa đâu!
Việt Nhiên: “…”
Anh còn đánh thiệt nữa á?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tại sao không kiếm cớ xua đi?
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Em xem thời gian một chút đi, Nguyệt Trầm bọn họ gần ngừng live rồi, cậu ta sẽ đến tìm em bàn bạc chuyện của Ngân Mộc Tinh, chúng ta nhiều lắm chỉ đánh hai, ba ván mà thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: …
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Đến đây đi, Tinh Diệt đại đại~
Việt Nhiên không nói nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là tổ đội đánh trận với bọn họ, sau đó nhìn thấy trên kênh đội ngũ gần như cùng lúc hiện ra hai tin.
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Anh không có mic.
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Anh không có mic.
Cậu cũng biết là sẽ như vầy lắm mà!
Hơn nữa tài khoản kia của Bạch Chính Dương đã đánh tới cấp cao, trước mắt cậu nằm ở chính giữa, anh họ là cấp thấp, nhưng thực lực của đối thủ e rằng cũng sẽ không yếu, ba hồn sư giòn da như bọn họ tổ đội với nhau là đang muốn phát điên cái gì đây?
Cậu nhẫn nhịn nỗi kích động muốn đi quánh ông anh họ một trận, nhận mệnh để bọn họ làm chỉ huy, phát hiện quả nhiên là bị mạo hiểm kí©h thí©ɧ, mỗi lần đều thiếu chút nữa là bị diệt đoàn rồi. Cũng may anh họ đoán không lầm, ván thứ ba đánh được một nửa mà cậu đã nhìn thấy tin Nguyệt Trầm login, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kết thúc trận đánh hoang đường này.
Lần này Nguyệt Trầm không tới một mình mà còn có một tên Mặc Dương nữa.
Nhưng hắn không mang người đến ngay mà lại hỏi thăm ý tứ của Việt Nhiên trước.
Việt Nhiên không thành vấn đề.
Bọn họ toàn là bạn cũ thôi, không có ý gạt nhau, huống hồ Mặc Dương chắc chắn cũng sẽ tìm tới bọn Nguyệt Trầm rồi hỏi thử chuyện làm sáng tỏ ngày ấy, không bằng cứ nói thẳng đi.
Vì thế ba người tạm biệt ‘fan cứng’, lập ra một phòng mới.
Mặc Dương vừa biết được chân tướng mà đã thực sự kinh ngạc một phen, chậc chậc bảo: “Lần trước tớ còn đang suy nghĩ tiểu Tinh Diệt không còn sắc bén như trước đây nữa, thì ra là cậu.”
Bạch Chính Dương không vui: “Sao mà tớ không còn sắc bén hả?”
Mặc Dương cười nói: “Nhìn kiểu nào cũng thấy không còn sắc bén hết nha.”
Hắn không để ý đến người nọ nữa, xoay xoay vài vòng quanh người Việt Nhiên, “Tiểu Tinh Diệt, ID này của cậu trông bạo ngược quá đi.”
Việt Nhiên nói: “Nghĩa tốt hay nghĩa xấu?”
“Đương nhiên là nghĩa tốt rồi,” Mặc Dương nói rồi ngừng lại, “Đúng rồi, Liệt Phong có đang online không? Gọi cậu ấy tới nữa, hiếm thấy chúng ta có thể tập hợp với nhau nè.”
Việt Nhiên nghe thấy thì kinh ngạc: “Anh ta cũng đang ở khu mới?”
Mặc Dương nói: “Có, tên là Lai Nhật Thương Khung gì đó đấy.”
Trong nháy mắt, Việt Nhiên cảm thấy bản thân vừa nghe lộn: “—— Cái gì cơ?”
“Lai Nhật Thương Khung, hệ trọng kiếm,” Mặc Dương đáp, “Hơn nữa anh đã nói với cậu rồi, cậu ấy từng nhắc về một người vợ nữa, tên là Thân Hóa Thương Khung, cậu xem cái tên tình nhân mất tiết tháo này một chút đi.”
Việt Nhiên: “…”
Nhắc đến việc này, Nguyệt Trầm và Bạch Chính Dương đặc biệt có quyền lên tiếng.
Nguyệt Trầm nói: “Chú em có thể tin nổi không? Lúc thường Liệt Phong còn gọi cậu ta là bảo bối, bảo bối nữa đấy.”
Bạch Chính Dương nói: “Bọn họ còn ngang nhiên phát loa tú ân ái quá nhiều lần nữa cơ chứ.”
Việt Nhiên: “…”
Mặc Dương tiếp tục xen mồm, ngữ khí chia sẻ tin vịt với bạn tốt: “Lão bà kia của cậu ấy rất dễ thương mà, cực kỳ hay làm nũng luôn, không nghĩ tới một người lạnh lẽo như Liệt Phong vậy lại thích kiểu hu hu hu này ha.”
Việt Nhiên: “…”
Cho dù ông đây có qua đời tại chỗ cũng không thể để cho các anh biết được người kia chính là ông đâu!