Bé Gà Trắng mọc ra một cọng lông ngốc này cũng rất bất chấp.
Nó hoàn toàn không cảm nhận được oán niệm của chủ nhân, theo thường lệ quạt hai chiếc cánh nhỏ di chuyển xung quanh cậu, lần này chạy xong một vòng nghiêm chỉnh mới nằm thở dốc trên mặt đất.
Việt Nhiên thờ ơ lạnh nhạt, không phản ứng gì với nó cả.
Khương Tiêu đoán có lẽ là không có gì thay đổi, nhưng vẫn chủ động hỏi một câu.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Công kích có tăng lên không?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Chỉ tăng 50 điểm.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi cảm thấy không cần lãng phí thời gian trên người nó làm gì nữa.
Hồi đó cậu là một kẻ nhàn rỗi tẻ nhạt mới đi nuôi gà đấy.
Một con gà ngu xuẩn như thế, ngoại trừ bán manh ra thì không thể làm gì khác nữa. Đút nó cho hồn thú khác, cậu cũng lo rằng thuộc tính vừa bug vừa phế của nó sẽ di truyền qua con khác mất.
Khương Tiêu thấy Việt Nhiên cũng đang muốn làm thịt nó rồi đem đi nấu canh, hơi cong khóe miệng lên một chút.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Cứ nuôi tiếp trước đi, có lẽ sẽ nuôi lớn mà.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Có ích lợi gì?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Sau này thêm vật liệu quý hiếm, nhìn xem có thể biến dị hay không.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ờ.
Việt Nhiên nhìn chằm chằm con gà này, lấy pháp trượng chọt lên người nó.
Được thôi, ngược lại bây giờ cậu cũng không dùng được nó trong lúc đánh, thử xem thì cứ thử xem thôi.
Bé Gà Trắng đột nhiên bị chọt, vẫy vẫy hai chiếc cánh nhỏ bay với lên hai lần, lúc rơi xuống mà chân lại tiếp đất không tốt nên liền thuận theo nóc nhà ùng ục ùng ục lăn xuống dưới, vội vàng duỗi móng vuốt giữ lấy mái ngói, chậm rãi bò trở lên.
Đệt, quả thực là mất mặt quá đi!
Việt Nhiên ghét bỏ thu nó về.
Khương Tiêu lần thứ hai nhếch miệng lên, chỉ cảm thấy bao phiền muộn mấy ngày qua đã bị quét đi sạch sẽ.
Kỳ thực bé Gà Trắng này biến dị hay không cũng chẳng sao, anh chỉ muốn tìm cớ để được ở bên cạnh Việt Nhiên thôi.
Anh nhìn tiểu hồn sư bên cạnh, ánh mắt chuyển tới chữ ‘A’ kia, nhớ lại lời của Tần Tu Kiệt.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em không thích Alpha?
Việt Nhiên nghĩ thầm là nhóm Alpha không thích cậu thôi.
Nhưng là một tiểu ngạo kiều, cậu có chút không muốn nói, cho nên thận trọng trả lời một tiếng “ừ”.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Tại sao?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Một đám động vật chỉ có thể suy nghĩ dựa vào tin tức tố.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Cũng có người không dựa vào tin tức tố mà.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi biết.
Cậu đương nhiên biết rất nhiều AO cũng chỉ ở bên nhau vì yêu thương lẫn nhau thôi, nhưng chuyện tốt như thế không rơi lên đầu cậu được.
Thứ tạo nên cảm tình, thứ tạo nên cảm tình, trước tiên phải có ‘thứ’ thì mới có thể có thể tạo nên cảm tình được, cậu căn bản không hề có cơ hội có cái ‘thứ’ đó nha.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Người bang hội đang tìm tôi, tôi đi trước đây.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm.
Khương Tiêu không hiểu rõ tiểu hồn sư này có phải là đang trốn tránh gì hay không, nhưng không sao, ngược lại sau khi khai giảng anh liền có nhiều thời gian biết rõ lý do mà.
Anh nhìn tiểu hồn sư nhảy xuống nóc nhà rời đi, tạm thời ngồi không nhúc nhích, nhưng lại mở trò chuyện riêng với Đông Phong Tuyết ra, bắt đầu bàn bạc chuyện thu mua hồn thú giá cao.
Đông Phong Tuyết có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy nói thiết lập tính cách của hắn băng lãnh, nhưng Liệt thần dù sao vẫn là Liệt thần, không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể đàm luận loại chuyện vặt vãnh này với hắn, hắn vội vàng trả lời một cách sảng khoái.
[Trò Chuyện Riêng] Đông Phong Tuyết: Không cần không cần, hồn thú từ trong khai đản toàn được bán ở mấy cửa hàng cả thôi, giá cả không đáng là bao nhiêu hết. Để tôi vào bang hội hỏi một chút, hỏi xong sẽ đưa qua cho cậu nhé.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Không, tôi mua luôn, vẫn cứ ra giá đi.
Đông Phong Tuyết nhất thời tò mò.
Đây chính là đại thần đó, có lẽ người nọ có chuyện gì đó mà hắn không biết, hay là có liên quan đến lần update sau này nhỉ?
[Trò Chuyện Riêng] Đông Phong Tuyết: Liệt thần, vật này có ích lợi gì?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đưa cho lão bà.
Đông Phong Tuyết: “…”
Tại sao hắn lại muốn hỏi câu kia vậy ta!
Nhưng không phải nghe nói Thân Hóa Thương Khung không chơi nữa sao? Lẽ nào đổi tài khoản rồi?
Trong đầu của Đông Phong Tuyết chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng nhanh chóng đã bị hắn ném đi mất. Chơi game mà đổi tài khoản cũng rất bình thường thôi, mà người ta có chơi hay không cũng không chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Nghĩ rồi, hắn liền dựa theo lời dặn dò của Liệt thần báo vào bang hội một tiếng.
Các hồn sư vừa thấy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với bán cho cửa hàng nên liền dồn dập tìm tới. Đông Phong Tuyết làm xong giao dịch với bọn họ rồi gửi nhóm hàng đầu tiên qua cho Liệt thần.
Khương Tiêu đưa tiền cho hắn, biết rằng ngày mai mình sẽ lại có cớ đi tìm tiểu hồn sư rồi.
Nhưng địa điểm phải thay đổi một chút.
Trên nóc nhà thì thích hợp cho việc hẹn hò, nhưng đáng tiếc phong cảnh không đẹp.
Vì vậy chạng vạng hôm sau, Việt Nhiên ăn cơm nước xong rồi đưa anh họ đi, vừa ngồi lại trước máy tính đã nhìn thấy trò chuyện riêng của Khương Tiêu.
Cậu dựa theo tọa độ người nọ cung cấp bò lên núi cao, đứng bên vách núi nhìn xuống, thấy chỗ năm mét có một tảng đá lớn nhô ra, liền nhảy xuống ngồi ngay bên cạnh Khương Tiêu, lặng lẽ nhìn anh.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Nhìn về phía trước đi.
Việt Nhiên chuyển đổi góc nhìn, sửng sốt một chút.
Trong game cũng có ngày đêm, thời gian tựa như giờ thủ đô, lúc này đang là chạng vạng, ánh nắng mặt trời trước mắt đang tỏa sáng, bầu trời nhiệt tình tỏa ra bốn phương tám hướng như một ngọn lửa.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đẹp mắt không?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ừm, anh tìm đến chỗ này bằng cách nào thế?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Trong lúc vô tình thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Là một chỗ tốt.
Hai người cho gà ăn xong liền ngồi tiếp không đi, vẫn luôn ngồi cho đến khi màn đêm buông xuống mới rời khỏi.
Sau đó… Việt Nhiên phát hiện một vấn đề đòi mạng.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi trở lại bằng cách nào đây?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Nhảy xuống đi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: …
Việt Nhiên yên lặng liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì bước về phía trước một bước, nhảy xuống vực tự sát.
Khương Tiêu nhếch miệng nhìn cậu biến mất, đợi một lát sau anh mới sung sướиɠ tự sát theo cậu.
Từ hôm nay, Việt Nhiên lại có một trải nghiệm game hoàn toàn mới.
Buổi tối hôm sau, cậu bơi hơn một nửa cái hồ đến một cục đá đang trồi ở chính giữa.
Hai bên bờ hồ đèn đuốc sáng chói, khiến cho giữa hồ trông hơi tối tăm.
Trong đêm khuya yên tĩnh không hề có một tiếng động nào, ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao đang chiếu rọi xuống mặt hồ trong suốt, lại phối hợp với bối cảnh điềm tĩnh của buổi tối, đẹp đẽ như cảnh trong mơ.
Sáng hôm sau nữa, cậu bước vào một khu rừng rậm tươi tốt, đi tới dưới một thân cây cao thô nhất rồi đạp dây leo quấn quanh nhảy lên trên, phát hiện mình có thể nhảy đến nhánh cây cao nhất.
Vừa nhìn ra mà cả cánh rừng đã thu hết vào trong đáy mắt, khiến cho lòng người tự dưng dâng lên một luồng cảm giác đầy dũng cảm.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh rốt cuộc tìm được bằng cách nào thế?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Gần đây thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Hả?
Khương Tiêu liền đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, bình tĩnh mà giải thích rằng mình đã gặp phải một hồn sư nhiệt tình ở quầy hàng.
Hồn sư kia gần đây muốn tích góp tiền, thấy anh mua hồn thú nên liền thêm bạn tốt với anh. Mỗi lần góp đủ vài con sẽ liên hệ cho anh, địa điểm rất đa dạng, cho nên gần đây anh mới tìm được những nơi chẳng có ai cả.
Việt Nhiên nghĩ thầm năng lực tìm chỗ này cũng chẳng ai bằng thật, quả thực có thể đến diễn đàn đăng một bài viết
đó chứ.
Nghĩ rồi, cậu liền đề nghị một câu.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh không có hứng thú, em muốn đăng thì cứ đăng đi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi cũng không.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Đúng rồi, tổng cộng bao nhiêu tiền thế? Tôi chuyển cho anh.
Khương Tiêu biết tính tình của cậu, báo cho cậu dựa theo giá thị trường.
Hai người theo thường lệ trò chuyện nửa ngày rồi mỗi người mỗi ngã, Khương Tiêu lại đi xung quanh nhìn một chút, tìm tiếp một địa điểm để ước hẹn.
Gần đây, người bang hội Bạch Cẩm Lý cực kỳ chú ý nhất cử nhất động của bang chủ, phát hiện thật sự nhìn không hiểu gì hết.
Vì vậy tối hôm nay, phó bang chủ Tâm Tự Thành Tro chờ đến chờ đi cũng không thấy người anh em bị tổn thương chuyện tình cảm log in nên liền trực tiếp gửi ngữ âm trong WeChat: “Cậu xác định Khương Tiêu không có chuyện gì chứ?”
Tần Tu Kiệt cười nói: “Cậu ấy lại làm sao nữa hả?”
Bên kia nói: “Không đánh phó bản, không làm nhiệm vụ, không đi thi đấu, hiện tại ngay cả cá cũng chẳng câu luôn, cả ngày không biết đang làm cái gì nữa. Hôm qua tụi Không Cách ngẫu nhiên gặp được cậu ấy, thấy cậu ấy từ vách núi nhảy lên trên, nhảy chưa đến một nửa liền nhảy xuống rồi biến thành thi thể, sau đó như bản thân chẳng liên quan gì với người vừa chết khi nãy rồi đứng dậy rời đi, tụi Không Cách cũng xem đến sững sờ luôn rồi.”
Tần Tu Kiệt: “…”
Bên kia nói: “Cậu phân tích đi phân tích đi, cậu ấy đây là đang làm gì vậy nè?”
Tần Tu Kiệt nhịn cười: “Cậu chờ tôi đi hỏi một chút nhé.”
Hắn tắt truyền tin, bấm vào tài khoản của Việt Nhiên, vừa hỏi xong liền biết được chân tướng của một người nào đó. Hắn không nghĩ tới Khương Tiêu xưa nay lạnh nhạt lại có thể làm đến bước này, trầm mặc vài giây, hỏi: “Đẹp mắt không?”
Việt Nhiên nói: “Rất đẹp.”
Tần Tu Kiệt nói: “Còn gì nữa không?”
Việt Nhiên nói: “Cái gì mà còn gì nữa không?”
Cậu ấy đang theo đuổi chú mày đó, chú mày không nhìn ra được hả?
Lời nói bị Tần Tu Kiệt cuộn một vòng trong miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào, nghĩ rằng mình vẫn nên nói chuyện tin tức tố bị biến dị của Nhiên Nhiên cho Khương Tiêu sớm thôi, miễn để bây giờ Khương Tiêu đi làm chuyện vô ích, càng miễn cho Nhiên Nhiên thật sự động tâm, lúc đó là sẽ thảm chết luôn.
Hắn đột nhiên hơi động đậy trong lòng, cười nói: “Em gửi mấy địa điểm kia cho anh đi, có thời gian anh sẽ đi thử xem.”
Việt Nhiên không hề nghi ngờ hắn, một tay cầm điện thoại, một tay mở trò chuyện riêng ra, copy tọa độ rồi gửi qua: “Được, anh xem đi, em ngủ đây.”
Tần Tu Kiệt kinh ngạc: “Hôm nay sao ngủ sớm vậy?”
Việt Nhiên cau mày: “Có chút choáng váng, có lẽ gần đây chơi máy tính hơi nhiều rồi.”
Tần Tu Kiệt vội vàng nói: “Vậy ngủ đi, nếu còn không thoải mái thì phải đi bệnh viện khám đấy.”
Việt Nhiên mơ hồ “ừ” một tiếng, kết thúc trò chuyện, log out rồi đi ngủ.
Hôm sau cậu ngủ thẳng đến mười giờ mới tỉnh, trong WeChat đã có mấy tin nhắn, là bạn tốt Tiểu Ngư gửi tới, bởi vì một người bạn khác của bọn họ cuối cùng đã vượt qua thời kỳ động dục, rốt cuộc cũng nghỉ ngơi cho tốt xong nên gọi cậu đi ăn ngay.
Cậu tự nhiên không có ý kiến gì, trả lời rằng đang rảnh rỗi, thấy bọn họ muốn đi hát rồi mới ăn cơm nên liền hẹn xong thời gian, sau đó bò dậy rửa mặt, mở máy tính chơi game một lát, buổi chiều đi băng băng ra cửa.
Có lẽ là vì trời đang nóng, cậu vừa đi ra từ trong trạm tàu điện ngầm liền cảm thấy đầu choáng váng, tựa vào đèn đường một lát mới chịu nổi.
Tình huống gì thế này, mình bị say nắng à?
Cậu hơi mơ hồ suy nghĩ, nghe thấy tiếng tít tít của WeChat, liền mở ra kiểm tra.
Tiểu Ngư: Còn thiếu cậu thôi, mau đến nhìn đôi cẩu nam nam này đi, không hổ là vừa qua khỏi thời kỳ phát tình xong, quả thực chọc mù mắt người khác mà.
Việt Nhiên vừa định trả lời nói mình không thoải mái, ánh mắt không hẹn mà rơi xuống bốn chữ đó, đột nhiên giật mình một cái —— chờ chút, chẳng lẽ cậu không phải là say nắng, mà là đến thời kỳ phát tình?
Cậu sờ sờ trán, cảm giác hơi nóng.
Không chỉ vậy, cậu mãi sau mới phát hiện dường như cả người cậu cũng đang nóng lên.
Không được, phải tự cứu.
Thời kỳ phát tình đến, phải… phải gọi điện thoại cầu cứu, tìm một chỗ vắng người chờ cứu viện, phải tránh xa Alpha ra.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, thấy một con đường bên cạnh văn phòng nên vọt nhanh vào, dùng một chút lý trí còn lại gọi điện thoại cầu cứu, sau đó gửi địa chỉ gần đó cho Tiểu Ngư, nói sơ tình huống của mình.
Chờ làm xong tất cả những bước này, tầm mắt của cậu đã có chút mơ hồ.
Cậu nỗ lực tỉnh táo một phen, chống tường đi về phía trước, muốn tìm một căn phòng nhỏ không có ai, kết quả vừa quẹo qua một cái lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đυ.ng phải người ta.
Cậu nhạy bén ngửi được mùi vị tin tức tố của Alpha, nhất thời cảnh giác, tâm tình bất an giữa lúc phát tình nhanh chóng nhấn chìm cậu xuống.
Một tên Alpha, làm sao bây giờ?
Lúc phát tình, tin tức tố của Omega sẽ ngọt ngào hơn gấp mấy lần. Dưới tình huống này, tin tức tố của cậu có thể sẽ không bị người khác chán ghét hay không? Bây giờ cậu không thể sử dụng một chút khí lực nào cả, cậu cũng không thể nào phản kháng, nếu như bị tên Alpha này che miệng tha đi mất, ai có thể cứu cậu được đây?
Cậu vội vàng lùi về sau, thấy đối phương càng ép đến, lập tức tuyệt vọng.
Xong rồi, mình sắp bị đánh dấu rồi, hơn nữa còn là một tên Alpha không quen biết, mình nên làm gì… mình…
Cậu chưa kịp nghĩ xong, chỉ thấy Alpha này nửa chữ cũng chưa nói ra khỏi cổ họng mà đã thẳng tắp lướt qua cậu nằm dài trên đất, miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật.
Việt Nhiên: “…”
Mình thật sự là quá đề cao bản thân rồi ha!
Cậu đã chống đỡ đến cực hạn, run chân mà ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Cứu mạng, nơi này có một Omega đang phát tình nè, ai đến quan tâm tui một chút đi có được không nha!