- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hài Hước
- Tin Tức Tố Biến Dị
- Chương 18
Tin Tức Tố Biến Dị
Chương 18
Tổ đội đánh phó bản cũng sẽ mở một phòng nhỏ trên YY để để tiện giao tiếp và chỉ huy.
Phó bản năm người của nhóm Khương Tiêu đương nhiên cũng vậy, giờ phút này vừa nhìn thấy bọn người Đông Phong Tuyết bỏ đi, trong phòng liền phát ra tiếng nói.
BB Luyến: “Dọa tôi cả buổi, tất cả đều là bang chủ của mấy bang phái lớn cả.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ: “Bang chủ, bọn họ tìm cậu làm gì thế?”
Không Cách não bổ nói: “Chẳng lẽ Nguyệt thần phái người tới làm thuyết khách? Ngoài miệng thì hắn nói chỉ xem đại tẩu là bạn bè, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề muốn buông tay, cho nên mới phái mấy ông bang chủ này đến tạo áp lực cho cậu, bắt hai người phải xa nhau, không đồng ý thì liên kết gϊếŧ cậu đến khi nào cậu xoá tài khoản thì thôi á!”
*thuyết khách: Người có tài ăn nói, thuyết phục.
Việt Nhiên: “…”
BB Luyến: “…”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ: “…”
“Không phải,” Khương Tiêu đáp, “Là muốn kéo tôi làm phó bang chủ.”
Mấy người ngẩn ra: “Ở bang nào?”
Khương Tiêu nói: “Tất cả đều nói thế.”
Đang lúc nói chuyện anh lật qua lật lại ghi chép phó bản, tìm được lý do, “Phó bản hai mươi người chúng ta hạng hai, phó bản hai mươi lăm người chúng ta hạng ba, chắc bọn họ tra ra được người chỉ huy là tôi.”
Mọi người đã hiểu.
Trong game, hoạt động có cường độ càng lớn lại càng thử thách năng lực chỉ huy hơn nữa, phó bản khai hoang nhiều người và đánh boss thế giới đều nằm trong phạm vi này. Các bang hội lớn đều cần phải phát triển, đào bới và thu nhận nhân tài chắc chắn là một điều không thể thiếu, bởi vậy mới theo dõi bang chủ.
Không Cách thấp thỏm nói: “Vậy…”
Khương Tiêu nói: “Tôi không có hứng thú.”
Mấy người Không Cách lập tức yên tâm.
Tính khí của bang chủ bọn họ biết rõ, nói không có hứng thú thì chính là không có hứng thú.
Bọn họ bèn bỏ qua việc này, chuyển đề tài đến vụ micro của bang chủ phu nhân. Ai cũng kêu bang chủ mau mua micro cho người ta đi chứ không thể để cậu ngồi nghe bọn họ nói chuyện mãi được.
Khương Tiêu nhìn tiểu hồn sư trong game, nói: “Em ấy ngại, cho em ấy ở trên kênh đội ngũ là được rồi.”
Việt Nhiên rất phối hợp, nổi bong bóng ngay.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Ừm, người ta chỉ cần nghe giọng của lão công là được rồi [vui vẻ]
Khóe miệng của Khương Tiêu khẽ cong lên, nâng tay gõ chữ.
[Đội Ngũ] > Lai Nhật Thương Khung: Tiếp thêm cho anh một tí sức mạnh rồi dẫn em đi đánh tất cả phó bản năm người nhé.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Được nè [vui vẻ xoay vòng vòng]
Một câu nói đặt ra âm đệm cả buổi tối này của Việt Nhiên.
Cậu nói được là làm được, mỗi khi đánh xong một ván thì sẽ bán manh một lần, ví dụ như “Lão công thật đẹp trai”, “Lão công giỏi quá à”, “Lão công đỉnh quá”, vân vân. Đúng là hạ bút thành văn.
Có cao thủ chỉ huy, bọn họ nhanh chóng đánh xong toàn bộ phó bản năm người cấp cao, một vài phó bản cấp thấp còn lại chỉ cần có kỹ thuật tốt một chút thì một người cũng có thể san bằng hết. Nhưng Việt Nhiên không thể nào trải nghiệm được lạc thú kia vì tài khoản này của cậu quá nghèo, vật liệu phó bản nào cũng chẳng có nên Khương Tiêu quyết định đi đánh một trận.
Trong túi nhỏ của Việt Nhiên dần chất đầy vật liệu, cậu chậm rãi mới hiểu ra là Khương Tiêu đang tích góp vật liệu giúp cậu nên cjau không nhịn được phải gửi một tin nhắn đi.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Cảm ơn, mấy phó bản nhỏ này tôi có thể tự đánh được, không cần đâu.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Rảnh thì cũng rảnh rồi, không tốn nhiều thời gian đâu.
Đang lúc nói chuyện thì hiển nhiên đã đánh xong phó bản nhỏ này. Việt Nhiên đảo mắt nhìn lại, làm hết phận sự nổi bong bóng lên.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Lão công quá mê người [bắn tim]
[Đội Ngũ] > Lai Nhật Thương Khung: [sờ đầu chó]
Không Cách thở dài sâu xa: “Tôi thấy tôi hơi bị dư thừa.”
BB luyến: “Có tôi nữa.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ: “Thêm tôi nữa đây…”
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Hôm nay cảm ơn mọi người nha [vui vẻ] nếu mọi người có việc bận thì đi đi, còn mấy cái phó bản kia, để một mình lão công dẫn tui đi đánh được rồi [vui vẻ]
Khương Tiêu nói: “Mọi người bận không?”
Không Cách cười trêu chọc: “Cái này thì cần phải xem cậu có muốn để bọn tôi bận hay không thôi. Muốn thì bọn tôi sẽ bận, không muốn thì bọn tôi sẽ không bận, tiếp tục làm bóng đèn điện cho hai người.”
BB Luyến và O Mạnh Nhất Vũ Trụ cười nói: “Không sai.”
Khương Tiêu nói: “Vậy tiếp tục, năm người đẩy nhanh hơn.”
Bọn người Không Cách đương nhiên không có ý kiến gì.
Vừa nãy bọn họ chỉ nói ngoài miệng một chút vậy thôi, thật ra cả bọn đều rất tình nguyện làm hỗ trợ và đi theo bang chủ vào phó bản.
Việt Nhiên cũng không có ý kiến, cậu chỉ chuyên tâm làm một đóa hoa đẹp, lâu lâu thì lên kênh giật lá cây cho lão công thôi.
Cơ mà mấy câu yêu thương của cậu chỉ có hạn. Đến lúc đánh tới phó bản cuối cùng, cậu chụp giựt một hồi trong đầu cũng chẳng nghĩ ra được từ nào mới, vậy nên cậu cứ tùy tiện gửi một câu cũ đi.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Lão công mạnh quá [bắn tim]
[Đội Ngũ] > Lai Nhật Thương Khung: Đã dùng rồi, đổi đi.
Đệt, anh mà cũng nhớ kỹ mấy cái này luôn á!
Việt Nhiên im lặng suy nghĩ một chút, bỏ thêm một chữ.
[Đội Ngũ] thân hóa bầu trời <: Lão công mạnh quá cơ [bắn tim]
[Đội Ngũ] > Lai Nhật Thương Khung: Ngoan.
Không Cách âm thầm thở dài một hơi.
BB Luyến với O Mạnh Nhất Vũ Trụ cũng thở dài, buồn bực hết sức.
Khương Tiêu nói: “Mọi người còn việc gì không?”
Lần này ba người hiểu được ý của anh, đánh liều gửi đi một biểu cảm ‘thiêu chết các người’ vào trong kênh rồi cười rời khỏi đội ngũ, xoay người chạy mất.
Hai người còn lại nhìn nhau một cái.
Khương Tiêu không muốn gõ chữ nói chuyện, hiếm khi trong phòng chỉ còn lại hai người, liền đi đổi mật khẩu phòng, tránh cho người ta vào nhầm, nói: “Tôi đã đổi lại mất khẩu, cậu có thể nói chuyện không?”
Việt Nhiên nói: “Có thể, hôm nay cảm ơn nhé.”
Khương Tiêu nói: “Đừng khách sáo, buồn ngủ chưa?”
Việt Nhiên nói: “Chưa buồn ngủ.”
Khương Tiêu nói: “Vậy chúng ta đi bốc trứng nhé?”
Việt Nhiên rất thoải mái: “Được.”
‘Bốc trứng’ là một nhiệm vụ dễ xơi trong du hiệp.
Sau khi nhận nhiệm vụ sẽ có một loạt mệnh lệnh, một cái lại tiếp một cái. Sau khi hoàn thành vòng mười là có thể nhận được một quả trứng vàng. Mà trứng vàng có thể mở ra đồ vật, phần lớn là một ít vật phẩm hằng ngày có liên quan với chức vụ của từng nhân vật, rất ít khi có thể mở được vật liệu hiếm, cơ mà tỷ lệ quá thấp, phải may mắn lắm mới được.
Hai người cũng không có vận may trái ý trời như vậy.
Sau khi nhận lấy trứng vàng, Khương Tiêu mở ra được một bình thuốc bổ máu. Việt Nhiên mở ra là một bé Chim Hoa nhỏ đang chiêm chϊếp líu lo.
Đây là hồn thú bình thường nhất, thuộc tính thông thường thôi. Cậu định tùy tiện ném vào trong trang hồn thú, chờ sau này sẽ xử lý. Trong lúc đó cậu đột nhiên nhìn thoáng qua chú Gà Béo kia rồi lại mở trang luyện hồn thú ra.
Nửa ngày Khương Tiêu cũng chẳng thấy cậu nhúc nhích, anh hỏi: “Làm gì vậy?”
Việt Nhiên nói: “Xem thử thiết lập cùng chủng tộc chồng lên nhau có thể mạnh hơn hay không.”
Khương Tiêu hiểu ra: “Muốn luyện nó với Bé Gà Béo à?”
Việt Nhiên “ừ” một tiếng, nhanh chóng xem lướt qua chú thích quy tắc, thấy không có gì thay đổi, bèn bỏ Gà Béo và Chim Hoa vào trang tinh luyện kim loại, lại bỏ thêm vài loại vật liệu thông thường rồi mới nhấn xác định, sau đó im lặng.
Khương Tiêu lại đợi nửa ngày, hỏi: “Luyện ra chưa?”
Việt Nhiên không trả lời, quăng Bé Gà Béo ra.
Khương Tiêu liếc mắt đánh giá một cái, thấy hình như vẫn giống y như lúc đầu.
Việt Nhiên nói: “Này là đã luyện rồi đó.”
Bỏ Chim Hoa nhỏ vào mà công dụng cũng chẳng tăng lên nổi nửa điểm, giống như là đang cho cún ăn vậy, hỏi anh, “Tôi gặp ảo giác phải không?”
Khương Tiêu hiểu ý của cậu, nhịn cười: “Không phải.”
Việt Nhiên im lặng lần hai.
Bé Gà Béo bị ghét bỏ hoàn toàn không hay biết tâm trạng của chủ nhân.
Nó lại được thả ra nên rất vui vẻ, vỗ cánh nhỏ bay xung quanh chủ nhân, mấy giây sau thì ngã xuống một cái ‘bịch’, nằm trên mặt đất thở dốc.
Mặt của Việt Nhiên không cảm xúc: “Ờ, tốt xấu gì cũng có thể bay lâu hơn một chút rồi nè.”
Xí, đúng là không bằng đem đi nấu canh mà!
Khương Tiêu nói: “Đánh một vòng nữa không? Đánh xong rồi ngủ.”
Việt Nhiên nhìn thời gian một chút, đồng ý.
Hai người lại nhẫn nại làm thêm mười nhiệm vụ nữa, mỗi người nhận được một quả trứng vàng. Lần này Khương Tiêu mở ra được một đôi giày thông thường, Việt Nhiên mở ra được một cái bản chức, là một chú Chó Trắng nhỏ.
*bản chức: thứ có liên quan đến chức vụ.
Cậu lười bận tâm vấn đề chủng tộc, bỏ Chó Trắng nhỏ vào trang tinh luyện kim loại, cho Gà Béo vào luyện chung, chuẩn bị quăng con gà này cho chó ăn. Kết quả khi ánh sáng biến mất, cậu vẫn nhận được một con gà, khác biệt là nằm ở cái bụng tròn vo.
Cậu quăng thứ này ra cho Khương Tiêu xem, hỏi: “Tôi luyện ra được một con bug hử?”
Khương Tiêu nhìn bé Gà Béo chạy vòng vòng quanh mình, thật sự nhịn hết nổi phải khẽ cười một tiếng.
Tần Tu Kiệt ngồi chơi game đối diện với anh ở một bàn ăn. Hắn đang muốn lấy một ly nước, nghe vậy thì suýt chút nữa là trượt tay rớt mất cái ly.
Hắn hơi khó tin nhìn Khương Tiêu, thấy nụ cười của Khương Tiêu nhanh chóng biến mất, giọng điệu phân tích vẫn như lúc thường: “Dựa trên thiết lập của game, không cần biết là chức nghiệp nào, trước mắt là phải tự mình luyện ra đồ vật có cấp bậc cao hơn thứ hệ thống đưa ra. Hai con vừa rồi đều là của hệ thống tặng, cho nên công dụng của chúng sau khi hợp thành sẽ không tăng được bao nhiêu.”
Bên kia chẳng biết nên nói gì, Khương Tiêu lên tiếng: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”
Nói xong anh tắt YY, lúc này mới nhìn về phía Tần Tu Kiệt đang nhìn mình chằm chằm.
Tần Tu Kiệt cười híp mắt nói: “Ở đây tớ có ảnh của Nhiên Nhiên, xem không?”
Khương Tiêu lười phản ứng lại với hắn, chào trong kênh bang hội một câu rồi offline.
Vừa mới khép máy tính lại, Tần Tu Kiệt đã đưa điện thoại đến trước mặt. Anh thấy trên màn hình là một thiếu niên có ngũ quan đẹp đẽ, vẻ ngoài rất đẹp, biểu cảm trên khuôn mặt có gì đó ngầu ngầu, đôi mắt sáng ngời, thấp thoáng hơi lộ ra nét ngạo kiều, giống như một chú mèo quý tộc vậy.
Anh hơi nheo mắt lại, trong giây lát chỉ cảm thấy tiểu hồn sư trong game với thiếu niên này y hệt nhau không có kẽ hở.
Tần Tu Kiệt nói: “Trong số anh chị em của tớ thì em ấy là Omega duy nhất đấy, rất đáng yêu phải không?”
Khương Tiêu tránh không trả lời: “Chắc là ở nhà được cưng lắm nhỉ?”
Tần Tu Kiệt nói: “Tất nhiên, cả nhà đều rất thương em ấy.”
Khương Tiêu “ừ” một tiếng, không trả lời câu hỏi rất đáng yêu phải không mà đi vào phòng ngủ.
Tần Tu Kiệt không thích nhây, chơi một lát rồi cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau, hắn ngủ thẳng đến khi tự tỉnh dậy như thường lệ rồi đi ra ngoài chơi với Khương Tiêu, khi đến trưa thì trở về nghỉ ngơi, buổi tối login dẫn bang chúng đi đánh phó bản, sống rất có quy luật. Chơi suốt ba ngày như thế, cuối cùng hắn cũng tắt hứng, bèn kết thúc kỳ nghỉ phép khuôn mẫu này, nói tạm biệt với Khương Tiêu rồi về nhà, chuẩn bị dời lực chú ý vào trong game.
Mấy hôm nay Việt Nhiên chơi cũng rất ổn.
Hình như Nguyệt Trầm không còn nghi ngờ gì cậu nữa, dạo gần đây không làm phiền cậu, cũng không nhắc lại chuyện thu nhận học trò, không hiểu sao ngay cả fan cũng yên tĩnh theo.
Ban ngày cậu đi hái thuốc, hái xong đi khai thác quặng, tự mình đánh phó bản cấp thấp một chút, buổi tối thì lại đến đấu trường với Khương Tiêu. Sau đó cậu sẽ đánh phó bản, bốc trứng, cho gà ăn, chỉ chờ qua hết một tháng là sẽ bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu cách luyện hồn thú.
Hôm nay là ngày đi lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ.
Cậu đã bò dậy từ rất sớm, nhân lúc cha còn đang sửa soạn đồ đạc liền dành thời gian login, định đi đến chỗ khai thác quặng trước thì đến lúc online lại sẽ đỡ phải đi thêm một chuyến.
Quả Quả Nha vừa khéo cũng đang online, nhìn thấy thông tin cậu login liền thông báo ngay cho bạn bè.
Mấy phút sau, một tên phó bang chủ của bang Phượng Tự với bạn gái hắn cũng login, nhanh chóng liên lạc với cấp dưới.
Bọn họ thương lượng nửa ngày, nghĩ ra một kế, bước đầu tiên là dùng hết khả năng thu thập chứng cứ.
Chẳng qua thu thập chứng cứ rất khó, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lừa một chút thử xem. Nhưng vừa khéo bang Phương Tự cũng có người nằm vùng ở chỗ Thủy Vô Ngân nên liền dùng người nọ vào việc lớn.
Qua mấy ngày quan sát vừa rồi, mỗi ngày Thân Hóa Thương Khung đều sẽ đi đến khu mỏ quặng, hơn nữa còn một mình đi từ tây sang đông.
Hôm nay chỗ khu mỏ quặng trông khá hẻo lánh, tuyệt hơn là lúc này Thủy Vô Ngân không có online, đúng là thời cơ tốt để ra tay.
Vì thế tên nằm vùng được phó bang chủ bày mưu kế mau chóng chạy đến khu mỏ quặng, đi tới trước mặt Thân Hóa Khung Thương, gửi lời mời kết bạn, viết ghi chú: Khẩn cấp, bang chủ kêu tôi chuyển lời!
Việt Nhiên nhìn một cái, thấy trên đỉnh đầu của gã là bang hội Hắc Sư thì nhấn từ chối.
Lý do từ chối: Cậu nhận nhầm người rồi.
Bên kia gửi lời mời đi lần hai.
Ghi chú: Là bang chủ kêu tôi tới, nhiệm vụ khẩn cấp, mau đồng ý đi ——!!!
Dạo này tâm trạng của Việt Nhiên rất tốt, nhẫn nại một chút rồi bèn tổ đội với gã.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Bang chủ nào?
[Đội Ngũ] Trung Thành Tuyệt Đối: Đương nhiên là bang chủ Thủy Vô Ngân của chúng ta!
Việt Nhiên khẳng định là gã nhận nhầm người rồi, rời khỏi tổ đội.
Nằm vùng không bỏ cuộc, gửi lời mời kết bạn lần thứ ba, ghi chú: Không giỡn với cậu đâu, chuyện khẩn cấp lắm, mau đồng ý đi ——!!!
Trong tiềm thức, Việt Nhiên muốn kêu gã quay lại để dò xét một chút xem rốt cuộc là gã phải chuyển lời cho ai, nhưng lại cảm thấy là gã sẽ không nghe nên cậu bèn viết ra hai chữ.
Lý do từ chối: Khẩu lệnh.
Nằm vùng: “…”
Việt Nhiên thấy gã bị mắc kẹt, vốn định đùa thêm hai câu, nhưng lúc này lại nghe thấy cha đang gọi cậu, nên gửi tin nhắn đi.
[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Đùa cậu thôi, thật sự là cậu đã nhận nhầm người rồi, gặp lại sau.
Nằm vùng trơ mắt nhìn cậu logout, báo sự việc lại cho phó bang chủ.
Phó bang chủ nghe được thì đập bàn một cái: “Đê tiện, vậy mà còn có khẩu lệnh nữa chứ!”
Nói xong lại hơi líu lưỡi, “Có điều thằng nhóc này quá chuyên nghiệp rồi, thấy không ổn thì lập tức logout, trước khi đi còn không quên nói câu kia, đúng là kín kẽ không có sơ hở!”
Việt Nhiên ‘chuyên nghiệp’ đang qua loa sửa soạn lại bản thân một chút mới ra khỏi nhà với cha, nửa tiếng sau thì tới bệnh viện.
Bác sĩ cầm xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ một lát, ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ thương hại.
Việt Nhiên: “…”
Cậu biết ngay là kết quả vẫn sẽ giống nhau mà!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hài Hước
- Tin Tức Tố Biến Dị
- Chương 18