Chương 50: Nghi ngờ

Mà Dạ Mặc Diễm nghĩ đến những lời bạn tốt mình vừa mới nói, anh cũng phát hiện cô gái này thật sự giống dì Giang nhiều hơn chút, nhưng mà đôi mắt thật sự có thần vận tương tự với chú Mộc.

Ngón tay của Dạ Mặc Diễm gõ nhẹ lên mặt bàn, tiết tấu thong thả mà có quy luật, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Cảnh Trần nói:

“Tôi cảm thấy cậu nên làm xét nghiệm ADN, có lẽ cô ấy thật sự là em gái của cậu thì sao?”

“Sao có chuyện đó được, cậu xem báo cáo điều tra viết rõ cô ấy lớn lên ở Tô gia Bắc Kinh, đơn giản là khi sinh bị ôm nhầm, gần đây mới bị đuổi ra khỏi Tô gia.” Trong giọng nói của Mộc Cảnh Trần có chút hoài nghi và không chắc chắn.

Dạ Mặc Diễm nghe thấy Mộc Cảnh Trần nói cô gái mà anh vừa mới thấy đã bị đuổi ra khỏi Tô gia, lông mày của anh không nhịn được nhíu lại.

Dạ Mặc Diễm xem nhẹ chút không thoải mái trong lòng mình, anh cầm lấy di động xem báo cáo điều tra.

Khi nhìn thấy bệnh viện và thời gian Tô Tịch Vãn sinh ra, anh đưa điện thoại cho Mộc Cảnh Trần nói:

“Cảnh Trần, cậu nhìn bệnh viện và ngày tháng năm sinh của cô gái này xem, không phải giống em gái cậu sao?”

Dạ Mặc Diễm chỉ cảm thấy Tô Tịch Vãn trông giống Giang Tinh Mạn, lại giống Mộc Hoành Đào, trên đời này đâu có nhiều chuyện trùng hợp như thế.

Hơn nữa ngày tháng năm sinh và bệnh viện sinh ra đều trùng khớp, vậy chẳng phải càng trùng hợp.

“Hửm? Bệnh viện Tô Tịch Vãn này sinh ra, chính là bệnh viện mẹ tôi sinh em gái lúc trước mà! Còn có ngày tháng năm sinh nữa, cô ấy… Vậy mà bọn họ có cùng ngày sinh nhật.”

Dạ Mặc Diễm nghe thấy lời bạn tốt nói xong, thì cảm thấy khả năng cô gái này là em gái của bạn tốt cao hơn nữa.

“Cùng một bệnh viện, cùng một ngày sinh ra, cô ấy còn bị ôm nhầm, vậy có khả năng cô gái nhà các cậu ôm về lúc trước chính là thiên kim thật của Tô gia hiện giờ hay không?”

Dạ Mặc Diễm nói xong, giống như một tia sấm sét khiến cả người Mộc Cảnh Trần chấn động, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Trong đôi mắt anh ta lập tức tràn ngập kích động và hy vọng, giống như trong bóng đêm thấy được chút ánh rạng đông.

Đúng vậy, sao anh ta không nghĩ tới, Tô Tịch Vãn vốn dĩ là ôm nhầm, vậy có phải là cô bị gia đình bọn họ ôm nhầm con gái ôm đi mất hay không?

Mộc Cảnh Trần nghĩ như vậy, anh ta nhìn Dạ Mặc Diễm lẩm bẩm nói:

“Mặc Diễm, cậu chở tôi về nhà đi!” Lúc này, trong giọng nói của anh ta có chút vội vàng và run rẩy.

Dạ Mặc Diễm hơi nhướng mày, thản nhiên nói:

“Tôi nhớ rõ hôm nay cậu tự mình lái xe đến đây!”

Mộc Cảnh Trần nhìn Dạ Mặc Diễm, anh ta có chút kích động nói:

“Nhưng mà bây giờ tôi cảm thấy cả người đang phát run, tôi sợ tôi không lái xe cẩn thận, bây giờ cậu chở tôi về đi, tôi muốn lập tức đến tiểu khu của cha mẹ tôi.”

Dạ Mặc Diễm buồn cười nhìn bạn tốt của mình, nhưng mà anh cũng hiểu rõ vì sao bạn tốt sẽ như vậy, dù sao Mộc gia tìm tiểu công chúa kia đã mười mấy năm, cuối cùng bây giờ cũng có chút tin tức, bạn tốt không kích động mới lạ.

Vì thế Dạ Mặc Diễm cầm lấy chìa khóa xe để một bên, sau đó nhìn đồ ăn nhân viên phục vụ mới bưng lên.

Anh cũng biết lúc này Mộc Cảnh Trần không thể ăn nổi những món này, anh đứng dậy nói với Mộc Cảnh Trần:

“Đi thôi, tôi chở cậu qua đó!”