Cô Trương lại xin lỗi hai câu với Tô Tịch Vãn, sau đó vội vàng rời đi.
Mà Tô Tịch Vãn nhìn cô Trương rời đi, dần dần rơi vào trầm tư.
Cô Trương là một giáo viên tốt, đám học sinh bọn họ cần giáo viên như vậy, cô hy vọng lần này con của cô Trương có thể thật sự chuyển nguy thành an.
Dù sao cô Trương chỉ có một đứa con này, đời này chỉ có thể có một đứa con này.
…
Ngày hôm sau, nhà cũ của Mộc gia ở Bắc Kinh.
Mộc gia là hào môn quý tộc đứng hạng hai trong tứ đại hào môn Bắc Kinh.
Ông cụ Mộc gia đã sớm về hưu, nhà cũ của Mộc gia rất rộng, cho nên ngoại trừ vợ chồng lão đại của Mộc gia sống ở bên ngoài ra, những người khác đều ở nhà cũ.
Chẳng qua tuy phần lớn ở nhà cũ, nhưng mọi người của Mộc gia đều có công việc và việc học của mình, cho nên cũng không phải mỗi ngày đều có thể về nhà cũ cư trú.
Hôm nay là thứ bảy, mọi người ăn bữa sáng xong thì ở bên nhau nói chuyện phiếm, chơi cờ, xem tivi.
Ông cụ Mộc gia, mỗi ngày sau khi ăn cơm sáng xong đều sẽ mở tivi xem thời sự Bắc Kinh.
Mà Mộc Cảnh Hạo xem tivi cùng với ông cụ, khi nhìn thấy tin tức đầu tiên anh ta không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
“Cô ta thật sự có thể thi đỗ đại học Bắc Kinh ư!”
Tiếng kêu kinh ngạc của Mộc Cảnh Hạo phá vỡ yên tĩnh vốn có trong phòng khách, cũng đưa tới những người khác quan sát.
Mọi người đều nhìn về phía màn hình ti vi, thì thấy trong tin tức đang nói về Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học Bắc Kinh năm nay.
“Không nghĩ tới Trạng Nguyên của kỳ thi đại học năm nay vậy mà học trường trung học số 2!” Mộc Cảnh Thước nhìn thấy tiêu đề báo chí đưa tin, cũng không nhịn được chậc chậc hai tiếng.
Trong giọng nói của anh ta có chút kinh ngạc và tán thưởng!
Mọi người thấy được Tô Tịch Vãn đang được phỏng vấn trong tivi, ánh mắt đầu tiên của mọi người đều cảm thấy nữ sinh này trông thật xinh đẹp, ánh mắt thứ hai vậy mà cảm thấy nữ sinh này có cảm giác rất quen thuộc.
Mộc Cảnh Trần đang chơi cờ với chú hai Mộc Hoành Nghiệp nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, cũng ngẩng đầu nhìn tivi một lát, chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, khi anh ta thấy được dáng vẻ của Tô Tịch Vãn thì hơi sợ ngây người.
Nữ…
Nữ sinh này lại giống như vậy!!!
Trong lòng anh ta lập tức nhấc lên sóng to gió lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi, giống như muốn khắc sâu hình ảnh kia trong lòng.
“Cảnh Trần, cháu đang nhìn gì thế, đến lượt cháu kìa!”
Mộc Hoành Nghiệp đối diện Mộc Cảnh Trần ngẩng đầu nhìn cháu trai cả đang ngây người, có chút thúc giục nói.
Giọng nói của ông ấy cũng kéo Mộc Cảnh Trần từ trong khϊếp sợ trở lại hiện thực.
Bên này Mộc Cảnh Trần không đáp lại lời chú hai nhà mình, anh ta có chút lẩm bẩm nói:
“Chú hai, chú xem nữ sinh trong tivi có phải trông hơi giống mẹ cháu hay không!” Trong giọng nói của anh ta tràn ngập khó có thể tin và kinh ngạc vui mừng.
Mà lúc này không chỉ Mộc Hoành Nghiệp nghe thấy được lời Mộc Cảnh Trần nói, những người khác của Mộc gia đang xem tivi đều nghe thấy được lời anh ta.
Ngay cả ông cụ Mộc thấy được diện mạo của Tô Tịch Vãn xong, cũng nói:
“Ông đã nói sao đứa nhỏ này lại khiến ông có cảm giác quen thuộc như vậy, hóa ra khuôn mặt và khuôn miệng của cô bé rất giống Tinh Mạn, mà đôi mắt… Ừm, các cháu mau xem, đôi mắt của đứa bé này giống Hoành Đào hay không.”
Hoành Đào mà ông cụ Mộc nói là con trai cả của ông ấy, Giang Tinh Mạn là con dâu cả của ông ấy.