Chương 30: Giải quyết

“Tôi tên là Tô Tịch Vãn, anh gọi tên của tôi là được!”

Mà Kiều Phỉ Nghiên ở bên cạnh, khi nghe Quý Hàng Dực này xưng hô cung kính với Tô Tịch Vãn, cũng không nhịn được bật cười.

Sao cô ấy có cảm giác ở trong mắt tên Quý Hàng Dực này, Vãn Vãn nhà bọn họ giống như là ông cụ mặc đạo bào, râu hoa râm như vậy nhỉ!

Bên này Quý Hàng Dực dẫn Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên đi tới bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói:

“Như vậy sao được, cô lợi hại như thế, không, ở trong mắt tôi, cô còn lợi hại hơn một số đại sư nhiều!”

Quý Hàng Dực từng thấy được đại sư phong thủy đoán mệnh cho người ta ở trong tivi, anh ta thấy phần lớn bọn họ phải dùng tiền hay là biết bát tự của đối phương, mới có thể tính ra vận thế của đối phương.

Nhưng Tô Tịch Vãn này, vậy mà liếc mắt một cái có thể thấy được chuyện trong quá khứ của mình, còn là bí mật chỉ có mình biết, cô đều có thể tính ra được, cho nên lúc này Quý Hàng Dực có thể nói là tâm phục khẩu phục đối với Tô Tịch Vãn.

Tô Tịch Vãn nhìn thái độ của Quý Hàng Dực cứng rắn như vậy, thì không kiên trì nữa.

Anh ta muốn gọi thì để anh ta gọi đi, gọi cũng không thể khiến mình già đi được có phải không.

Một hàng ba người, rất nhanh đã đi tới bãi đỗ xe.

Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên ngồi trên xe của Quý Hàng Dực.

Xe vững vàng lái trên đường, chỉ một lát sau xe lái vào trong một tiểu khu biệt thự cao cấp, tiểu khu này không chỉ cao hơn tiểu khu Tô gia ở một cấp bậc.

Kiều Phỉ Nghiên ngồi bên cạnh Tô Tịch Vãn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cũng không nhịn được nói với Quý Hàng Dực:

“Khá quá nhỉ, biết anh có tiền, nhưng mà không nghĩ tới nhà anh lại có tiền như vậy!”

Lúc này xe đã lái tới trong sân biệt thự nhà Quý Hàng Dực, Quý Hàng Dực vừa dừng xe lại, vừa nói với Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên đã ra khỏi xe:

“Tô đại sư, Kiều tiểu thư, mời hai cô vào trong!”

Biệt thự này, là biệt thự nhỏ một trong những bất động sản của Quý gia, khi Quý Hàng Dực 18 tuổi muốn tự do thuộc về mình, cho nên dọn ra khỏi nhà cũ.

Vì thế biệt thự nhỏ này, thường ngày chỉ có mình Quý Hàng Dực ở, có đôi khi người nhà và bạn bè thỉnh thoảng sẽ tới đây.

Dưới dẫn đường của Quý Hàng Dực, Tô Tịch Vãn tiến thẳng vào trong biệt thự, cô vừa mới vào cửa lập tức nhạy bén nhận thấy được hơi thở khác thường.

Cô hơi nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng liếc bốn phía.

Khi ánh mắt cô nhìn về phía một phòng ở tầng hai, đôi mắt cô nghiêm trọng, vươn tay chỉ phòng kia hỏi:

“Đó là phòng ngủ của anh đúng không?”

Quý Hàng Dực nghe thấy lời Tô Tịch Vãn nói, trong lòng càng bội phục sát đất, anh ta vội vàng gật đầu nói:

“Đúng vậy Tô đại sư, có phải cô nhìn ra được chỗ đó có gì hay không?”

Tô Tịch Vãn gật đầu nói:

“Bây giờ tôi chỉ nhìn ra được gian phòng đó có chút vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì, tôi phải tiến vào mới biết được!”

Tô Tịch Vãn nói xong, thì muốn đến trong phòng ngủ của Quý Hàng Dực xem xét tình hình, dù sao đây là lần đầu tiên cô tự tay giải quyết thứ này, cô cũng muốn nhìn xem thứ mình cần giải quyết trông như thế nào.

Cô vừa muốn bước tới phòng kia như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô nhìn về phía bạn tốt Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực nói:

“Hai người có muốn đi cùng tôi không?”