Ngày hôm sau buổi chiều tan học, Tô Tịch Vãn dựa theo thời gian và địa điểm đã hẹn, vội vàng đi tới một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
“Vãn Vãn, ở đây!”
Tô Tịch Vãn nghe thấy giọng Kiều Phỉ Nghiên xong, thì nhìn về phía truyền tới âm thanh, liếc mắt một cái thấy được Kiều Phỉ Nghiên và nam sinh ngồi đối diện cô ấy.
Tô Tịch Vãn khoác cặp sách, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai người.
“Đây… Đây là Tô đại sư ư?”
Nam sinh kia nhìn Tô Tịch Vãn từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tràn ngập tò mò và không thể tin tưởng khó có thể che giấu.
Cho dù vừa rồi Kiều Phỉ Nghiên đã nói với anh ta, vị Tô đại sư này vô cùng trẻ tuổi, nhưng mà anh ta không nghĩ tới vậy mà trẻ đến mức ấy, còn khoác cặp sách, thoạt nhìn rõ ràng là học sinh cấp 3.
Trong ánh mắt hoài nghi của nam sinh, Kiều Phỉ Nghiên kiên định gật đầu nói:
“Đúng vậy, lá bùa hộ mệnh anh dùng đều là Vãn Vãn vẽ ra!”
“Chuyện này… Chuyện này là thật sao?” Nam sinh kia vẫn bày tỏ không tin.
Bên này Tô Tịch Vãn ngồi xuống xong, cô nghe thấy lời nói hoài nghi của nam sinh vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói:
“Anh tên Quý Hàng Dực, năm nay 19 tuổi, sinh viên năm nhất của trường đại học Bắc Kinh, gia đình giàu có, cha mẹ quản lý công ty, có một anh trai và chị gái!”
Quý Hàng Dực nghe thấy lời Tô Tịch Vãn nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được gật đầu, nhưng trong đôi mắt anh ta vẫn lập lòe tia sáng hoài nghi.
Dù sao bối cảnh gia đình anh ta không phải là bí mật, tin tức của mình và người nhà, có thể điều tra được từ trên mạng.
Tô Tịch Vãn như nhìn ra được hoài nghi của Quý Hàng Dực, khóe miệng cô hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười tự tin:
“Khi anh mười tuổi làm vỡ bình hoa đồ cổ ông nội anh mua, lúc ấy anh sợ bị mắng, nên đổ tội cho con mèo trong nhà!”
“Ừm, chuyện này… Chuyện này, sao cô biết được, có phải cô lắp camera theo dõi ở nhà tôi không!”
Vẻ mặt Quý Hàng Dực khϊếp sợ nhìn về phía Tô Tịch Vãn, chuyện anh ta làm vỡ bình hoa của ông nội, anh ta chưa từng nói với bất cứ người nào.
Khi còn nhỏ không nói là sợ bị đánh, sau này lớn lên cũng ngượng ngùng nói ra.
“Xì, tôi đã nói với anh, Vãn Vãn nhà tôi rất lợi hại, anh còn chưa tin. Bây giờ tin rồi đúng không?” Kiều Phỉ Nghiên ở bên cạnh bĩu môi, bất mãn nói.
“Tôi tin, tôi tin, chuyện này, Tô đại… Ừm, không, bạn học Tô, bây giờ cô có thể nhìn ra được khoảng thời gian này tôi xảy ra chuyện gì không?” Tô Tịch Vãn trẻ tuổi xinh đẹp như thế, hai chữ “đại sư” này, Quý Hàng Dực thật sự không thể gọi ra miệng được.
Kiều Phỉ Nghiên ở bên cạnh nhìn dáng vẻ quầng thâm mắt nghiêm trọng và tiều tụy của Quý Hàng Dực, trong lòng không khỏi dâng lên chút thương hại, cô ấy cũng quay đầu nhìn về phía Tô Tịch Vãn hỏi:
“Vãn Vãn, có phải anh ta gặp phải thứ dơ gì hay không?”
Từ lúc Tô Tịch Vãn mới đến đã nhìn ra được Quý Hàng Dực này có chuyện gì, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Quý Hàng Dực, vẫn thản nhiên dò hỏi:
“Có phải khoảng thời gian trước anh mua không ít đồ cổ về nhà hay không?”
Quý Hàng Dực nghe thấy Tô Tịch Vãn nói như vậy, thì lập tức nghĩ tới tuần trước khi anh ta và bạn đi dạo chợ đồ cổ, thật sự chọn mấy món đồ cổ, mà mình xuất hiện tình huống như vậy hình như là bắt đầu từ lúc mua đồ cổ trở về.