Chương 23: Thân thuộc

Chỉ thấy Tô Tịch Vãn nói với Kiều Phỉ Nghiên:

“Nghiên Nghiên, đâu cần lãng phí thời gian và tinh lực với người khác, đi tranh cãi vô vị như vậy. Hơn nữa thi đại học Bắc Kinh là chuyện của mình, anh ta nói mình không thi đỗ, thì mình không thi đỗ sao?

Đừng vì người như vậy lãng phí miệng lưỡi của mình, được rồi, đi thôi, không phải là nói muốn mời mình ăn cơm à?”

Tô Tịch Vãn nói xong thì kéo Kiều Phỉ Nghiên rời khỏi chỗ ngồi, khi đi ngang qua nam sinh kia, Tô Tịch Vãn đều không nhìn anh ta một cái.

Chỉ có Kiều Phỉ Nghiên nghiêng đầu liếc nam sinh kia một cái, miệng hừ lạnh một tiếng, sau đó đi theo Tô Tịch Vãn rời khỏi quán cà phê!

Bên này Mộc Cảnh Hạo nhìn hai người đi ra, nữ sinh vừa rồi tên Vãn Vãn là quay lưng về phía anh ta, cho nên mới đầu anh ta không chú ý tới diện mạo của cô.

Nhưng mà ngay khi nữ sinh kia xoay người lại, cuối cùng anh ta cũng thấy rõ được diện mạo của cô.

Chẳng qua sao anh ta cảm thấy nữ sinh này có loại cảm giác quen thuộc, dường như là từng gặp ở đâu đó rồi.

Chỉ có điều chuyện này không quan trọng.

Quan trọng là, anh ta cảm thấy vừa rồi anh ta muốn tranh luận với bọn họ một lát, sau khi nữ sinh này rời đi, thì không có cơ hội nói ra lời tranh luận, tất cả đều phải nuốt trở lại trong lòng, loại cảm giác này khiến anh ta không vui.

Nam sinh bên cạnh anh ta thấy bạn tốt mình có dáng vẻ như vậy, thì buồn cười nói:

“Được rồi Cảnh Hạo, không phải là cậu nói có chuyện muốn tìm tôi sao?”

Mộc Cảnh Hạo nâng mắt nhìn về phía bạn tốt, thấy vẻ mặt trêu ghẹo của anh ta, trong lòng vẫn có chút không phục, căm giận nói:

“Chí Thần, tôi bảo cậu này, sao cậu không học trường trung học số 1, lại chạy tới trường trung học số 2 này thế, cậu xem trường trung học số 2 này đều là loại người gì kìa!” Mộc Cảnh Hạo nhìn bạn tốt vừa mới về nước, có chút nghi ngờ hỏi.

“Không phải là tôi thấy trường trung học số 2 yên tĩnh sao? Hơn nữa, còn hai tuần nữa là tới thời gian thi đại học, tôi cảm thấy tôi ở chỗ nào chẳng giống nhau!”

Mấy ngày hôm trước Thẩm Chí Thần mới về nước, dựa theo sắp xếp của trong nhà là anh ta sẽ đến trường trung học số 1 học một thời gian, sau đó lại tham gia thi đại học.

Chẳng qua ở nước ngoài mấy năm, khiến anh ta cảm thấy nhất thời khó có thể dung nhập được trong giới anh ta từng quen thuộc, cho nên anh ta mới nghĩ tới đến trường trung học số 2 nghỉ ngơi mấy ngày.

Mộc Cảnh Hạo nhìn bạn tốt nói như vậy, thì không khuyên bảo gì nữa, dù sao Thẩm Chí Thần này đã đến trường trung học số 2, lại khuyên cũng vô dụng.

Cho nên Mộc Cảnh Hạo chậm rãi nói chuyện với Thẩm Chí Thần, dù sao hai người là bạn thân từ nhỏ.

Nhưng mà từ sau cấp 2, Thẩm Chí Thần này đã đi ra nước ngoài, nếu không phải người nhà anh ta ép anh ta về nước tham gia thi đại học, có lẽ đến bây giờ anh ta vẫn ở nước ngoài.



Ngày hôm sau Tô Tịch Vãn tiến vào trường học xong, thì nghe thấy lớp trưởng ở hàng trước nói:

“Tô Tịch Vãn, giáo viên toán học bảo cậu đến văn phòng cô ấy một chuyến!”

Tô Tịch Vãn nghe thấy thế động tác lưu loát đặt cặp sách mình xuống, cô nói một tiếng cảm ơn với lớp trưởng xong, thì xoay người rời khỏi phòng học, đi đến văn phòng của giáo viên toán học.