Buổi chiều tan học, Tô Tịch Vãn thu dọn cặp sách xong muốn về phòng cho thuê, bởi vì người ta tìm cô làm thuốc viên cô còn chưa làm xong, tối nay cần tăng ca làm việc.
Mới đi ra khỏi khu dạy học, Tô Tịch Vãn lập tức nghe thấy được giọng nữ truyền đến:
“Chị!”
Tô Tịch Vãn nghe ra được là giọng Tô Diệu Văn, cô vốn không muốn để ý, nhưng mà Tô Diệu Văn và mấy nữ sinh đứng phía trước mình, cũng chặn đường đi của mình.
Cũng chặn đường đi của mình.
“Chị, em cũng chuyển tới trường học này, sau này chúng ta chính là bạn học rồi!”
Tô Diệu Văn có chút giật mình nhìn Tô Tịch Vãn, vừa rồi cô ta còn tưởng là mình nhận nhầm, ngày hôm qua khi nhìn thấy Tô Tịch Vãn, cô còn trang điểm tử khí thâm trầm, không nghĩ tới Tô Tịch Vãn mới rời khỏi Tô gia một ngày, vậy mà trở nên xinh đẹp động lòng người như vậy!
Trong lòng Tô Diệu Văn không khỏi dâng lên chút ghen tị, cô ta âm thầm phỏng đoán, Tô Tịch Vãn trang điểm tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ là muốn trở về Tô gia?
Như vậy sao được, cô đã bá chiếm nhân sinh của mình 18 năm, sao có thể lại để cô trở về Tô gia, sau này Tô Tịch Vãn chỉ xứng sống ở trong bụi bặm, giống như cô ta chịu khổ 18 năm trước.
Tô Tịch Vãn nhìn dáng vẻ cười hì hì của Tô Diệu Văn, cô không muốn để ý tới Tô Diệu Văn, muốn nghiêng người đi qua bên cạnh.
“Này, cô có thái độ gì thế, không thấy được Diệu Văn của chúng tôi nói chuyện với cô sao?” Một nữ sinh trong đó lớn tiếng nói.
“Diệu Văn, đây là thiên kim giả bá chiếm thân phận của cậu sao? Học cùng trưởng với cô ta ba năm, vậy mà bọn mình không biết cô ta là thiên kim tiểu thư của Tô gia, hơn nữa hình như Tô tiên sinh và Tô phu nhân chưa từng đưa đón cô ta đến trường bao giờ!” Một nữ sinh khác phụ họa nói.
“Đúng thế đúng thế, có lẽ là Tô Tịch Vãn này cho dù khi ở Tô gia, cũng không được coi trọng, đâu được coi trọng như Diệu Văn của chúng ta!” Có một nữ sinh giọng the thé nói.
Mấy người nói chuyện là mấy chị em Tô Diệu Văn mới kết bạn, tuy ngoài miệng giúp đỡ Tô Diệu Văn nói chuyện, thực ra trong lòng đang nói thầm, thiên kim giả của Tô gia thật sự học trường trung học số 2 bọn họ ba năm ư?
Một nữ sinh xinh đẹp như thế, theo lý thuyết bọn họ nên có ấn tượng mới đúng.
Tô Diệu Văn nghe các tiểu thư mới quen thổi phồng, trong lòng vui vẻ nở hoa, đây còn là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được thân phận thiên kim của Tô gia này, cho nên mang đến vinh quang và hư vinh cho cô ta.
Chẳng qua mỗi khi cô ta nghĩ tới cực khổ mà cô ta phải chịu 18 năm, tất cả đều là vì Tô Tịch Vãn này bá chiếm thân phận của cô ta, trong lòng cô ta lại không nhịn được oán hận.
Nhưng mà cô ta cũng hiểu rõ, lúc này cô ta đã là đại tiểu thư của Tô gia, cô ta phải luôn chú ý hình tượng của mình, vì thế cô ta làm bộ hơi sốt ruột ngăn cản chị em tốt.
“Mọi người đừng nói như vậy, lúc ấy khi bọn mình bị ôm nhầm, chị gái cũng rất nhỏ, chuyện này cũng không phải lỗi của chị ấy!”
“Diệu Văn, cô đừng nói giúp cô ta nữa!”
“Đúng thế, Diệu Văn, cô đúng là quá thiện lương!”
…