Khóe miệng Tô Tịch Vãn hơi nhếch lên tươi cười trào phúng, cười mỉa nói:
“Hửm? Hóa ra là như vậy, vậy bây giờ Tô phu nhân biết mình trách lầm tôi, lúc này trong lòng có chút áy náy nào không? Còn nữa người hại bà khó sinh, không thể lại mang thai, chính là con gái ruột các người vừa mới tìm trở về đấy!”
Vừa rồi Tô Tịch Vãn thấy rõ được hoảng loạn trong mắt Phương Thanh Hủy, mà vừa rồi cô cũng nhìn thấy được tướng mạo của thiên kim thật trở về, cuối cùng nghi ngờ trong lòng cũng có đáp án.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao phong thủy của Tô trạch này, sẽ trong một đêm xảy ra thay đổi lớn đến mức ấy!
Xem ra cuộc sống của Tô gia sau này sẽ càng ngày càng náo nhiệt, Tô Tịch Vãn có chút trào phúng nghĩ.
Con người ấy à, chính là không thể làm quá nhiều chuyện xấu, người làm trời đang nhìn, nhìn xem ông trời có thể bỏ qua cho ai, tha cho ai!
Bên này Phương Thanh Hủy nghe thấy lời Tô Tịch Vãn nói xong, lập tức có chút nghẹn lời, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Ngay sau đó vẻ mặt bà ta trở nên giận dữ, cao giọng nói:
“Sao cô có thể so được với Diệu Văn của chúng tôi, tâm tư của cô xấu xa như vậy, cô chiếm thân phận của Diệu Văn 18 năm, không biết cảm ơn thì thôi còn muốn châm ngòi quan hệ của Diệu Văn với chúng tôi, cô đúng là tâm tư ác độc!”
Giọng nói của Phương Thanh Hủy vừa vang lên, chỉ thấy Tô Diệu Văn cũng hơi ấm ức đỏ mắt hỏi:
“Cha mẹ, có phải con không nên tới trên đời này hay không, như vậy sức khỏe của mẹ sẽ không có vấn đề gì, đều tại con, đều tại con không tốt!”
Bên này Phương Thanh Hủy nghe thấy Tô Diệu Văn ấm ức chảy nước mắt, trong lòng lập tức đau lòng.
Bà ta vốn tưởng rằng con gái sẽ sống tốt ở gia đình kia, chẳng qua không nghĩ tới lại ở trong cô nhi viện, lẻ loi hiu quạnh chịu khổ mười mấy năm.
Phương Thanh Hủy càng nghĩ, trong lòng càng tức giận, đối với đứa con gái mới trở lại bên cạnh mình, diện mạo cũng rất giống mình càng đau lòng không thôi.
Bà ta ôm Tô Diệu Văn, dịu dàng an ủi:
“Con gái ngoan, chuyện này sao có thể trách con được, con đừng nghe Tô Tịch Vãn nói linh tinh!”
Tô Diệu Văn nghe thấy lời Phương Thanh Hủy nói xong, đầu tiên là đắc ý liếc mắt nhìn Tô Tịch Vãn một cái, sau đó làm bộ cảm động, yêu kiều nói với Phương Thanh Hủy:
“Mẹ, con rất may mắn vì tìm được cha mẹ, khi còn nhỏ ở cô nhi viện, con hâm mộ nhất chính là các bạn nhỏ có cha mẹ cưng chiều.”
Phương Thanh Hủy nghe thấy con gái nhà mình nói như vậy, càng đau lòng, bà ta vội vàng vỗ sau lưng Tô Diệu Văn đầy cưng chiều nói:
“Văn Văn ngoan, sau này con có cha mẹ và anh trai yêu thương rồi, sau này con chính là công chúa nhỏ Tô gia chúng ta cưng chiều nhất!”
Tô Tịch Vãn nhìn hai người mẹ con tình thâm, chỉ cảm thấy vô cùng giả dối buồn cười.
Cô lúc này, đã lười nhìn bọn họ làm bộ làm tịch biểu diễn, quay đầu nói với Tô Mậu Dụ:
“Tô tiên sinh, vậy tôi đi đây. Ồ đúng rồi, tốt bụng nhắc nhở các người một câu, sau này Tô gia có khả năng không xuôi gió xuôi nước như vậy nữa, tốt nhất là Tô tiên sinh vẫn nên tìm thầy phong thủy xem đi!”
Tô Tịch Vãn nói xong, lập tức khoác ba lô rời khỏi Tô gia.
Mà Phương Thanh Hủy đang an ủi Tô Diệu Văn nhìn thấy Tô Tịch Vãn rời đi như vậy, tuy trong lòng bà ta có không cam lòng, nhưng nghĩ tới người mình chán ghét mười mấy năm cuối cùng cũng rời khỏi nhà, trong lòng bà ta không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.