Chương 34: Trình Diễn

Buổi chiều.

Sân khấu lớn ở nhà thi đấu.

Phía sau sân khấu là màn hình chiếu siêu lớn được kết nối với máy quay chính ở sân khấu, cho dù ngồi có xa cũng có thể nhìn thấy hiểu hiện của từng thực tập sinh.

“Phần trình diễn tiếp theo là của nhóm số 3: Tống Hoài Sâm, Yến Tử Chu, Lưu Phi, Bùi Ôn Hạ!”

Diệp Hòa Ngọc lùi về sau: “Mời các em chuẩn bị lên sân!”

100 thực tập sinh được chia làm 25 nhóm, mỗi nhóm 4 người ngồi sát nhau. Vòng này sẽ loại 5 nhóm xếp cuối, cũng tức là chỉ còn 80 thực tập sinh. Ai cũng không muốn bị loại ở vòng đầu.

“Là nhóm có Bùi Ôn Hạ, chắc kèo bị loại rồi.”

“Chưa chắc, có Tống Hoài Sâm mà.”

“Lưu Phi rap hay dance đều ổn định lắm.”

“Yến Tử Chu cũng đáng gờm nha, tôi có học chung lớp thanh nhạc với cậu ta…”

Mộ Lăng Thần một tay chống cằm, liếc nhìn về phía sân khấu, nghe các thực tập sinh buôn dưa lê với nhau, chỉ cười cười. Xem nhẹ Bùi Ôn Hạ là không được đâu, người khác là tiến bộ từng ngày, còn em ấy là tiến bộ từng giờ.

Dù bị tách ra khác các nhóm nhưng bốn người vẫn ngồi gần gần nhau, Đường Hiểu Vi hỏi anh: “Thần, Ôn Hạ có học được chưa?” Anh cũng muốn đi xem cậu học diễn nét mặt với thầy Lạc, nhưng Kỳ Ân lại gọi anh về tập dợt lần cuối nên không thể theo chân cậu.

Mộ Lăng Thần nhớ lại dáng vẻ Bùi Ôn Hạ cứng còng lưng nhếch mép trợn mắt, anh phụt cười ra tiếng: “Ha ha, học được rồi.”

Đường Hiểu Vi: “??”

Tạch tạch tạch.

Ánh đèn sân khấu chớp rồi lại tắt, kèm theo đó là tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, các thành viên của tổ 3 theo đó xuất hiện ở chính giữa sân khấu.

Tống Hoài Sâm cầm mic đứng ở giữa vừa hát vừa di chuyển theo vũ đạo của bài hát. Phần mở bài là đơn giản nhất, đa số ca từ đều lặp lại, biết hát là sẽ hát được, không khó. (Tham khảo bài hát Darari)

Những nốt cao sẽ do Bùi Ôn Hạ và Yến Tử Chu phối hợp hát, Lưu Phi luôn phát huy ổn định. Vũ đạo của bài hát cũng nhẹ nhàng nhịp nhàng.

Bên dưới, các thực tập sinh trừng mắt nhìn.

“Wow!”

“Bài này dễ vậy mà không nghĩ ra được mới tức chứ!”

“Họ nhảy đều nhau quá!”

“Bùi Ôn Hạ nhảy tốt nhờ, đoạn chuyển flow dance mượt đấy!”

“…Cái đó tao làm cũng được vậy!”

Joo Ji Min ngồi ở hàng ghế giám khảo hài lòng gật đầu, tỏ vẻ rất thưởng thức phần trình diễn của nhóm.

Sau khi đã được Joo Ji Min chỉ đạo, Bùi Ôn Hạ cùng Lưu Phi đã biên đạo lại bước nhảy một chút để phù hợp hơn.

Đám Yến Tử Chu vô cùng bội phục Bùi Ôn Hạ, vì để có thể chiếu cố đến khuyết điểm của các thành viên còn lại, cậu không những chọn bài hát cho đến hình thức dance, đều tốt nhất cho các thành viên phát huy hết khả năng. Đến cả Tống Hoài Sâm tự ti với giọng hát thiếu nội lực của mình, cũng không phải vấn đề lớn.

Phần phục trang cũng vậy, mặc quần tây dài đối với Tống và Yến hơi vướng, cho nên bốn người đều đổi sang quần ngắn đến đầu gối. Nhan sắc của cả nhóm thiên về kiểu nho nhỏ và non nớt, thêm chút đáng yêu và năng động liền càng thêm ưu thế.

Bùi Ôn Hạ có thể chiếm trọn màn ảnh một mình với khả năng dance của mình, nhưng không, cậu rất có tinh thần đội nhóm. Chỉ làm việc cùng nhau mấy ngày ngắn ngủi, ngoài kiệm lời ra, tổ ba người tìm không ra một tí khuyết điểm nào.

Quả nhiên, tin đồn chỉ có thể nghe chơi chơi, không thể tin.

Nhóm 3 diễn hay phết!

Đoạn kết, Bùi Ôn Hạ đứng ở vị trí center nhảy rất mượt, động tác tay và chân đều làm được nhịp nhàng, vui mắt. Ba người còn lại nhanh chóng di chuyển ra đứng cạnh cậu, làm tư thế kết thúc bài hát.

Lưu Phi khoác vai Yến Tử Chu, cười tươi tắn. Yến Tử Chu tươi cười nhỏ nhẹ. Ngay cả Tống Hoài Sâm cũng phối hợp ống kính mỉm cười đáng yêu.

Rất hài hòa.

Đến phiên Bùi Ôn Hạ thì cậu chàng ngẩng đầu 45 độ nhìn bóng đèn trên trần nhà, tay cầm micro đưa lên che miệng, tay còn lại làm dấu V.

Bùi Ôn Hạ tỏ vẻ: Cười không được thì che miệng lại, có ai biết mình cười hay không cười đâu.

“…” Bùi Ôn Hạ làm trò gì vậy? Chụp hình kỉ yếu?

Lạc Minh Tuyền dành một ngày để dạy Bùi Ôn Hạ cách cười tự nhiên: “…”

Mộ Lăng Thần nhịn không được cười to: “Em ấy diễn rất khá, diễn hòn vọng phu.”

Đường Hiểu Vi: “…”



Sau đó nhóm Bùi Ôn Hạ bị bắt lại phỏng vấn vài phút mới được cho đi.

“Ôn Hạ.”

Đang muốn tìm tùy tiện một chỗ ngồi xuống cùng với mấy bạn nhỏ nhóm 3, nghe được Tần Sở Hàn gọi, cậu liền chạy qua chỗ hắn.

Yến Tử Chu trơ mắt nhìn: “…” Tinh thần đồng đội lúc nãy đâu?

Bùi Ôn Hạ ngồi xuống, nhìn quanh: “Ba người kia đâu?”

Tần Sở Hàn nhìn lên sân diễn: “Ở phòng chuẩn bị hết rồi ạ.”

Cậu gật đầu, chuyên chú xem phần biểu diễn của các thực tập sinh khác.

Hai người không hoạt ngôn ngồi kế bên cạnh nhau, không khí cũng kết thành băng.

“Anh lạnh không?” Hắn hỏi.

Vì đang là mùa hè cho nên ban tổ chức cũng rất chịu chi, trang bị máy lạnh, máy điều hòa khắp các gian phòng thực tập sinh sử dụng. Nhà thi đấu này cũng không ngoại lệ.

Cậu chầm chậm trả lời: “Hơi hơi.” Phía dưới có hơi mát thật, chân cậu run run là do lúc nãy lên đài biểu diễn có hơi khẩn trương, còn lưu lại di chứng.

“…” Trước mặt em út mà cậu không ra dáng anh lớn gì hết.

Tần Sở Hàn không nói, cởϊ áσ khoác phủ lên chân cậu.

Bùi Ôn Hạ rụt rè cũng có chút dễ thương đó chứ.

Bùi Ôn Hạ bày tỏ: “Cảm ơn-”

“Kìa! Cựu FStar có thêm Kỳ Ân!”

“Cá một bữa cơm, hai người này ôm hạng nhất chắc luôn!”

“Mấy màn sau chắc bị lu mờ hết quá.”

Phần diễn lúc nãy của nhóm 3 khá tốt nhưng không xuất sắc, các thành viên đều không phải mười hạng toàn năng cho nên khó tránh khỏi sẽ có sơ sót. Tuy nhiên, khả năng làm việc nhóm của các cậu được khen ngợi. Có nhiều nhóm thậm chí trong lúc trình diễn còn tranh chấp vị trí, thiếu điều đấm nhau ngay trên sân khấu. Ai cũng muốn làm center trên sân khấu lớn.

Phần biểu diễn của Đường Hiểu Vi và Kỳ Ân rất hay, hai người cân team, chất giọng cuốn hút cộng thêm visual siêu đỉnh, phục trang có đầu tư. Bài hát có hơi hướng bi thương cũng bị lời hát của Đường Hiểu Vi thể hiện một cách nhẹ nhàng sâu lắng. (Tham khảo bài: Hôm nay tôi buồn)

Mộ Lăng Thần và Diệp Lạc Dương cũng không chịu thua kém. Phần sound của bài hát được xử lý qua piano nhẹ nhàng, nhưng những bước vũ đạo thì lại rất mạnh mẽ dứt khoát. Thanh xuân nhẹ nhàng cùng những rung động đầu đời. (Tham khảo bài: Nhất Tiếu Khuynh Thành)

Bùi Ôn Hạ dõi theo, đứng ngồi không yên, xem không rời mắt. Cậu hình như có chút muốn phân cao thấp với bốn vị ôn thần này rồi.