Bùi Ôn Hạ biết Đường Hiểu Vi có tính ghen tuông không nhỏ, chỉ là anh không nói ra, tránh làm cậu khó xử đây mà. Cho nên vì để dỗ con cừu nhà mình, cậu chấp nhận làm mọi thứ cho anh.
…
Phập!
Phập!
“A!..hức, ưm…chậm chút…”
Bùi Ôn Hạ trợn tròn mắt, miệng nhỏ a a không ngớt, cậu có cảm giác như bị nhồi đầy bụng, trướng trướng, vừa đau vừa sướиɠ.
Bạch bạch!
Leng keng!
Trong phòng khách sạn vang lên từng tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, tiếng dây xích va chạm vào nhau, tạo thành một tổ hợp âm thanh làm người nghe hưng phấn, kí©h thí©ɧ.
Bùi Ôn Hạ hai tay bị còng lại, trên cổ cũng bị đeo vòng vào, cậu đưa lưng về phía Đường Hiểu Vi, nâng hông lên cao. Tư thế này càng làm càng sâu, cậu đã ra mấy lần rồi mà vẫn cảm thấy kí©h thí©ɧ.
Anh trìu mến nhìn cậu, liên tục nhấp eo, sung sướиɠ nở nụ cười.
Bạch bạch bạch!
“Ôn Hạ, đau không em?”
Anh đã muốn làm như thế này với cậu từ lâu rồi, chỉ là anh đã kiềm chế bản tính của mình lại. Vì Bùi Ôn Hạ, anh có thể khắc chế ham muốn, nhưng hôm nay, quả thật là anh đã mất bình tĩnh.
Ở trên xe, cậu đã nói thế này: “Tuy em không rõ sở thích của anh là gì nhưng…Em sẽ thỏa mãn anh.” Cậu nói với vẻ mặt ngại ngùng, làm đầu óc anh nổ tung, bay mất lý trí.
Còng tay là loại mềm bông xù cho nên không đau chút nào, vòng cổ làm bằng da mát lạnh, sợi xích khá mảnh, đều không làm cậu tổn thương được. Bùi Ôn Hạ ưm ưm cả buổi nói không nên lời, đành phải lắc đầu.
Tuy có hơi biếи ŧɦái nhưng lại làm cậu cảm nhận được rất nhiều kɧoáı ©ảʍ. Cậu chưa từng trải nghiệm tình ái kịch liệt như thế này trước đây.
Đường Hiểu Vi tuy có chút S, nhưng anh sẽ không làm người mình yêu chịu đau. Chỉ là anh có tính chiếm hữu hơi cao, chịu chia sẻ vợ yêu cùng với mấy người Mộ Lăng Thần đã là cực hạn của anh.
Người khác chỉ cần ôm cậu một cái thôi là anh đã chịu không được.
Phập!
“Ư…ưm…A!”
Anh còn có thể đâm sâu hơn nữa.
Chụt chụt.
“Haa…”
Đường Hiểu Vi xoay người cậu lại, vừa hôn vừa vừa đâm rút, tốc độ càng ngày càng nhanh.
“Ôn Hạ…Ôn Hạ…!”
“Em là của anh…haa…haa!”
Anh ôm siết lấy cậu, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, hai má nóng bừng, đuôi mắt đỏ hoe, xinh đẹp khó tả.
Bùi Ôn Hạ dang tay ôm anh, mồ hôi nhễ nhại, cả người run run, sợi tóc rối tung dính sát vào khuôn mặt.
“Ừm…ummm…nghnn…”
Dáng vẻ bị chà đạp qua này của cậu, thành công làm Đường Hiểu Vi lại lớn hơn nữa.
“A…!”
…
Rõ ràng cậu mới là người nên ghen, sao lại trở thành tình thú cho cả hai mất rồi?
_________
Ngày hôm sau.
Bùi Ôn Hạ cơ thể bủn rủn, eo đau chân run, không xuống giường được. Hôm qua đúng là điên cuồng, Đường Hiểu Vi lăn lộn cậu tới rạng sáng, cậu mệt mỏi thϊếp đi lúc nào không hay.
Tuy cả người đều đau nhưng cậu không thấy khó chịu, trái lại rất thoải mái. Chắc là anh đã rửa sạch cho cậu, tắm thơm tho ngào ngạt rồi mới bỏ vào ổ chăn.
Cậu cười cười, tri kỷ ôn nhu như vậy, chỉ càng làm cậu yêu anh hơn.
Phòng tắm tiếng nước cũng ngừng hẳn, Đường Hiểu Vi quấn khăn tắm, dùng một cái khăn khác lau tóc, nhẹ nhàng bước từ trong phòng tắm ra. Anh sợ mình gây ra âm thanh quá lớn, làm ảnh hưởng giấc ngủ của người thương.
“Hiểu Vi.”
Bùi Ôn Hạ nghe thấy tiếng động, lên tiếng.
Đường Hiểu Vi ba chân bốn cẳng chạy đến bên giường: “Anh đây! Em đau ở đâu à?”
Cậu làm nũng: “Đói bụng.”
Hôm qua đúng theo kế hoạch thì cả hai sẽ đi nhà hàng ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Đường Hiểu Vi cũng đã bao nguyên một tầng nhà hàng. Nhưng người tính không bằng trời, nửa đường nhảy ra một cô bạn thuở nhỏ.
Đường Hiểu Vi liền gọi cho tiếp tân đặt đồ ăn, đặt những món ưa thích của cậu, cả tráng miệng bằng bánh kem.
“Anh và cô ngoại quốc đó…Là người yêu cũ của anh?”
Cậu nhăn mặt, dẩu miệng nhìn anh.
Cậu biết Đường Hiểu Vi nhân duyên tốt, mặt cũng đẹp, nhưng chưa từng cảm thấy nguy cơ như lúc này. Chắc cậu cũng nên xích anh lại, nuôi ở nhà.
Đặt điện thoại xuống, anh nhìn mà rất muốn đưa tay lên nựng cậu, nhưng nhìn thấy ánh mắt như hổ rình mồi của em yêu, lập tức ngoan như cún, cái gì cũng khai báo ra hết: “Tất nhiên là không rồi! Anh chưa hề có bạn gái, bạn trai cũng chưa, chỉ có em! Anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường, thiệt á, thề luôn!”
Bởi vì người phương Tây rất phóng khoáng, ôm hôn mỗi khi chào nhau là bình thường, bởi vậy nên anh mới không cảnh giác khi Jasmine đột nhiên hôn mình.
Anh tính lợi dụng điều này để làm vợ yêu ghen vậy mà.
Chụt.
Bùi Ôn Hạ kéo anh lại, hôn môi một ngụm: “Sau này ngoài em ra không được để cho ai tùy tiện hôn nữa nghe chưa? Em mà thấy thì…”
Tất nhiên là không có vế sau, vì cậu biết Đường Hiểu Vi chỉ yêu mỗi mình cậu.
Đường Hiểu Vi ôm hôn vợ thơm ngào ngạt, lần nữa hứng lên, thở dốc: “…Làm nữa nha?”
“…Um, nên ăn đồ ăn trước đã?” Eo cậu còn đau đây này.
“Ăn em trước.”
“…”