Chương 1: Tỉnh Lại

Bệnh Viện. Phòng bệnh VIP.

"Hộc! Hộc!"

Trong cơn nhức nhối vì bị viên đạn của kẻ thù bắn thủng trái tim, mơ hồ đã biết mình sẽ chết, nhưng chuyện gì thế này?

Bùi Tranh đổ mồ hôi đầy đầu, mở bừng mắt ra, thở hồng hộc đến nghẹn ngào.

Cậu nhớ rằng, trong cuộc giao dịch mang một số hàng cấm về cho Boss, đối tượng giao dịch đột ngột rút súng ra, bắn cho cậu vài phát. Cậu trước giờ có tính cảnh giác rất cao, làm cái nghề này, không phòng bị chút nào sẽ chết ngay, tất nhiên là né được vài viên trí mạng, nhưng vẫn bị đường đạn xẹt qua vài chỗ trên cơ thể.

Cái làm Bùi Tranh không ngờ nhất là, cậu bị đàn em mình tin tưởng phản bội, bị gã ta đâm sau lưng một dao, mà con dao đó từng là món quà cậu tặng gã.

Rầm!

Ngã khuỵu trong vũng máu của bản thân, kẻ thù nhân cơ hội bắn chết Bùi Tranh, chuyện sau đó, cậu không còn rõ ràng gì nữa. Chỉ biết, cảm giác bị phản bội rất đau, máu nóng trong người từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà lạnh lẽo, cùng nụ cười tởm lợm của tên đàn em.

Bùi Tranh sắc mặt tồi tệ khó xem, siết chặt nắm đấm, dám phản bội cậu, gan cũng to lắm, không sợ Boss truy cứu trách nhiệm sao?

Ting ting!

Bệnh viện phòng VIP xịn ở chỗ, nó có thể báo động tình hình bệnh nhân cho bác sĩ điều trị biết. Bùi Tranh vừa tỉnh, bác sĩ y tá lập tức tới đây khi chưa đầy một phút.

Bác sĩ chuẩn trị chính của Bùi Ôn Hạ là một ông cụ hơn 60, ông ấy hớt hãi kiểm tra tình hình hiện tại của Bùi Tranh, y tá cũng đứng một bên đo huyết áp, nhịp tim cho cậu.

"??" Bệnh viện?

Bùi Tranh có thể chắc chắn trăm phần trăm là mình đã chết rồi, không có khả năng trên người nhiều miệng vết thương, chảy một đống máu mà còn sống được. Vậy tình huống hiện tại là chuyện gì? Chẳng lẽ, khoa học kĩ thuật đã phát triển tới trình độ tái sinh da thịt, chữa trị nội tạng rồi hay sao?

Bùi Tranh gặp nguy không loạn, lúc này lại có chút ù ù cạc cạc, bỡ ngỡ.

A, chắc chắn đây là địa ngục rồi.

Cậu bị bắn thành tổ ong như vậy, sống được bằng niềm tin đấy. Số người mà cậu đã gϊếŧ nhiều như sao trên trời, làm gì mà khi chết lại được lên thiên đàng, xuống địa ngục là chuyện quá hiển nhiên rồi. Nhưng mà âm phủ thời nay tiên tiến quá, cứ như bệnh viện thời hiện đại.

Bác sĩ già đẩy đẩy mắt kính nhìn số liệu biểu thị bình thường trên máy, hỏi: "Cậu Bùi Ôn Hạ, cậu có cảm thấy có thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Bùi Tranh sửng sốt: "Bùi Ôn Hạ là ai?" Cậu là Bùi Tranh mà, chẳng lẽ nghe nhầm? Không thể nào, cách phát âm rõ ràng thế kia mà.

Bác sĩ và y tá hai mặt nhìn nhau. Rồi hiểu luôn, bệnh nhân mất trí nhớ rồi.

Bác sĩ hỏi lại cho chắc: "Cậu không nhớ gì sao? Gia đình, người thân hay bạn bè chẳng hạn?"

Bùi Tranh ngơ ngơ, muốn vỗ mặt cho tỉnh táo lại: "...Không nhớ?" Bùi Tranh là cô nhi, từ nhỏ đi theo ông chủ lăn lộn ở tầng dưới chót của xã hội, làm một con chó trung thành, kêu gì làm nấy. Bạn bè thì không có ai, chỉ có mấy thằng tiểu đệ tay sai thôi.

Kì lạ quá, nếu ông già ăn mặc giống bác sĩ này là phán quan ở địa phủ thì phải biết cặn kẽ cuộc đời của mình chứ? Có Sổ Sinh Tử mà?

Có ba bác sĩ chuẩn trị cho Bùi Ôn Hạ, một vị trong đó chính là ông cụ mà cậu nói là phán quan, ba người thấp giọng thương thảo gì đó, cậu nghe không hiểu.

Bác sĩ còn lại tiếp tục làm ghi chép bệnh án: "Cậu Bùi bị tai nạn xe cộ được đưa vào nhập viện vài ngày trước. Cậu không có ấn tượng gì à? Ví dụ như người tông vào xe cậu?" Mất trí nhớ là loại bệnh về não, chắc là do có máu bầm còn sót trong ca phẫu thuật hoặc là não bị kí©h thí©ɧ quá mạnh nên quên mất nhiều chuyện. Não là bộ phận tới bác sĩ chuyên nghiệp cũng phải bó tay.

Bùi Tranh lắc đầu: "Không biết." Tai nạn xe cộ gì, cậu bị bắn chết mà.

Bác sĩ cũng khó nghĩ, câu trả là 'không biết' chứ không phải là 'không nhớ', vậy là sao?

Cậu nhìn xuống bàn tay mình, giờ quan sát kĩ mới thấy, mấy vết chai do cầm súng, cầm dao không thấy, không có một vết sẹo nào. Đôi bàn tay nhỏ bé, ngón tay thon dài, sạch sẽ, trắng nõn. Xúc cảm của đôi bàn tay non nớt mềm mụp này, không giống một người đã sắp 30 như cậu nên có.

Đáy lòng Bùi Tranh trầm xuống, đây không phải bàn tay của cậu.

Cậu liền cởi cúc áo, trong ánh mắt hoảng hốt của y tá, tự lột trần bản thân, tự xác định. L*иg ngực trắng nõn, một múi cơ bụng cũng không, thân hình như gà luộc, màu da trắng bệch, nhìn không có tí sức sống nào, yếu ớt suy nhược.

Hơn hết là, vùng bụng không có lấy một vết sẹo. Bùi Tranh đã từng bị dao chém, bị kiếm chặt qua, không nói tới vết thương chồng chất, nhưng cũng để lại vài đường dữ tợn.

"..." Chưa gì mà cậu đã đầu thai vào nhà nào rồi ư?

Bùi Tranh đưa tay xuống dưới vén quần ra, cúi đầu nhìn. Phần đùi của cậu bóng loáng mượt mà, không một vết khâu, một vết xước.

Bác sĩ thắc mắc: "...Cậu Bùi Ôn Hạ?"

Y tá che mặt, ngại ngùng xấu hổ. Một thần tượng của một nhóm nhạc đang nổi đang cởi trần trước mặt cô, tin được không!

TruyenHD

TruyenHD