Kiều Vi độc thân và sống một mình.
Một ngôi nhà nhỏ bốn mươi mét vuông, ngôi nhà không lớn nhưng rất ấm cúng.
Mọi thứ đều rất bừa bộn, chất đống khắp nơi.
Khi Thời Hạ bước vào cửa, cô đá phải một chiếc hộp các tông phế thải, bên có một con mèo lớn màu trắng, với cái đầu bị móc và nó uể oải kêu meo meo với cô.
“Phúc Oa!” Thời Hạ ngồi xổm xuống xoa đầu nó, “Sao con lại nằm đây?”
* Phúc Oa ( Fúwá): Linh vật Olympic 2008
Kiều Vi vươn tay lôi Phúc Oa ra, bế nó vào thư phòng, nhốt nó bên trong, quay đầu nói với Thời Hạ: "Cậu đang mang thai, đừng chạm vào Fuwa."
Phúc Oa đã quen với sự tự do và không bị gò bó, nhưng đột nhiên sự tự do bị hạn chế, nó giận dữ cào cửa vào bên trong.
Kiều Vi thường yêu nó nhất, muốn cho nó tất cả cá khô, nhưng bây giờ cô ấy chỉ phớt lờ nó, nó nhìn Kiều Vi như thể đang nhìn một cái gì đó không thể tin được.
Nếu trước đây Kiều Vi mơ hồ cảm thấy rằng Chu Chính Soái có tình cảm với Thời Hạ, thì bây giờ cô ấy gần như chắc chắn.
Chu Chính Soái, nói thế nào nhỉ, nổi tiếng trong ngành vì chỉ số IQ cao, EQ cao, tay nghề tỉ mỉ, nếu không muốn Thời Hạ có con thì trăm phương ngàn kế, Thời Hạ không phải là một người bất cẩn, vô tình có thai. Nghe có chuyện gì vậy.
Thời Hạ đem một đống quần áo ném đi, nằm trên sô pha, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Thời Hạ đã giúp cô tìm ngôi nhà này, Kiều Vi lớn hơn Thời Hạ hai tuổi, lúc đó cô ấy đã giúp cô ấy tạo mối quan hệ, ngành biên kịch thực sự rất nổi tiếng.
Rốt cuộc chỉ có một số ít người có tài năng phi thường, hầu hết họ đều là những người bình thường trong ngành, họ có một chút tài năng và ăn theo chế độ kỹ thuật, nếu mọi người học hỏi từ nền tảng này, miễn là họ không quá tệ, có người đưa họ vào, họ có thể hòa thuận với nhau.
Đáng tiếc Thời Hạ là một người quá thụ động, ít khi chủ động tìm kiếm cơ hội, cũng không phải là người có tài năng xuất chúng và khứu giác nhạy bén nên những năm này trong ngành này cô ấy làm không được tốt lắm, cô hầu như không thể kiếm sống. Cô đã liên tục được Kiều Vi giúp đỡ.
Nhưng cũng có những lợi ích, rất nhiều thời gian rảnh.
Thời Hạ gần đây không viết kịch bản mà đang viết tiểu thuyết, chính là thể loại tình yêu trong sáng trong khuôn viên trường, những năm tháng bao phủ bởi cây xanh và bụi phấn giống như ánh nắng vàng, lộ ra một cảm giác thánh thiện trong trẻo đến mức khiến người ta mê mẩn.
Cô đã viết một kịch bản như vậy, nhưng đạo diễn và các nhà đầu tư không hài lòng, nói rằng một thứ ngách và không sáng tạo như vậy không có giá trị gì.
Nhưng Thời Hạ lại rất thích một câu chuyện đơn giản như vậy, ban đầu xoo viết trên tài khoản chính thức, nhận được rất nhiều lời động viên, chia sẻ, có người còn nhắn lại bảo thích học sinh giỏi nhất lớp nhưng dám không thú nhận! Cô sẽ cho bạn ấy biết cảm giác phải lòng một ai đó khi cô còn trẻ! Có tiếng cười và nước mắt, niềm vui và nỗi buồn.
Cô vừa trải qua những thăng trầm trong những cảm xúc đó, vừa cảm thấy mình có nhiều kinh nghiệm sống.
Sau đó, một công ty tạp chí đã tiếp cận cô và liên hệ với cô để xuất bản, nó sẽ được đăng nhiều kỳ trên tạp chí trong một thời gian dài và sẽ sớm được đăng.
Thời Hạ nằm trên ghế sofa và trả lời cuộc gọi từ biên tập viên, hỏi cô có muốn ra ngoài để ký hợp đồng không.
Cuốn sách đó rất nổi tiếng, các đơn đặt hàng trước cũng bán được rất nhiều.
Thời Hạ suy nghĩ một chút: Tôi vẫn không muốn."
Cô vẫn thích làm người đứng sau hậu trường.
Biên tập viên bày tỏ sự tiếc nuối và không ép buộc.
Hai người tán gẫu về cuốn sách, biên tập nói vai phụ quá tàn nhẫn, còn mắng cô là mẹ kế, Thời Hạ dở khóc dở cười: "Kỳ thực, thiếu sót cũng là một loại hoàn mỹ!"
"Nói nhảm, thiếu chính là thiếu, làm sao có thể đầy đủ."
Sau khi cúp điện thoại, Thời Hạ nằm trên ghế sofa, nghĩ về nhiều việc trước kia, bao gồm cả thời gian học đại học.
Học viện điện ảnh có rất nhiều ngôi sao và tiền bối, cũng như nhiều người hâm mộ và các clb người hâm mộ.
Thời Hạ là một trong số họ, cô là chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ của Chu Chính Soái và tổ chức các nhóm hỗ trợ lớn nhỏ. Cô thỉnh thoảng nhìn thấy anh khi đón máy bay, băng qua đám đông náo nhiệt, anh luôn bước nhanh nhưng không quên nhắc nhở người hâm mộ chú ý an toàn.
Thỉnh thoảng anh cũng tới thăm, gửi xe hoa quả hay xe đồ ăn, cô nhớ có lần anh gửi về một bịch kẹo trái cây và một hộp bánh quy phomai, các cô đi ủng hộ đã òa khóc nức nở vì xúc động.
Những năm tháng hồn nhiên ấy như dòng nước trong trắng hiền hòa, giản dị mà ăn sâu vào lòng người.
Đó là ý định ban đầu của cô ấy khi viết cuốn tiểu thuyết đó.
Không cần phải hoàn hảo, dù sao cũng đã từng rất tốt, vậy là đủ.
Kiều Vi đi gọt hoa quả cho cô, lại rót cho cô một ly sữa.
Sau đó rốt cục nhịn không được hỏi Thời Hạ: "Có thai bốn tuần?"
Thời Hạ định thần lại và gật đầu.
“Bốn tuần trước, Chu Chính Soái đang quảng cáo cho một bộ phim truyền hình mới ở Thượng Hải phải không?”
“Uh, vâng.” Thời Hạ đỏ mặt khó chịu.
Bộ phim truyền hình mới "Danh tướng quân" là một kiệt tác cổ trang. Cao Mẫn là đạo diễn, bộ phim cổ trang này kể về cuộc đời của tướng quân Hắc Khứ Bệnh, Cao Mẫn là lần đầu tiên thử kết hợp lịch sử và giả tưởng. Thời Hạ đã xem đoạn giới thiệu, khung cảnh tráng lệ và nghệ thuật mạnh mẽ, bị đốt cháy đến sôi máu.
Anh ấy đã ở Thượng Hải bốn tuần trước, vào đầu tháng 10, trong tuần lễ vàng, Thượng Hải vẫn rất nóng, anh ấy có một chuyến du lịch bốn ngày ở đó, nhưng ngay khi đến đó, Thời Hạ đã nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của anh ấy nói rằng anh ấy bị đau bụng và sốt cao, được đưa đến bệnh viện.
Thời Hạ vô cùng sợ hãi, dạ dày của anh luôn không tốt, anh đau bụng thì toát mồ hôi lạnh, khi ở nhà Thời Hạ đã cố gắng hết sức nấu cho anh bồi bổ dạ dày, bất kể dạ dày anh có bị đau hay không.
Cô ấy mua vé máy bay gần như lập tức bay tới đó, khi đến bệnh viện đã là hai giờ sáng thì thấy trợ lí ở dưới lầu. Thời Hạ lắc đầu và theo trợ lí lên lầu.
Cô mở cửa phòng bệnh nhìn thấy anh, anh nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Anh luôn là người có giấc ngủ chập chờn, có đôi khi hai người cùng nhau ngủ, Thời Hạ không dám trở mình, luôn sợ đánh thức anh.
Thời Hạ nhẹ nhàng đi vào nhưng anh cơ hồ là cô vừa đứng ở trước giường bệnh anh liền mở mắt ra, dừng một chút, xác định thật sự là cô, không phải nằm mơ, mới nhíu mày: “Sao muộn như vậy tới đây? "
"Em vừa vặn ở Thượng Hải, nghe Tiêu Thành nói anh bị bệnh, cho nên tới xem một chút." Thời Hạ thật sự không giỏi nói dối, mỗi câu nói đều lắp bắp.
Anh cũng không có lộ ra ngoài, chỉ là tránh qua một bên: "Lại đây ngủ đi."
Thời Hạ sợ quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh nên lắc đầu không chịu đến, nhưng khi anh nhíu mày, cô đành đầu hàng, ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống bên cạnh anh.
Giường cũng không nhỏ, nhưng dù sao cũng là giường đơn, hai người nằm có chút khó khăn, anh vươn tay đặt dưới cổ cô làm đệm, nửa ôm cô ngủ.
Hai người gần nhau như vậy, Thời Hạ dù thế nào cũng không ngủ được, mở mắt ra vào lúc rạng sáng thì anh đã ngủ mê man, khi tỉnh lại thì anh đã dậy rồi, đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, nhưng cô lại đang nằm trên giường bệnh và ngủ ngon lành.
Cô vốn là ở đây chăm sóc anh, nhưng anh sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau anh xuất viện vì bị viêm dạ dày ruột cấp tính không có gì nghiêm trọng, nhưng nhân viên rất cẩn thận, kiên quyết để anh ở lại bệnh viện thêm một ngày. .
Anh có một căn nhà ở Thượng Hải, căn nhà không lớn, anh nhờ quản gia dọn dẹp, buổi tối hai người ở đó.
Căn nhà bên kia đã lâu không dùng đến, đồ dùng hàng ngày còn không đủ chứ đừng nói đến bαo ©αo sυ, anh muốn xuống mua nhưng Thời Hạ lại kéo anh nói: "Anh đừng đi, ở bên trong cũng được, dạo này khoảng thời gian an toàn."
Anh ấy hỏi, "Em có chắc không?"
Ngay khi Thời Hạ nói "ừm" anh quay lại, Thời Hạ luôn hợp tác và phục vụ anh ấy.
Đổ mồ hôi cả đêm.
Thời Hạ chỉ có thể thở dài, anh ấy có sức khỏe tốt như vậy, anh nhiệt tình như vậy sau khi bị bệnh.
Thời kỳ an toàn chưa chắc đã an toàn, cô làm sao không hiểu.
Cô lặp đi lặp lại cảnh tượng ngày hôm đó trong đầu.
Có lẽ là lần thân mật cuối cùng trong cuộc đời này.
Thời Hạ nói: "Có lẽ là xui xẻo."
Không, đó chỉ là may mắn.
Kiều Vi hỏi cô: “Còn đứa bé kia thì sao?”
Thời Hạ cười với cô ấy, "Bỏ nó đi, em còn có thể làm gì."
Kiều Vi hít sâu một hơi, "Thời Hạ, em thật là quyết đoán."
“Nhân tiện, “Danh tướng quân” sẽ chiếu tối nay, em muốn xem nó.” Thời Hạ thay đổi chủ đề.
Kiều Vi lắc đầu thở dài, không nói gì, đi tìm điều khiển từ xa cho cô. Hai người nằm trên sô pha xem TV.
Cảnh mở đầu là một cảnh quay dài, sa mạc vắng vẻ, dòng sông dài đang hoàng hôn, máy ảnh từ từ phóng to, chính là khuôn mặt anh, đôi mắt anh lặng yên, như chiếu xuyên qua màn ảnh, nhìn thẳng vào cô.
Thời Hạ tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, cảm thấy chua xót, không biết vì sao, cô muốn khóc.
Cô bất ngờ cầm điện .
Kiều Vi hỏi nàng: "Em làm sao vậy?"
"Xem có vé cho ngày mai không."
"Đi vội như vậy?"
“Hừm.” Cô không dám chần chừ thêm một giây nào nữa. Cô sợ rằng mình sẽ yếu đuối và không thể quyết định.