1.
Tôi tên Chu Trường Ninh, ông nội nói sau này nếu tôi có em trai hay em gái thì sẽ gọi nó là Chu Trường An.
Tôi đang nghĩ, nếu là em gái, gọi là Trường An thì xấu lắm.
Nghĩ đến việc mỗi ngày phải gọi Trường An với một cô gái nhỏ bằng ngọc, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, mặc dù ai cũng đồng ý rằng cái tên này nam nữ đều dùng được.
Nhưng tôi không thể đồng ý, là một thanh niên của thời đại mới có tri thức và tu dưỡng bản thân, tôi không cho phép dùng tên thành phố, tên đường làm tên em gái mình.
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
May mắn thay, bố tôi không mặn mà lắm với việc sinh con thứ hai.
Vì vậy, bi kịch này đã được giải quyết dễ dàng như vậy.
2.
Năm mười tuổi, tôi hỏi mẹ: “Bố không muốn có con gái à?”
Lúc đó tôi đang xem TV, kênh thời sự đang phát phản hồi về việc thực hiện chính sách hai con bị cho là không lý tưởng, là một thanh niên tiên phong tiên tiến, lo cho nước, cho dân, tôi thấy cần phải đáp lại tiếng gọi của đất nước, đóng góp cho sự phát triển của một xã hội hài hòa.
Đúng vậy, tôi đột nhiên cảm thấy tên Trường An cũng không tệ như vậy.
Thử nghĩ xem, nếu có một cô em gái được tạc bằng ngọc bội, tôi sẽ đưa em ấy đi ăn ngủ, dắt chó đi dạo, kỳ thực cũng không tệ.
Tôi quyết định thuyết phục bố sinh thêm cho tôi một em gái.
Có những tiết học trên lớp sinh lý, bố và mẹ phải cùng nhau sinh em bé, mẹ tôi rất thích trẻ con nên tôi nghĩ vấn đề nằm ở bố tôi.
Về việc tại sao ngay từ đầu tôi đã loại bỏ lựa chọn của em trai mình, tôi thực sự cảm thấy rằng mẹ tôi đã quá vất vả để nuôi dạy hai đứa con trai.
Có thể bạn không tin nhưng mẹ tôi được hóa thân từ một bông hoa, loài hoa rất mỏng manh và luôn phải được bảo vệ. Đây là điều bố tôi đích thân nói với tôi và tôi đã hứa với bố sẽ giúp bố ấy giữ bí mật này và bảo vệ mẹ tôi.
“Vậy mẹ là hoa yêu sao?” Tôi ngập ngừng hỏi, trong phim truyền hình, hoa yêu rất đẹp, nhưng dù sao cũng là yêu quái, yêu và người không thể yêu nhau, tôi cảm thấy lo lắng cho bố.
"Chà, không, sau khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nó không còn được phép trở thànhcon người nữa."
"A, có chuyện này sao?"
Bố gật đầu trịnh trọng.
Có vẻ như tôi không biết nhiều về các chính sách của đất nước.
"Vậy mẹ là gì?"
“Lớn lên con sẽ biết.” Chà, thường thì những lời như vậy được dùng để dỗ trẻ con, nhưng tôi quyết định không tranh cãi.
Bố nói xong liền lấy tay che mắt tôi, "Ninh Ninh nhắm mắt ngủ đi!"
Tôi gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thực ra tôi không buồn ngủ, nhưng một đứa trẻ ngoan không nên làm bố lo lắng, khi bố trở về phòng, tôi vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi đó.
Mẹ tôi, là cái quái gì vậy?
3.
Bám sát tinh thần tìm hiểu khoa học, tôi đã thực hiện một cuộc điều tra rất toàn diện và chuyên sâu về mẹ tôi. Ồ, ở đây tôi muốn nói một chút, lý tưởng của tôi là trở thành một thám tử, một thám tử như Conan Doyle hay Sherlock Holmes .
Điều đầu tiên tôi biết là những gì dì Kiều Vi nói với tôi.
Dì ấy nói rằng khi mẹ tôi sinh ra tôi, cảnh tượng rất ngoạn mục.
Phòng sinh được bố trí trong phòng mổ, bên ngoài có hàng chục bác sĩ khoa não chờ đợi, mẹ tôi xương chậu nhỏ còn tôi thì tương đối to nên việc mẹ sinh khó là điều hiển nhiên.
Dystocia là một điều khủng khϊếp đối với một người phụ nữ bình thường.
*Dystocia (TA – Shoulder dystocia) là một cấp cứu sản khoa, thuật ngữ để chỉ tình trạng xảy ra trong quá trình chuyển dạ khi đầu của thai nhi đã vượt qua khung xương chậu của người mẹ nhưng vai bị kẹt lại phía sau. Mắc vai xảy ra ở khoảng 1% bệnh nhân. Mắc vai trước thường gặp hơn mắc vai sau.
Nó thậm chí còn đáng sợ hơn đối với mẹ tôi.
Bác sĩ não bộ chăm chú nhìn vào thiết bị và mẹ tôi.
Bố tôi đang đứng bên ngoài phòng sinh.
"Bố con lo lắng đến mức không thể ngồi yên, khuôn mặt tái nhợt và biểu cảm thất thần. Mãi đến khi con bật khóc và bác sĩ bước ra thông báo hai mẹ con đều an toàn, bố con mới hoàn hồn. Vì vậy, con phải đối xử tốt với mẹ, nếu không bố con sẽ lột da con đó ."
Phải thừa nhận rằng tôi phải chấp nhận sự thật rằng bố tôi đối xử với mẹ tôi tốt hơn tôi, chẳng hạn như khi tôi nằm trên giường, bố tôi sẽ vén chăn lên và nói với tôi rằng nếu trong vòng ba phút tôi không thể ra khỏi giường, thì sẽ để tôi tự đi học. Bố tôi không bao giờ chỉ đe dọa mà thực sự làm. Nhưng mẹ tôi thì khác, mẹ được hưởng đặc quyền duy nhất trong gia đình này, khi mẹ nằm trên giường, bố tôi sẽ dỗ dành mẹ không biết mệt mỏi, thậm chí có lúc còn đưa mẹ đi tắm rửa.
Vì lý do này, tôi đã từng giương cờ phản đối. Đây là một sự bất công và phân biệt đối xử nghiêm trọng.
“Đúng vậy, nếu con không chấp nhận được thì hãy mau chóng suy nghĩ lại, dù sao bố cũng không thay đổi được.”
Nếu tiếp tục phản đối, tôi sẽ nghe được những câu như: “Khi mẹ lấy bố, bố đã thề rằng sẽ đối xử tốt với mẹ con, bố chỉ đang thực hiện lời hứa của mình, nếu con có bất kỳ ý kiến
nào, xin hãy nhớ điều này, cảm ơn sự hợp tác của con, Chu Trường Ninh!", v.v.
Tôi có thể có một người bố giả.
Tôi đã nhiều lần yêu cầu mẹ tôi xác nhận: "Vậy con có thể là con của mẹ và lão Vương nhà bên phải không?"
Trong ánh mắt háo hức của tôi, mẹ ân cần vỗ vào gáy tôi: “Mai mẹ cắt mạng giùm con nhé”.
4.
Vâng, biệt danh của tôi là cậu bé nghiện Internet, thường truy cập các diễn đàn và trang mạng xã hội khác nhau.
Xét cho cùng, nếu tôi muốn trở thành một thám tử như Sherlock Holmes, tôi cần phải có kinh nghiệm và kiến
thức phong phú, nhưng vì lý tưởng cao cả của tôi bị hạn chế bởi tuổi tác, tôi chỉ có thể rút ra những nguồn dinh dưỡng hạn chế từ Internet.
Internet là thứ tốt, bao quát mọi thứ, bao trùm cả cổ kim lẫn hiện đại, từ thiên văn, địa lý cho đến những chuyện vặt vãnh, mọi thứ mà người ta mong tìm thấy.
Nhưng tôi vẫn chưa bao giờ hiểu rõ, lão Vương bên cạnh là ai? Ông ta dường như đã có con với rất nhiều người.
Chao ôi, giá như mẹ tôi và lão Vương nhà bên sinh ra tôi thì tôi còn có thể an ủi mình, đã không phải của mình thì đành chịu số phận vậy!
Nhưng rõ ràng đây là một ước muốn ngông cuồng, bởi càng lớn lên, tôi càng giống bố, lông mày như kiếm và đôi mắt như sao, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười đẹp trai và nét mặt nghiêm nghị, oai nghiêm.
Mẹ tôi miêu tả như vậy, mẹ tôi luôn xoa đầu tôi và nói: “Con giống bố con là tốt rồi, giống mẹ thì không tốt.”
“Chu phu nhân, hình như bà đang nghi ngờ về thẩm mỹ và mắt nhìn của tôi!” Bố tôi từ bên cạnh lên tiếng.
“Vậy… Chu tiên sinh thấy tôi mặc gì đẹp?” Mẹ tôi ôm lấy cổ bố, sốt sắng hỏi. Phụ nữ luôn theo đuổi cái đẹp một cách bền bỉ.
Bố tôi nhìn kỹ một hồi, cười nói: "Nơi nào cũng đẹp."
Mẹ tôi chỉ cười khúc khích.
Tôi nhìn trời rồi nhìn đất, bất lực thở dài: “Con còn nhỏ mà, sao bố mẹ nỡ đối xử với con như vậy”.
5.
Cuộc điều tra chuyên sâu của tôi về mẹ tôi vẫn đang tiếp tục, điều thứ hai tôi phát hiện ra là tôi đã nghe lỏm được, khi người lớn nói về mọi chuyện, họ luôn không né tránh trẻ con, vì chúng nghĩ rằng dù sao chúng cũng không hiểu. Nhưng tôi thì khác, tôi sẽ là Sherlock Holmes trong tương lai.
Hôm đó là cuối tuần, bố và mẹ tôi dậy sớm, mặc bộ quần áo đen đi ra ngoài.
Dì Kiều Vi ở nhà với tôi, và chú Giang Dư cũng đến.
Họ ngồi trong phòng khách chơi game và trò chuyện.
Tôi tập trung chơi với Tiểu Tuyết và Phúc Oa, ì Kiều Vi giao Phúc Oa cho mẹ tôi chăm sóc.
Tiểu Tuyết đã già, lười biếng và không thích vận động, Phúc Oa nhỏ hơn một chút.
Tôi nghe chú Giang Dư nói: “Hai con mèo này giống nhau thật đấy”.
"Không phải như vậy sao? Anh họ tìm Tiểu Tuyết rất lâu mới mang về, khi mang về thì hơi lớn, anh ấy nói sẽ đưa cho Thời Hạ, lúc đó Thời Hạ là rất bận, vì vậy em đã chăm sóc giúp anh ấy. Em đã giữ nó, nhưng chưa bao giờ có cơ hội gửi nó qua và sau đó Hạ Hạ đã tìm thấy nó, vì vậy..."
Do đó, Phúc Oa chỉ có thể tạm thời bị giữ lại.
Tội nghiệp con mèo.
Phúc Oa tiếp tục cố gắng ấn đầu Tiểu Tuyết bằng bàn chân của mình, nhưng Tiểu Tuyết không thèm quan tâm đến điều đó, nó nheo mắt và ngủ mà không cử động.
Khi tôi ôm Phúc Oa vào lòng và giáo dục nó, chú Giang Dư đã cười, "Chu Chính Soái là người si tình nhất mà anh từng gặp."
Dì Kiều Vi cũng cười: "Đó không phải là si tình, đó là ngu ngốc. Anh ấy xếp hạng nhất và anh xếp hạng thứ hai."
“Em đang nói cái gì!” Giang Dư thúc hung hăng nhíu mày.
Phúc Oa có lẽ cảm thấy buồn chán, chạy theo quả bóng len đang lăn,và tôi theo sau nó, nín thở, bước nhẹ nhàng và lắng nghe những gì họ nói sau lưng.
"Này, đừng nhạy cảm như vậy, người ta kết hôn nhiều năm như vậy, con trai cũng lớn như vậy, sao vẫn giấu giếm như vậy? Chẳng lẽ... còn ảo tưởng? Anh đã đọc "Tình yêu trong thời dịch tả" chưa? Florentino đã đợi Fermina 53 năm 7 tháng 11 ngày và sau khi chồng của Fermina qua đời, anh ta lại theo đuổi cô. Có lẽ anh có thể học hỏi từ nó."
Chú Giang Dư tức giận đáp: "Bệnh!"
Tôi nghe thấy một tiếng "GAME OVER!" phát ra từ điện thoại di động của chú Giang Dư.
Dì Kiều Vi ngay lập tức bật cười: "Thừa nhận đi! Em chỉ đang nghĩ về khả năng đó thôi à?"
Chú Giang Dư hồi lâu không nói chuyện, hình như có chút tức giận, khi tôi quay đầu lại nhìn chú, lông mày của chú đã nhíu lại thành một nút, sắc mặt lộ vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Dì Kiều Vi không khıêυ khí©h chú nữa, chuyển chủ đề: "Gần đây mẹ anh không giục anh đi xem mắt sao?"
Chú Giang Dư đáp lại câu nói không thay đổi.
Dì Kiều Vi nhún vai: "Em đã nói với mẹ em rằng em không thích đàn ông, em thích phụ nữ vàêm thường đưa đồng nghiệp nữ về nhà ở. Em đã nói cả đời này sẽ không kết hôn hoặc lấy chồng. Chuyện này có thể đăng ký ở nước ngoài, sau đó bà ấy đồng ý để em làm người độc thân."
Lỗ Tấn nói: “Người Trung Quốc là ôn hòa nhất, nếu bạn muốn đυ.c cửa sổ, họ sẽ tuyệt đối không đồng ý, nhưng nếu bạn nói phá nhà, họ sẽ vội vàng thỏa hiệp và đồng ý đυ.c cửa sổ ."
Rất sắc sảo!
Tôi ngưỡng mộ trí tuệ và lòng dũng cảm của dì Kiều Vi.
Nhưng chú Giang Dư trợn mắt nhìn: "Nếu như anh là mẹ của em, anh liền trực tiếp gϊếŧ em, cho dù bao nhiêu tuổi, cũng giống như một cô nhóc nghịch ngợm."
"Không giống."
"Giống."
Thật giống……trẻ trâu.
Phúc Oa chơi đã mệt nên nó quay lại nằm xuống ghế sofa, còn tôi cũng trở lại ngồi trên ghế sofa và bắt đầu chuyển kênh và xem TV bằng điều khiển từ xa.
Kênh phim đang chiếu một bộ phim tội phạm, vì vậy tôi đã chuyển sang kênh đó.
Dì Kiều Vi rời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhắc nhở tôi: "Trẻ con không được xem cái này, để chú Giang Dư của con tìm phim hoạt hình cho con."
Tôi nói với dì rất trịnh trọng, "Làm ơn đừng xúc phạm chỉ số IQ của cháu."
Cô "Yo" một tiếng, quay đầu cười nhìn chú Giang, "Anh nhìn xem, anh đi theo ai?"
Chú Giang Dư nhìn tôi từ trên xuống dưới một hồi, mới cho ra một câu trả lời hợp tình hợp lý: "Gien biến dị rồi!"
Cả hai cười khúc khích.
Là một thiếu niên có chỉ số IQ bình thường và không có sở thích thô tục, tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn chú ấy vào lúc này.
Đến trưa, bố mẹ tôi vẫn chưa về nên tôi cố không hỏi - một người đàn ông mạnh mẽ và độc lập không thể thỉnh thoảng đi tìm mẹ, như vậy sẽ không đủ ngầu.
Nhưng dì Kiều Vi không kìm được, hỏi chú Giang Dư: "Họ đã đi dự đám tang của ai? Khi nào họ sẽ về?"
Chú Khương Dụ trả lời: "Cô giáo dạy toán năm ba trung học của Hạ Hạ bị bệnh qua đời."
Dì Kiều Vi có lẽ chưa bao giờ nghe nói về người này trước đây, và hỏi: "Có thân với Thời Hạ không?"
"Họ Giang, bà ấy là bạn tốt khi còn sống của mẹ Hạ Hạ."
"Ồ, vậy thì tuổi đó cũng không quá già! Tại sao lại bị bệnh?"
"Bệnh tim! Mấy năm nay sức khỏe của không tốt, mấy ngày trước lên cơn đau tim, đột ngột qua đời."
"Thật đáng thương."
"Ai không đáng thương, Hạ Hạ không đáng thương sao? Đến lúc đó, nếu Giang Tố Viên gánh thêm trách nhiệm... Quên đi, không nói nữa." Giang Dư thúc có chút kích động, hít sâu một hơi nói: "Lúc đó tình huống phức tạp, bà ấy cũng không muốn gây nên bi kịch như vậy, nhưng anh chỉ là hận bà ấy."
Dì Kiều Vi vỗ vai anh, "Được rồi, đừng tức giận, bây giờ nói gì cũng vô dụng phải không?"
Sau khi chú Giang Dư bình tĩnh lại, chú ấy lại nói: "Mấy năm nay Giang Tố Viên nhất định rất vất vả, tâm tình của bà ấy rất nghiêm trọng. Anh nghe nói, không lâu sau khi cha mẹ Hạ Hạ gặp tai nạn, bà ấy trở nên suy sụp, nhưng sau đó, chồng bà ấy đã đệ đơn ly hôn, có lẽ đã chán ngấy những tháng ngày u uất, Giang Tố Viên vì bệnh tật mà tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con, bà ấy sống một mình những năm này, từng là giáo viên dạy toán. Tình hình không ổn, nhà trường yêu cầu cô chuyển sang dạy tiếng Trung, phân hiệu Tây Sơn không cần giáo viên tiếng Trung, phần lớn thời gian là tiết toán và tiếng Anh ”.
Tôi rất tò mò, chính xác thì cô giáo Giang đó đã làm gì với mẹ tôi.