Chương 35.2

Bạn bè la ó rồi post bài lên diễn đàn của trường.

Bằng cách nào đó, điều này đã đến tai Chu Chính Soái.

Hôm đó anh ta trốn học ngủ trong ký túc xá, cửa bị gõ mấy lần, bàng hoàng xuống giường, vừa mở cửa đã bị đấm vào mặt, Chu Chính Soái lợi dụng chiều cao của mình, vươn cánh đẩy anh ta lên tường, anh lạnh giọng nói: "Thời Hạ là một cô gái rất đơn giản, nếu cậu có lương tâm, đừng làm những thứ không cần thiết."

Anh ta sững sờ một lúc, khi đó Chu Chính Soái quá rạng rỡ, ngay cả Bắc Ảnh, nơi toàn những tên tuổi lớn, con đường danh vọng của anh đáng để ghen tị, thậm chí còn đáng được kính trọng, cho nên lòng tự trọng của anh cũng không sánh được. Anh ta nuốt nước bọt nhìn Chu Chính Soái, nhỏ giọng nói: "Đàn anh, tôi không hiểu lắm!"

Những người này kỳ thực cùng Chu Chính Soái tiếp xúc không nhiều, huống chi là Thời Hạ, khi đó anh ta thật sự không biết Chu Chính Soái cùng Thời Hạ có thể có quan hệ gì, cho nên rất khó hiểu tại sao anh lại nói như vậy.

Chu Chính Soái cũng bình tĩnh lại, đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo, nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay dù không đúng, nhưng chuyện của Thời Hạ tôi chưa bao giờ lý trí cả. Cuối cùng cậu cũng nên suy nghĩ kỹ đi, có muốn hay không chơi đùa với cô ấy một lần nữa?"

‘Chơi đùa’ hai chữ này thực sự quá nặng, Lý Thần Dương đành phải xin lỗi: “Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, tôi rất thích cô ấy…” Cuối cùng, anh ta cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng, đành phải nói: "Tô cam đoan, sau này sẽ không gây khó dễ cô ấy nữa."

Chu Chính Soái gật đầu: "Vậy là tốt nhất."

Sau đó, chuyện này truyền ra ngoài, hầu như tất cả nam sinh trong khoa của bọn họ đều biết, khi nhìn thấy Thời Hạ, bọn họ không khỏi nhìn đến hai lần, rất tò mò. Các cô gái biết về điều này, họ thậm chí còn thành lập một đội để theo dõi Thời Hạ, nhìn nó từ xa và nghĩ rằng khá thú vị: "Hãy nhìn xem, đó là Thời Hạ."

"Cả Chu Chính Soái và Lý Thần Dương đều vì cô ấy mà đánh nhau kịch liệt!" Tin đồn được lan truyền, thậm chí còn trở thành một phiên bản như vậy.

Khi đó Thời Hạ vừa mới rời khỏi câu lạc bộ, cũng không có tâm tình đọc các bài viết trên diễn đàn của trường, hơn nữa cô còn nhiều việc phải làm nên cầm theo cuốn sổ ghi chép. Ngày đêm sống như quỷ, đảo lộn lên, không có thời gian để ý người khác nghĩ như thế nào về lời đồn, cho nên cuối cùng cô cũng không có biết. Thậm chí không biết rằng Chu Chính Soái đã làm một việc như vậy.

Sau nhiều năm, cuối cùng khi nó đến tai cô, Thời Hạ đã rất ngạc nhiên, cô không bao giờ nghĩ rằng Chu Chính Soái có một mặt như vậy.

Anh luôn là một người đàn ông lịch thiệp, phong thái của anh luôn ở đó, ngay cả khi anh tức giận, khuôn mặt anh luôn bình tĩnh.

Không mong đợi……

“Cảm ơn anh đã nói với em điều này.” Thời Hạ gật đầu với Lý Thần Dương.

Lý Thần Dương cười nói: "Anh cũng có chút cảm động, không nghĩ tới ngần ấy năm lại có thể gặp lại hai người."

Khi đó, không phải anh ta không biết, không phải anh ta vẫn chưa quên được cô, anh ta không phải không chưa yêu, anh ta không có nhiều ám ảnh, chỉ là có chút cảm giác tò mò.

Anh ta nghe một đàn anh cùng lớp nói rằng sau khi tốt nghiệp, Thời Hạ và Chu Chính Soái quen nhau, họ tình cờ gặp nhau khi đi ăn bên ngoài, nhưng mối quan hệ không bị bại lộ và có lẽ vẫn còn trong giai đoạn ngầm. Tính cách của Thời Hạ thực sự không phù hợp để ở bên một người như Chu Chính Soái.

Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ là chia tay.

Sau đó, anh ta cũng tham gia giới giải trí và có liên hệ với Chu Chính Soái, trong ấn tượng thì anh ấy là người sống cuộc sống của chính mình, trong vòng tròn này, thực sự là một điều xa xỉ khi có thể làm mọi việc theo ý muốn của mình và giữ trái tim của một người.

Giờ nhìn anh đối xử với Thời Hạ như vậy, anh ta lại càng cảm thấy xúc động hơn, có người sinh ra đã khác.

Thời Hạ chào tạm biệt và rời đi, đi đến chỗ đạo diễn.

Chu Chính Soái đang khớp thoại với nữ chính, khoác trên mình chiếc áo khoác lông vũ, ánh mắt có chút mệt mỏi, chịu đựng lâu như vậy ai cũng không chịu nổi.

Bầu không khí có chút uể oải, đạo diễn không ngừng cổ vũ mọi người, nghỉ ngơi chốc lát lại có người mở một bài hát cho mọi người nghe, không ồn ào nhưng rất sảng khoái.

Thời Hạ đi đến bên cạnh đạo diễn và xem phát lại, có sự khác biệt lớn giữa Chu Chính Soái trong máy quay và Chu Chính Soái bên ngoài máy quay, chỉ là Chu Chính Soái, người đàn ông ít nói đó.

Một người đàn ông nói ít hơn và làm nhiều hơn.

Thời Hạ nhìn vào màn hình, chìm trong suy nghĩ.

Mãi đến khi anh quay đầu lại nhìn cô, cô mới ý thức được, cười với anh.

Chu Chính Soái đẩy đám người sang một bên, chậm rãi đi tới, đặt túi chườm ấm áp vào tay cô, trầm giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Anh đang nói lúc cô uống rượu, Thời Hạ đứng lên, giậm chân, ra hiệu với anh răng vẫn ổn; "Không có chuyện gì, chỉ là hơi chóng mặt."

Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói "Ừ", em không được khỏe, tìm chỗ ngủ một lát, còn hai cảnh cuối cùng, chúng ta đợi một lát."

Thời Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh đi mau đi! Đừng lo lắng cho em."

Sau đó, anh quay lại và tiếp tục với những gì anh vừa làm.

Thỉnh thoảng anh ngước nhìn cô với nụ cười trong mắt.

Thời Hạ lật ngược chiếc túi nhỏ trong tay, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến, cô không khỏi mỉm cười.

Máy quay chuyển động và cảnh quay tiếp theo bắt đầu.

Lúc đầu, Thời Hạ nghiêm túc xem, nhưng sau một lúc, cô không thể tiếp tục được nữa, cô ngồi trên ghế và ngủ gà ngủ gật, khi A Mai cúi xuống và nói chuyện với cô hết chuyện này tới chuyện khác, để cô không ngủ gật .

Khi cô hoàn toàn tỉnh táo, đã khoảng bốn giờ sáng, chiếc trực thăng được đoàn làm phim mượn cuối cùng cũng bay đến và dừng lại trên bãi đất bằng, đạo diễn thương lượng và quay cảnh cuối cùng: Chu Chính Soái mặc áo khoác đen, gió lạnh, bão tuyết, anh nhìn chằm chằm vào trực thăng.

Khi Thời Hạ nhìn lên, cô cảm thấy nhịp tim của mình đã chậm lại nửa nhịp.

Người đàn ông này thật hấp dẫn.

Âm cuối cùng của "Đóng máy" vang lên, có tiếng reo hò, Thời Hạ lấy áo khoác từ Tiểu Hổ và ôm nó.