Chuông ra khỏi lớp vang lên. Khi đến giờ ăn trưa, bên ngoài dần trở nên ồn ào.
Thời Hạ nói: "Trở về đi!"
"Chờ một chút," anh nói, cúi xuống nắm lấy tay cô, "Chúng ta đi đâu đó trước đi."
Chu Chính Soái dẫn cô đi vòng quanh đám đông và đi bộ đến tòa canteen của trường.
Bây giờ là giờ ăn trưa, và có rất nhiều người ra vào.
Một nửa khuôn mặt của Thời Hạ được quấn trong chiếc khăn, và chỉ có hai con mắt lộ ra để nhìn người qua đường, một số người trong số họ rất quen thuộc, nhưng cô không thể gọi tên họ, vì vậy cô cũng bỏ qua không chào hỏi.
"Anh đã hẹn với cô giáo chủ nhiệm của em vào năm ba trung học. Cô ấy luôn muốn gặp em. Nhưng anh không chắc em có còn nhớ đến cô ấy không." Ký ức của cô về trường cấp ba luôn mơ hồ. Anh giới thiệu ngắn gọn với cô, "Cô Hàn là cô giáo dạy toán cho em khi đó, cũng là bạn thân của mẹ cô."
"Mẹ..." Thời Hạ thì thầm, hai từ này luôn khiến tim cô thắt lại. "Có cảm giác như ký ức về mẹ tôi đã trở nên mờ nhạt. Cô thậm chí không thể nhớ bà mất khi nào.
"Anh không biết nói như vậy có đúng không. Nhưng anh nghĩ... em có thể đã quên." Anh nhìn cô nói.
Thời Hạ có chút thất thần: "Thật sao?"
Cô giáo Hàn đã đợi sẵn trong phòng khách, cửa đang mở, Thời Hạ và Chu Chính Soái vừa vào cửa liền đứng dậy chào cô, trên mặt mang theo nụ cười: "Con đến rồi à? Cô đã chuẩn bị bữa trưa, không biết nó có hợp khẩu vị của con không."
Bà ấy là một phụ nữ trung niên, gầy, nói chung không phải là gầy, có chút hốc hác và xanh xao.
Thời Hạ vội vàng cúi đầu, "Em xin lỗi vì đã làm phiền cô."
"Sao lại khách sáo với ta! Không cần thay giày, mau vào đi!" Hàn lão sư rất nhiệt tình.
Chu Chính Soái giúp Thời Hạ cởi khăn quàng cổ và treo nó lên giá treo áo khoác sau cửa, Thời Hạ cũng cởϊ áσ khoác của mình, trong khi treo quần áo, cô liếc mắt nhìn thấy một bức ảnh trên tường ở lối vào, Thời Hạ nhìn thấy chính mình trên đó.
Hàn lão sư nhìn theo ánh mắt của cô, trên mặt lộ ra vẻ mê mang: "Cái này chụp hồi hai nhà chúng ta đến Bắc Kinh vui chơi vào năm con học trung học cơ sở."
Quá khứ vẫn rõ ràng, nhưng con người đã cách biệt.
Thời Hạ gật đầu: "Em nhớ, chúng ta đã đến đó vào ngày Quốc khánh. Bắc Kinh rất đông người. Chúng ta tránh Bát Đạt Lĩnh và đến Mộ Điền Dục để leo lên Vạn Lý Trường Thành. Rất nhiều người."
*Bát Đạt Lĩnh là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh, Bắc Kinh.
* Mộ Điền Dục hay còn gọi là Mộ Điền Cốc là đoạn Vạn Lý Trường Thành được bảo tồn tốt nhất, cách Bắc Kinh 70 km
Cô không đi chơi nhiều với bố mẹ, bởi vì bố mẹ cô ấy rất bận rộn và họ có thể không rảnh ngay cả những ngày nghỉ, vì vậy mặc dù có rất nhiều người, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Trong ảnh, cô tạo dáng chữ V và cười rạng rỡ.
Thời Hạ đột nhiên cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, không khỏi đè ép l*иg ngực.
“Sao vậy?” Chu Chính Soái từ phía sau ấn bả vai của cô, “Không thoải mái sao?”
Thời Hạ gượng cười, "Không sao."
Dì Hàn vội vàng chào hỏi: "Đừng đứng ở đây nữa, vào đi!" Sau đó dì kéo Thời Hạ và Chu Chính Soái vào phòng khách, pha trà, "Tôi nghĩ rằng tôi đã nhiều năm không gặp Tiểu Tuyết, trong nháy mắt, tôi lớn quá rồi. Từ một cô bé, cô bỗng trở thành một thiếu nữ lớn.”
Trưởng thành và trầm mặc, cô trông ổn định hơn nhiều, cô không còn cười nhiều như trước.
Tòa nhà tập thể của trường học đã được xây dựng từ nhiều năm trước, nhìn có vẻ hơi cũ kỹ và lạc hậu, Thời Hạ sững sờ nhìn hàng rào chạm khắc mang cảm giác lâu đời trên cửa sổ, phải mất một lúc cô mới định thần lại.
“Thật sao?” Hàn lão sư có chút kinh ngạc, “Nhanh thật đấy.”
Ba người trò chuyện với nhau, nhưng Hàn lão sư luôn tỏ ra rất dè dặt, trong lời nói và hành động đều có chút thận trọng.
Thời Hạ không biết tại sao, cô cũng không định cố gắng tìm hiểu, cô cảm thấy tức ngực, đầu lại bắt đầu đau, gần đây cơn đau đầu dường như trở nên thường xuyên hơn, khiến cô cảm thấy khó chịu, hơi hoảng.
"Ôi, cô bận nói chuyện quá, đã buổi trưa rồi, con nhất định đói bụng."
Các bữa ăn đã sẵn sàng, cô mang ra từng món một.
Trong bữa ăn có chút im lặng, Thời Hạ chú ý tới rất nhiều chi tiết, trên giá treo ở lối vào chỉ có một chiếc áo khoác của phụ nữ, trên giá để giày ở lối vào chỉ có giày da và dép lê của phụ nữ, một cái ghế, còn lại những chiếc ghế mà Thời Hạ và Chu Chính Soái đang ngồi được chuyển từ ngoài vào.
Phòng khách rất sạch sẽ nhưng thoạt nhìn có chút trống trải, tủ rượu ở trong góc hình như đã lâu không dùng, chất đầy đồ lặt vặt.
Có cảm giác sống một mình.
"Chú Hàn..." Sau khi ăn xong, Thời Hạ rốt cục nhịn không được hỏi.
Dì Hàn cười nói: "Chúng ta ly hôn ba bốn năm rồi, đứa nhỏ cũng đi theo ông ấy."
Thời Hạ "ồ" và nói "xin lỗi", và không dám hỏi thêm.
Khi họ rời đi, Hàn lão sư đã tiễn họ ra khỏi cửa.
Bà ấy đột nhiên nắm lấy tay Thời Hạ, do dự một lúc mới lên tiếng, cuối cùng từ trong túi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm nhét vào tay cô: "Lòng tốt của dì, con phải nhận. Nhiều năm qua, chuyện đáng lẽ ta phải gánh vác thay con, nhưng bản thân ta cũng ở trong một mớ hỗn độn, nhưng may mắn là A Chính luôn ở bên cạnh con." Cảm giác tội lỗi của bà ấy bộc phát, nước mắt lưng tròng, "Ta có lỗi với con, ngần ấy năm qua, có không ngày nào ta không tự trách mình, nếu không phải tại mình…”
Chu Chính Soái kéo Thời Hạ ra xa một chút, trầm giọng ngăn bà ấy lại, "Hàn lão sư, đừng như vậy. Tiểu Tuyết không thể nhớ được sự việc đó. Cô ấy không thể hiểu những gì cô nói, nó chỉ làm cho cô lo lắng của. Hơn nữa, đó không phải là trách nhiệm của cô, cô không cần tự trách mình, cô đã làm việc chăm chỉ trong những năm này."
Hàn lão sư cuối cùng cũng rơi nước mắt, rất nhiều cảm xúc chồng chất nhưng cuối cùng cũng không thể diễn đạt được gì, "Không sao, không sao, ta vừa nhìn thấy Tiểu Tuyết liền có chút kích động, hai người đi từ từ, sau này thường xuyên đến, ta không tiễn nữa.” Bà ấy quay lưng, nhẹ nhàng lau nước mắt.
"Cô hãy bảo trọng."
Khi Chu Chính Soái và Thời Hạ ra ngoài, thời tiết ảm đạm bên ngoài đang tạo thành tuyết.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, bị gió cuốn bay khắp trời.
"Sau sự cố đó, cô giáo Hàn mắc chứng trầm cảm và chồng cô ấy ở với cô ấy ba năm. Sau khi cô bình phục, họ ly hôn." Chu Chính Soái giải thích với cô .
Thời Hạ gật đầu, không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: "Em hơi lạnh."
Chu Chính Soái nắm lấy tay cô đút vào túi: “Anh đưa em đến đây là muốn em thử liên lạc với quá khứ, em có nhớ hay không cũng không sao, nhưng anh không muốn giấu em nữa. Chúng ta không thể đứng yên. Hãy thử chỉ cần tiến lên vài bước, được chứ?"
Thời Hạ sụt sịt, khẽ "Hmm, được."