Chương 23.2

-Tin đồn ngày 11-

Khi có người gõ cửa vào sáng hôm sau, Thời Hạ đang giúp anh sắp xếp hành lý, trong đó có rất nhiều thứ lộn xộn, cô thực sự nhìn không thấu.

Chu Chính Soái tình cờ ở trước cửa nên mở cửa, khi đạo diễn và nhà sản xuất A Mai bước vào, họ nhìn thấy Thời Hạ đang quỳ một chân trên giường và gấp quần áo, Thời Hạ sững sờ và muốn tìm một chỗ để đứng dậy, nhưng rõ ràng là không thể.

Chu Chính Soái cười trước, tự nhiên giới thiệu: "Bạn gái của tôi là Thời Hạ."

Đạo diễn có vẻ không quá ngạc nhiên, gật đầu nói: "Hôm qua tôi đã thấy."

A Mai cũng lập tức bật cười: "Trời ơi, không thể tin được, tôi bảo sao bạn gái tin đồn của cậu nhìn quen quen!"

Sáng sớm Hạ Hạ thức dậy còn chưa chải đầu chưa rửa mặt, cô thật muốn tìm một khe nứt trên sàn nhà để chui vào, sau khi chào hai người bọn họ liền chuồn vào phòng tắm.

Đạo diễn và A Mai đến thăm bệnh nhân, nhân tiện hỏi anh có thể hợp tác diễn xuất không, họ tạm thời bổ sung một vài cảnh nam chính bị thương ở chân, tình trạng hiện tại của anh , diễn nhất phải tự nhiên, không khoa trương .

"Vị trí cũng không quá nặng nề, sẽ không khiến cậu phải làm việc quá sức."

Chu Chính Soái làm theo và nói: "Được."

Thời Hạ không bao giờ ngờ rằng Chu Chính Soái sẽ ở trong tổ phim này.

Cũng thật ngốc, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy khi đoàn phim của anh đến đây để quay cảnh và vừa vặn ở trong khách sạn này.

Khi cô chuyển đến đêm qua, cô không nghĩ gì cả.

Người bên ngoài đang tán gẫu sôi nổi, Thời Hạ ở trong phòng tắm lâu cũng không tốt, đi ra ngoài đem nước đun sôi đưa tới: "Chỉ có nước trắng thôi, không cần để ý."

"Cảm ơn."

Với nụ cười trong ánh mắt, A Mai nhìn Thời Hạ từ trên xuống dưới: "Lần này tôi đã kiếm được rất nhiều tiền. Không chỉ tạo ra ngoại lệ để Thời Hạ trao bản quyền phim và truyền hình, mà tôi còn có cả Chu lão sư."

Đạo diễn phụ họa nói: "Đúng vậy! Khi tôi đưa kịch bản, tôi thực sự không ngờ Chu ão sư lại đồng ý."

Chu Chính Soái đã đứng trên sân khấu được bảy năm, anh rất nổi tiếng, tất cả các diễn viên và đạo diễn mà anh ấy từng hợp tác đều khen ngợi anh ấy.

Với địa vị và sự nổi tiếng của anh , không cần phải dựa vào phim truyền hình để trở thành gương mặt đại diện.

Lý do tại sao họ hợp tác lần này, A Mai biết, có lẽ là nhờ sự giúp đỡ của Thời Hạ.

Thời Hạ cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô đối với công việc của anh cũng không biết nhiều lắm, cô chỉ lo lỡ có người phát hiện thì phải làm sao, hiện tại anh đang ở đỉnh cao phong độ, không phải là vấn đề lớn điều tốt

Hơn nữa, đó là một mối tình không rõ ràng, không biết nó sẽ kết thúc lúc nào.

Mới quyết định quay lại với nhau vào đêm qua, Thời Hạ đã dốc hết can đảm và quyết tâm, thì anh lại ném cho cô một bài toán khó ngay lập tức.

Khi họ đến phim trường cùng nhau, Thời Hạ nghiêng đầu và hỏi anh: "...không sao chứ?"

Chu Chính Soái đột nhiên nắm lấy tay cô, đan ngón tay vào nhau, "Anh già rồi, muốn một mối quan hệ công khai, nếu em cảm thấy áp lực, anh sẽ cố gắng hết sức đứng trước mặt em."

Thời Hạ nhẹ giọng "Ồ" một tiếng, trong lòng đột nhiên rơi xuống.

Cô cũng cảm thấy có sự se thắt trong lòng. Người đàn ông này...

Nữ chính là một cô gái nhỏ, có lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa tin mình có thể đóng cặp với Chu Chính Soái nên khi quay phim mới rất lo lắng.

Chu Chính Soái hôm nay tâm tình rất tốt, cho nên anh kiên nhẫn nói với cô ấy: "Đừng lo lắng."

Trong khi cảm kích, cô bé càng cảm thấy áy náy, liên tục nói: "Thực xin lỗi, Chu lão sư."

Nữ chính tốt nghiệp Bắc Ảnh, kém anh hai tuổi.

Thời Hạ cầm chiếc cốc đi đến bên đạo diễn để xem màn hình và trò chuyện với những người xung quanh, thỉnh thoảng, đạo diễn Trần sẽ hỏi cô một số câu hỏi và cô đã cố gắng hết sức để trả lời chúng.

Những người khác đều có trợ lý đi cùng, chỉ có một mình Chu Chính Soái, sau khi quay phim, nghỉ ngơi, trò chuyện, Chu Chính Soái kéo lê cái chân bị thương, đi tìm nước uống, thầy đạo cụ cảm anh vất vả, giúp anh lấy một chiếc ghế đẩu.

Khi Thời Hạ nhìn thấy, cô lại đau lòng, không quan tâm liệu mình có bị đàm tiếu hay không, vì vậy cô đứng dậy và đi về phía anh.

Vừa nhìn thấy cô, nét mệt mỏi trên mặt anh lập tức tiêu tan, khóe môi anh khẽ cười, đón lấy ly nước trong tay cô, ngửa đầu uống một ngụm, vặn nắp lại đưa cho cô.

Chỉ một động tác đơn giản, Thời Hạ liền cảm thấy mặt nóng bừng, ngồi xổm nhìn xuống chân anh, nhéo nhéo chân hắn, hỏi: "Còn có thể chịu đựng sao?"

Anh đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ, "Không sao đâu, em đừng lo."

Thời Hạ nói "hừm".

Người duy nhất biết về mối quan hệ của họ là đạo diễn và A Mai, bây giờ những người khác nhìn thấy, họ ngạc nhiên không thể rời mắt nhìn.

“Đừng nhìn nữa, chưa từng thấy qua cặp đôi yêu nhau sao?” Đạo diễn cầm kịch bản gõ lên đầu từng người một: “Làm việc đi!

Tổ đạo cụ xem không đủ tiết mục, không nỡ đi đến phim trường, thấp giọng nói: "Anh trai, anh vừa mới ngã vào lòng người khác sao?"

"Tiểu biên kịch vẫn rất xinh đẹp, nhưng cô ấy hơi thấp!"

"Số đo trực quan là 1,6 mét, không hơn. Anh Chu cao bao nhiêu?"

"Thông báo chính thức là 188."

"Oa, hôn không khó sao?"

"Này, chắc là khó đây!"

"Oa -- cô đang nói cái gì a, thật xấu hổ!"

"Lúc này mới lộ ra tầm quan trọng của tư thế."

...

Một đám người càng lúc càng tán gẫu không hợp lý, cuối cùng đạo diễn ho khan một tiếng, "Đủ rồi! Cô gái các người sao mặt dày như vậy."

Một nhóm các cô gái vui vẻ giải tán.

Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu, chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho Chu Chính Soái, Thời Hạ đi đến bên cạnh đạo diễn.

Cô vừa mới gọi một ly đồ uống nóng, vừa vặn lúc này được giao tới, cô lần lượt bưng lên cho mọi người, cười hỏi: "Nói gì vậy, vui thế."

Một đám người cười khó hiểu, ha ha nói: "Không phải, chúng ta đang nói biên kịch, cô thật có tâm!"

Thời Hạ nhướng mày, không biết vì sao, chỉ có thể nở nụ cười.

A Mai quay đầu lại, hắng giọng, đặt micrô trước mặt Thời Hạ và hỏi cô: "Thưa biên kịch, tôi có thể phỏng vấn bạn một câu được không?"

Theo biểu hiện của mình, Thời Hạ giả vờ chỉnh lại quần áo, "Xin lỗi."

“Thay mặt cho ‘vĩnh cửu’, tôi chân thành hỏi bạn, làm thế nào bạn bắt được Chu lão sư?” A Mai nháy mắt với cô ấy: “Dạy cho xin tôi bí quyết đi.”

Thời Hạ còn chưa kịp trả lời, vai cô nặng trĩu, Chu Chính Soái không biết từ lúc nào đã đi tới, lúc này anh đặt tay lên vai cô, cười với A Mai, "Tôi đuổi theo cô ấy."

"Trời ơi~"

Nữ chính Trương Khiết không biết đi ra từ lúc nào, phối hợp kêu lên một tiếng, hai người phụ nữ nhìn nhau với vẻ mặt kinh ngạc, “Chẳng lẽ đây chính là người phụ nữ được cho là đã cứu cả Ngân Hà ở kiếp trước?"

Thời Hạ vui vẻ, nheo mắt cười rạng rỡ.

Chu Chính Soái quay đầu nhìn cô, đã lâu không thấy cô vui vẻ như vậy, nhất thời không nỡ rời mắt.