Chương 12: Xin lỗi, tôi quên mất

-Tin đồn ngày 8-

Thời Hạ ngủ không được, Chu Chính Soái sao có thể ngủ được, anh mở mắt ra nhìn cô cả đêm.

Anh nhớ rất lâu trước đây, đêm cha mẹ cô qua đời, cô khóc ngất nằm trên giường bệnh, anh cũng vậy, cả đêm nhìn thấy cô, anh không biết là đau lòng hay đau khổ, trái tim ngột ngạt, anh đặc biệt muốn ôm cô, nhưng lại do dự.

Anh nhiều lần đưa tay ra, định giả vờ ôm cô trong vô thức, nhưng cuối cùng lại im lặng thu về. Chưa phải lúc này.

Khi cô đột ngột quay đầu lại, anh nhất thời không có phản ứng gì, cứ như vậy nhìn cô.

Cả hai người như đông cứng lại, không ai nhúc nhích, ánh hoàng hôn sáng sớm còn vương trên đầu, không khí thoảng mùi mưa nhè nhẹ ngoài đường, và tiếng lộp độp của trên cửa sổ.

Thời gian dường như đã ngừng lại.

Chỉ có tiếng mưa là nghe rõ mồn một và tiếng thở của nhau.

Thời Hạ cảm thấy áy náy, tim đập thình thịch, vì vậy không phát hiện sự khác thường của anh, kéo khóe môi nói: "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!" anh đáp.

Giống như mỗi sáng họ ôm nhau ngủ trong suốt hai năm qua, dường như không có gì thay đổi.

Nhưng thời thế đã thay đổi, Chu Chính Soái nghĩ.

Cô mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng, đã quên đi những tổn thương mà mình phải gánh chịu, anh luôn cảm thấy cô quên đi là tốt, để cô có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng thật ra mấy năm nay cô chưa từng thực sự vui vẻ, trong nụ cười của cô luôn có một bóng hình, có lẽ trong tiềm thức cô vẫn nhớ tới những đau thương kia, không cách nào buông bỏ.

Nếu quên không làm vơi đi nỗi đau, thì hãy nhớ, hiểu và buông tay.

Anh làm quyết định thay cô, anh không biết lúc tốt lúc xấu, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn ở bên cô.

Chu Chính Soái rất chú trọng đến màu sắc của phụ kiện và chất liệu của khuy măng sét, điều này có lẽ có liên quan đến nghề nghiệp của anh, nhà tạo mẫu của anh sẽ không ngừng nhắc nhở anh về sở thích, cảnh báo anh rằng anh có thể bị chụp ảnh bất cứ lúc nào, vì vậy đừng bất cẩn.

Nhưng hôm nay anh ấy mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, ống quần hơi nhăn nhúm, tuy rằng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài nhưng Thời Hạ luôn cảm thấy có chút xấu hổ: “Để em là cho anh!”

Thế là anh cởϊ qυầи ra một cách gọn gàng.

Tháng 11 ở miền nam trời vẫn còn nóng, anh chỉ mặc độc một chiếc quần, ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, điểm tô thêm chút màu sắc cho buổi sáng se lạnh.

Thời Hạ chết lặng.

Bộ đồ lót là Thời Hạ mua, màu xanh đậm, bó sát và rất gợi cảm.

Anh tựa hồ ý thức được có điểm không đúng, nói: "Xin lỗi, tôi quên rẳng em đã không còn là bạn gái của tôi."

Bạn gái? Đây là lần đầu tiên Thời Hạ nghe anh nói như vậy.

Trên thực tế, đôi khi cô cảm thấy rằng hai người giống như bạn trai và bạn gái bình thường, nhưng cuối cùng họ lại khác nhau. Mối quan hệ giữa họ đúng hơn là mối quan hệ giữa người yêu và ân nhân.

Cô ấy hầu như không bao giờ gặp gỡ bạn bè của anh, không bao giờ cùng anh đến những nơi công cộng, thỉnh thoảng ăn tối với anh, luôn chọn những nơi không có ai ở xung quanh, thường xuyên ở nhà hơn, hoặc không làm gì cả, bận rộn với công việc của mình hoặc chỉ buồn chán.

Khi họ ở bên nhau, anh không nói nhiều, thậm chí lúc đó anh rất ít nói chuyện, nhiều nhất là khi xúc động anh gọi "Bảo bối", thanh âm khàn khàn đầy du͙© vọиɠ cào vào màng nhĩ và trái tim của cô, cô luôn muốn như vậy, cho dù là cô ngã vào vòng tay anh mà chết, điều đó vẫn đáng giá.

Cô luôn cho rằng anh là một cao thủ, luôn có thể trêu chọc cô đến mức không kìm chế.

Nhưng Thời Hạ cũng nhớ lần đầu tiên hai người chính thức ở bên nhau, hai tuần sau khi cô chuyển đến nhà anh, lúc đó anh không ở căn hộ hiện tại mà sống trong một biệt thự nhỏ ở Vương Giang Khẩu, hai người cùng nhau chung sống. Khi đó, Thời Hạ luôn lo lắng về ngôi nhà dưới danh nghĩa của cha mẹ mình, luôn cảm thấy mình đang làm điều gì đó tồi tệ.

Có lẽ anh sợ cô xấu hổ nên cho cô hai tuần để làm quen, sau đó anh và cô có lần đầu tiên cùng nhau tỉnh táo, Thời Hạ có chút căng thẳng, màn dạo đầu lộn xộn, cuối cùng cô chủ động và hỏi anh: "Anh ... cũng lo lắng à?"

Giọng nói run run của cô khiến anh bật cười, vùi đầu hôn lên cổ cô, "Có lẽ... một chút."

Cô an ủi anh: "Không sao, anh cứ từ từ, em không giục anh nữa đâu."

Sau đó, khi Thời Hạ biết nhiều hơn, anh đã có thể nắm bắt chính xác trạng thái của cô vào đêm hôm đó.

Nghĩ tới đây, Thời Hạ không khỏi có chút muốn cười, nhưng là cuối cùng không dám.

Cô cầm lấy chiếc quần từ tay Chu Chính Soái, trên người vẫn còn nhiệt độ cơ thể anh.

Thời Hạ cảm giác được nhiệt độ làm lỗ tai đỏ lên, quay đầu đi, nói: "Nếu lạnh, nằm trên giường một lát đi!"

Anh "hmm" một tiếng sau lưng cô.

Thời Hạ không nhìn thấy nụ cười nhạt trên khuôn mặt anh.

Thời Hạ ra khỏi phòng ngủ, đi tìm bàn ủi điện, cẩn thận ủi quần tây rồi treo lên ban công cho khô.

Sau đó cửa vang lên, Thời Hạ đi mở cửa, Giang Dư đứng ngoài cửa cười toe toét.

Anh nâng chiếc bánh bao và bột chiên trong tay lên, cười nói: "Anh mang đồ ăn sáng cho em. Thế nào? Ở nhà này có được không? Nếu không anh đổi cho em chỗ khác."

Đây là ngôi nhà mà bà nội anh khi còn sống đã ở, được vài năm nhưng đã được sửa sang lại hoàn toàn, cũng khá thoải mái, chỉ là đã lâu không có người ở, cần được thu dọn, không có gì khác.

"Tốt lắm, không cần đổi."

Giang Dư nhét bữa sáng vào tay cô, đi vào phòng khách nhìn xung quanh, "Mới ở có mấy ngày, còn thu dọn sạch sẽ, anh đang nghĩ để em chuyển đến nhà anh! Ba mẹ anh biết, nhất định vui vẻ."

Thời Hạ nhớ tới, "Mà này, sao hôm nay anh không đi gặp chú và dì, họ có ở nhà không? Mấy hôm nay em bậnthu xếp nên không tới thăm được."

Giang Dư nói: "Không vội, không vội, anh đi bọn họ đều ở nhà. Đúng rồi, em bị bệnh sao? Nghe nói cuối tuần em đến bệnh viện, đồng nghiệp nói với anh sắc mặt của em tái nhợt, xem ra ta tâm trạng không tốt, ngày đó anh có một cuộc giải phẫu, từ đó đến nay đều tăng ca, không có gặp được em."

Thời Hạ lắc đầu: "Không có chuyện gì, em đi phụ sản khoa, anh đi theo anh e là không thích hợp!"

"Anh là bác sĩ, có cái gì thích hợp hay không? Để anh xem kết quả kiểm tra, có chuyện gì sao?"

Thời Hạ khó chịu quay đầu đi, "Có chút vấn đề, đã qua rồi, không cần lo lắng."

Giang Dư cảm thấy cô không muốn nói về bệnh tình của mình, anh cũng không thể bắt cô nói điều đó, vì vậy anh thổ lộ: "Có việc gì thì cứ nói ra, đừng ngại, anh luôn là người tốt nhất."

Da mỏng, những người khác phải chủ động làm mọi thứ, điều đó không ổn.

Thời Hạ gật đầu, "Em hiểu."

Điện thoại di động của Thời Hạ reo, và cô ấy đang ở trong phòng ngủ.

Cô đột nhiên nhớ tới Chu Chính Soái, hơi nhíu mày, nói với Giang Dư: "Không có việc gì thì trở về đi! Bên em không sao, anh yên tâm."

Giang Dư bĩu môi, "Hôm nay nh được nghỉ , em đây là muốn đuổi anh đi?"

"……Không."

“ Chúng ta ra ngoài thư giãn sau, em trở lại đi”

Thời Hạ vào phòng ngủ, Chu Chính Soái dựa vào bên giường nhắm mắt lại, nghe thấy cô đi vào mới mở ra, nhìn thẳng vào cô khiến cô có chút bối rối, liền nghe thấy anh hỏi: “Đứa bé. ..em bỏ rồi?"

Cũng không biết có phải là Thời Hạ ảo giác hay không, luôn cảm thấy hốc mắt của anh có chút đỏ, cũng không biết có phải là ngủ không ngon hay không.

Cô quay đầu đi, không muốn trả lời câu hỏi, nói: "Em đi lấy quần áo cho anh."

Cô chạy ra ban công, lấy quần, chạy trở lại phòng ngủ đặt lên giường, không dám nhìn anh: "Trong tủ dưới bồn rửa mặt có đồ vệ sinh cá nhân chưa dùng, anh rửa qua rồi lấy mà dùng."