Trước Tết, bạn bè tổ chức họp mặt.
Cái gọi là họp mặt luôn luôn là để tán gẫu, uống rượu, một số người sau khi uống say làm vài chuyện ngu xuẩn, tôi không thích ồn ào như vậy, sở dĩ tham gia chính là vì đầu óc nhất thời không hoạt động được, giống như ăn đồ ngọt, ăn một miếng bánh giòn, lượng carbohydrate cao kí©h thí©ɧ trực tiếp tới hormone hạnh phúc của người ăn.
Trong tiếng ầm ĩ của mọi người, có thể làm cho tôi nhất thời quên đi được một vài chuyện.
Tôi chỉ nhớ rõ đêm đó ồn ào hơn bình thường, đầu tiên là có người tỏ tình, có người tạo ra một vở kịch, lúc sau có người uống đến say chuếnh choáng muốn chơi trò chơi, hiện trường liền trở thành tình tiết thừa thãi trong phim truyền hình, hai bên đương sự một bên than thở khóc lóc, một bên thì vô cùng tức giận…
Tôi nửa tỉnh nửa mê rời khỏi phòng, đến ban công hút thuốc.
Tôi là một người không hay đợi người khác.
Trải qua nhiều lần nói yêu đương, trong buổi hẹn hò hoặc là gọi điện thoại, vĩnh viễn đều không lỗi thời.
Khi chia tay, tôi hay bị tố cáo về điểm này, những từ oán giận như là không thích hợp, đương nhiên những người dùng từ này, nhất định chưa gặp được người đàn ông nào để nói nhảm và phàn nàn vì cảm thấy mình bị đối xử bất công.
Về việc này, tôi luôn trước sau chỉ có một lời giải thích: Trên thế giới không có nhiều bỏ lỡ như vậy.
Chuyện xưa không phải bởi vì bỏ lỡ một cuộc điện thoại mà sẽ không phát sinh.
Nhưng theo lẽ tự nhiên, tôi đã đợi Trình Nhất Thủy rất nhiều.
Có đôi khi là một loại chờ đợi trong vô thức.
Chờ chú ấy đi vào phòng làm việc gặp tôi, chờ chú ấy trên đường đi họp nhắn tin cho tôi, chờ chú ấy tỉnh táo khi gọi điện thoại…
Tôi không có bất cứ oán giận nào.
Tựa như chờ đợi một ngọn nến, đến khi nào mới tắt.
Tôi hút thuốc, lấy di động, chạm vào khung tin nhắn của Trình Nhất Thủy.
Dừng lại ở một lần trò chuyện vào tuần trước.
Tôi xem các tin trong vòng bạn bè để gϊếŧ thời gian, tờ cáo phó nền đen chữ trắng trên đó, đập thẳng vào mắt tôi.
Có người đang tìm tôi.
Trong phòng vẫn ồn ào, truyền đến một âm thanh kêu tên của tôi…
Tôi nói “tới đây”, dập điếu thuốc, khóa màn hình di động, đi về phía ánh đèn vàng trong phòng.
Tôi không thấy được bình rượu vỡ vụn trên mặt đất mà cặp tình nhân kia cãi nhau vứt xuống, trên sàn cẩm thạch bóng loáng, chất lỏng đổ đầy trên mặt đất.
Khi trượt chân, trời đất quay cuồng, có người hoảng sợ mà tới đây.
Tôi nhắm hai mắt lại, nâng cánh tay lên chặn ánh sáng.
Bởi vì không có từ biệt, từ trong cuộc đời tôi, Trình Nhất Thủy đã biến mất, không giống như là qua đời, càng giống như là một giọt nước rơi xuống rồi nhập vào biển lớn, không rõ tung tích.
Học kỳ mới, tôi không đăng ký.
Tháng ba, tôi nộp đơn xin tạm nghỉ học.
Tôi đang ở Nam Kinh, trong phòng mẹ tôi, hàng năm bà ấy đều ở bên ngoài, ngẫu nhiên về nước, phòng này đối với bà ấy giống như một phòng trọ.
Mặc dù tôi đã thành niên, nhưng xin tạm nghỉ học, trường học vẫn kiên trì phải có phụ huynh ký tên.
Mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại muốn tạm nghỉ học, tôi nói trạng thái không tốt, không viết được luận văn, muốn từ từ làm.
Trong giọng nói của bà ấy, trách tôi không làm bà bớt lo, nhưng trừ cái này ra thì không hỏi thêm gì nhiều, bởi vì hỏi như vậy chứng minh bà ấy muốn tham gia, muốn phụ trách.
Bà ấy rất chán ghét sự phiền toái.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối, tùy tiện ăn pizza Hawaii.
Bà ấy đưa cho tôi tờ đơn xin nghỉ học, hỏi tôi có cần bà ấy ở trong nhà vài ngày không.
Tôi nói không cần.
Bà ấy hỏi tôi trong thời gian tạm nghỉ thì có sắp xếp gì không, tôi nói không biết, chắc là ra nước ngoài giải sầu.
Đúng lúc bà ấy lấy di động chuyển cho tôi một số tiền, nói nếu không đủ thì nói với bà ấy.
Tôi nói, được.
Từ lâu tôi đã học cách chiều lòng bố mẹ, rất thức thời mà nhận tiền của bọn họ, bù đắp là một đức tính tốt, không phải thấy xấu hổ.
Tôi tiễn bà ấy tới cửa, trước câu hẹn gặp lại, tôi nói với bà ấy tự chăm sóc mình cho tốt.
Bà ấy có thể không tin giây phút đó lời tôi nói là không thật lòng, chỉ nghĩ là câu chào hỏi bình thường, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Buổi sáng hôm sau khi rời giường, trên bàn vẫn còn pizza hôm qua chưa ăn xong, mỡ thấm ra hộp giấy. Tôi lấy một miếng, dứa để qua đêm bị chua.
Đồ ăn bị lạnh không tiêu hóa được, tôi quỳ trước bồn cầu nôn ra hết đồ ăn.
Bác sĩ yêu cầu tôi mỗi tuần phải đến gặp cô ấy, kê thuốc cho tôi, sắp xếp cho tôi một ít công việc, yêu cầu lần tiếp theo gặp mặt phải báo cáo tiến độ hoàn thành.
Ví dụ như, trong vòng một tuần phải quét dọn một lần, hoặc là tự mua cho mình một bó hoa, hoặc là đọc xong nửa quyển sách, tạp chí cũng được, cho dù là tạp chí thời trang không có hỗ trợ kiến thức nào.
Cô ấy còn khuyên tôi nên nuôi thú cưng, bị tôi phản đối, tôi là người không có trách nhiệm, không thích hợp nuôi thú cưng. Cuộc sống của tôi đã rối loạn rồi, tôi không thể làm cho cuộc sống của một sinh mạng khác cũng trở nên rối loạn được.
Tác dụng của thuốc làm tôi mê man, ngày đêm hoàn toàn đảo lộn, năm giờ sáng tôi mới ngủ được, buổi chiều ba giờ tỉnh lại.
Nhiệm vụ của bác sĩ nói, tôi rất hay quên, hoặc là không có nổi tinh thần để hoàn thành, chỉ trước khi đi gặp cô ấy tôi mới nhớ, sau đó làm cho có lệ.
Bác sĩ nói, rất tốt, ít nhất tôi vẫn còn muốn làm theo lời bác sĩ.
Tôi nói, đó là một trò đùa nhạt nhẽo.
Tôi không nói cho bác sĩ biết, tôi cảm thấy những nhiệm vụ này có thể là vô ích, đặc biệt là mua hoa.
Những bó hoa đó tôi thường quên thay nước, cho đến khi chúng khô héo, còn nước trong bình hoa đã phát ra mùi hôi thối.
Như vậy sẽ làm tôi cảm thấy tôi cũng đang thối rửa một cách tỉnh táo.
Khoảng tầm cuối tháng tư, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Người trong điện thoại tự xưng là luật sư, chịu sự ủy thác của Trình Nhất Thủy, xử lý một số chuyện liên quan đến di sản thừa kế.
Giống như đã rất lâu rồi tôi chưa từng nghe qua cái tên này.
Hẹn gặp ở quán cà phê dưới lầu gần đó, khi tôi tới, anh ta đã tới rồi, mặc một bộ đồ tây chỉnh chu, nhìn có vẻ đáng tin.
Luật sư chào hỏi tôi, hỏi tôi muốn uống gì, tôi chỉ cần một ly nước chanh.
Tôi dựa người vào sô pha, đút hai tay vào túi áo khoác, thản nhiên nhìn anh ta lấy giấy tờ từ trong tập tài liệu, bắt đầu đọc.
Đã rất lâu rồi, tôi không cùng người bên ngoài giao tiếp, trừ bác sĩ điều trị, cả chữ viết và ngôn ngữ đều cảm thấy khá xa lạ.
Tôi mất một thời gian rất dài, mới có thể hiểu được lời luật sư nói.
Trình Nhất Thủy đem phòng làm việc của chú ấy, và toàn bộ bản thảo thiết kế tặng cho tôi. Ngoài ra, chú ấy còn thuê một căn hộ ở Pellston, Hoa Kỳ, nơi chú ấy thực hiện dự án đầu tiên. Chú ấy đã nói chuyện với chủ nhà, đổi tên chú ấy thành tên tôi.
Luật sư lấy ra một cái túi giấy khác, nơi đó có thẻ và chìa khóa cổng ra vào, còn có chìa khóa két sắt mà Trình Nhất Thủy dùng để chứa các bản thảo thiết kế.
Anh ta đưa qua mấy tập tài liệu: “Cô Chu, nếu cô đồng ý về việc này, mời ký tên ở những chỗ này.”
“Nếu không ký thì sao?”
Luật sư có chút ngạc nhiên: “Điều khoản này ngài Trình chọn có hiệu lực trong vòng hai năm, nếu sau hai năm, cô Chu vẫn không đồng ý, một phần di sản sẽ được quyên tặng, một phần sẽ căn cứ theo pháp luật, con gái của ngài Trình sẽ được nhận thừa kế.”
Tôi nói: “Vậy thì bỏ đi.”
Cao Lãng nói: “Vì sao em không đồng ý? Ít nhất theo ý anh, mấy thứ này rất có ý nghĩa kỉ niệm.”
Tại sao nhỉ?
Bởi vì, Trình Nhất Thủy để lại cho tôi những thứ này, quả thật là muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Chú ấy biết được, tính được chính xác mà đưa tôi vào chỗ chết.
Chú ấy dựa vào cái gì mà sau khi đã chết, còn muốn quấy rầy cuộc sống của tôi một cách hợp tình hợp lý như vậy chứ.
Tháng sau, tôi trở về trường học một chuyến.
Tôi đã lâu không hoạt động vào ban ngày, ánh mặt trời mùa hè làm tôi cảm thấy chói mắt cực kỳ, cả người dường như đang tan ra.
Về lại trường học, là vì gặp mặt Thanh Gia.
Vào ngày sắp tốt nghiệp, cô ấy nhất định sẽ ở đây.
Khi tôi bước vào, những người bạn đang trang điểm và thử đồng phục cử nhân đều dừng lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Thanh Gia.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, muốn nói hai câu với Thanh Gia.
Thanh Gia im lặng mà thả máy ảnh xuống, đứng dậy đi về phía tôi, khi ra cửa, tôi chú ý tới trên giường ngủ của tôi chất rất nhiều đồ vật linh tinh.
Chúng tôi yên lặng đi đến hành lang cuối ban công.
Hai cánh tay tôi chống trên rào chắn, Thanh Gia quay đầu, có vẻ như muốn nói gì, nhưng ánh mắt dừng trên cổ tay tôi, lại dừng lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy chuyển ánh mắt, bình tĩnh hỏi tôi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Tôi nói: “Trình Nhất Thủy được chôn ở đâu?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Tảo mộ chú ấy.”
Ánh mắt Thanh Gia không thể che giấu sự chán ghét: “Cậu có thể đừng quấy rầy ông ấy nữa được không?”
“Nhưng quan trọng là chú ấy không được làm phiền tớ.”
“Ông ấy là một người chết rồi, còn làm phiền cậu như thế nào nữa.”
“Chú ấy ăn vạ nhà tớ không chịu đi, tớ vừa mở mắt là có thể thấy, có đôi khi chiếm sô pha của tớ, có đôi khi làm vỡ bình hoa của tớ…”
Có lúc ngồi đọc sách ở góc ban công, quên thu dọn lại sách, trang sách bị mưa làm cho ướt nhẹp, tôi tốn một thời gian rất dài mới phơi khô được những trang sách.
Có lúc tôi đi cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm, chú ấy không tiếng động mà theo sau rôi, tôi hỏi chú ấy muốn uống nước soda không, chú không nói, chỉ mỉm cười. Tôi vặn nắp bình đưa cho chú ấy, chú ấy không tiếp được, chai nước rơi đầy xuống đất.
Có lúc khi tôi đang ngủ, chú ấy tự mình xem phim, khi tôi tỉnh lại phát hiện máy chiếu đã quên tắt, một bộ phim khác tôi không biết tên đang tiếp tục chiếu, thật kinh khủng.
Thanh Gia làm như hít phải một ngụm khí lạnh: “... Chu Dự, có phải cậu bị bệnh không?”
Tôi bình tĩnh nói: “Nói cho tớ biết chú ấy chôn ở đâu đi.”
Thanh Gia bắt lấy cổ tay tôi, đè lên những vết thương đã bóc vảy, lộ ra vết sẹo trắng nhạt: “... Cậu giả vờ cho ai xem? Có bệnh thì đi chữa đi.”
Tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy rất mệt: “Thanh Gia, tớ xin cậu.”
Trình Thanh Gia thả tay ra, không nói chuyện nữa.
Cao Lãng cũng hít vào một hơn, anh ấy không biết nói như thế nào.
Tôi nói: “Tôi biết đó là ảo giác.”
Thật ra, tôi đã từng định tham gia tang lễ của Trình Nhất Thủy, sau khi thông báo tang lễ không lâu, Thanh Gia vẫn dùng tài khoản cũ của Trình Nhất Thủy để thông báo thời gian và địa điểm lễ phúng viếng.
Tôi nói tôi không phải người yêu thích mấy bộ phim máu chó, nhưng ngày đó tôi vẫn ra khỏi cửa.
Thời tiết rất thích hợp với hoàn cảnh, mưa lạnh, giống như một l*иg giam bị rỉ sét.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên ngoài nhà tang lễ, tôi đứng ở xa xa nhìn vào, chỉ thấy nhiều vòng hoa trắng đến lóa mắt.
Trình Nhất Thủy rất có tiếng tăm trong ngành, có nhiều người tới viếng, đều là người cùng ngành.
Cuối cùng, tôi không đi vào, không phải bởi vì băn khoăn người khác sẽ đối đãi như thế nào với người không mời mà đến như tôi, mà là cảm thấy cảnh tượng kia quá náo nhiệt.
Lúc đó, Trình Nhất thủy không thuộc về tôi.
Không có người nào không sợ kẻ điên, Thanh Gia cũng vậy.
Cô ấy sợ tôi làm ra chuyện không hay, vì thế cuối cùng nói cho tôi nơi an táng Trình Nhất Thủy.
Điều kiện là tôi từ bỏ tất cả những thứ mà Trình Nhất Thủy tặng tôi trong di chúc, hơn nữa, từ nay về sau, tôi và cô ấy không quan hệ gì với nhau nữa.
Mùa hè năm đó, tôi ở nhà suốt ngày, cùng với Trình Nhất Thủy “ở bên nhau”.
Thời gian trôi đi, không tiếng động mà giống như tuyết tan.
Chú ấy là bóng dáng, là bụi bặm trôi nổi, là tiếng ve không thể bắt được.
Là một ngày so với một ngày càng cảm thấy đau hơn.
Có khi sáng sớm tôi tỉnh lại, “thấy” chú ấy ngồi ở trên cửa sổ, nhìn vào những bức ảnh về những con chim nước tôi đã chụp khi cùng nhau đến Nhật Bản.
Sau lưng chú là một bầu trời xanh xám nhạt, giống như bờ biển khi mặt trời sắp lặn.
Tôi gọi chú ấy: “Trình Nhất Thủy.”
Chú ấy mặc một bộ đồ màu trắng, màu sáng trông chú ấy thanh tao hơn là gầy gò, trên mặt chú ấy không có dấu hiệu bị bệnh.
Chú ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi gối đầu lên cánh tay, cũng nhìn chú ấy, tôi nói: “ Chú muốn cháu đi với chú sao?”
Chú không nói lời nào, chỉ mỉm cười.
Tôi nói: “Nếu chú không muốn, cháu cũng chỉ có thể chia tay với chú.”
Nói tới đây, một hơi thuốc cuối cùng cũng hút xong.
Tôi đứng dậy đi đến mép giường, kéo tấm rèm màu xám, chỉ nhìn thấy một vách tường màu xám trắng, lúc này mới nhớ tới, đây là cửa sổ giả.
Tôi nói với Cao Lãng: “Em chuẩn bị đi rồi, anh có thể ở đến trưa mai khi trả phòng.”
Cao Lãng có chút ngạc nhiên: “... Sau đó thì sao?”
Tôi cười cười: “Em đi quét mộ Trình Nhất Thủy, sau đó chú ấy biến mất. Em quay về trường học tiếp tục học, viết luận, sau đó quen anh, sau đó luận văn được thông qua, sắp tốt nghiệp…”
Vẻ mặt của Cao Lãng như là có chút không thể tiếp thu được kết cục của chuyện xưa lại bình thường như vậy.
Tôi thành thật nói: “Thật sự là như vậy. Nếu anh cảm thấy em muốn khoa trương lên, anh có thể tin vào tin đồn như: Em quyến rũ ba của bạn thân, cuối cùng thành công nhận được một phần di sản thừa kế.”
Cao Lãng nói: “... Em không hỏi qua suy nghĩ của anh, liền trực tiếp cho anh kết quả vậy.”
Tôi cười nói: “Bởi vì em cảm thấy cái kia không quan trọng.”
“Chúng ta xem như… chia tay à?”
“... Xin lỗi.”
Tôi lấy túi, cầm di động, bật lửa bỏ vào trong: “ Em đi đây.”
“Sau này em có dự định gì?” Cao Lãng vội nói.
“Ừm… tốt nghiệp, tìm công việc.” Tôi nhìn Cao Lãng: “Hình như anh cảm thấy em sẽ không sinh hoạt như vậy sao?”
Cao Lãng nói: “Lúc trước anh sẽ tin, nhưng bây giờ… Một người có thể dễ dàng quên người khác như vậy sao? Đặc biệt hai người…”
Tôi chỉ cười cười.
Rời khỏi khách sạn, tôi đi đến ven đường, hít sâu một ngụm không khí nóng.
Khi tôi chuẩn bị qua đường, di dộng vang lên.
Cao Lãng gọi cho tôi.
Cao Lãng nói: “Vốn dĩ là muốn đuổi theo em, nghĩ tới lại không ý nghĩa gì. Anh muốn nói với em mấy câu.”
“Anh nói đi.”
“Mặc dù em cảm thấy anh cũng chỉ là một cái áo thun, so với áo thun khác chỉ khác nhau về màu sắc và hoa văn. Tuy tình cảm của chúng ta có thể sẽ thua xa tình cảm của em và Trình Nhất Thủy…”
“Em…”
“Em nghe anh nói xong. Mặc dù… em không tin, nhưng mà Chu Dự, anh thật sự thích em. Đối với việc anh hỏi đến cùng chuyện của em là do anh không đúng, nhưng anh trước sau đều cảm thấy, anh cách em rất xa… Anh suy nghĩ, sau khi biết được chuyện của em, càng hiểu thêm về em…”
Tôi nhẹ giọng nói: “Cao Lãng, em không hề coi nhẹ tình cảm của anh. Nhưng em thật sự chỉ có thể nói xin lỗi.”
Cao Lãng nói: “Vậy em đồng ý quen anh là bởi vì em cần một đoạn tình cảm mới giúp em thoát ra mối quan hệ trước, hay là…”
“Em là người ham mới mẻ, sẽ xúc động trong nhất thời, cho nên với em, yêu đương là một việc dễ dàng. Ở phương diện tình cảm, em vẫn luôn là người tồi tệ, nhưng vẫn không đủ để bù đắp sự thiếu hụt trong tình cảm.” Tôi không ngại mình là người tàn nhẫn: “... Không ai có thể thay thế được Trình Nhất Thủy.”
Tôi nghe tiếng thở dài của Cao Lãng qua điện thoại.
Tiếp theo anh ấy nói: “Anh muốn nói… Chúc em về sau gặp được người yêu đích thực của mình.”
Tôi nói: “Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Sau khi chia tay với Cao Lãng, tôi có gặp lại anh một lần ở nhà hàng.
Anh ấy ở cùng với bạn, bưng đồ ăn lên, mỉm cười gật đầu với tôi, coi như chào hỏi, tôi cũng gật đầu với anh ấy.
Tôi biết, chúng tôi hoàn toàn là người xa lạ.
Xử lý xong việc ở trường học, tôi tốt nghiệp, tìm việc, định đầu tháng sẽ đi làm.
Trước đó, tôi đi Tô Châu một chuyến.
Chính thức khai trương tiệm sách, trong sự kiện khai trương, tôi nhận được thiệp mời, đây là danh nghĩa của văn phòng Trình Nhất Thủy gửi cho tôi.
Người đến rất nhiều, nhất là người trong nghề, tiệm sách này mang ý nghĩa giống như “di sản của Trình Nhất Thủy”, nên không khí có phần hơi giống tang lễ.
Tôi không tham dự, cố gắng để không bị chú ý, đi tham quan tiệm sách một vòng.
Ở tầng hai, kiến trúc trần nhà cao, kết hợp với chất liệu kính huyền bí, ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Tôi đứng ở lan can lầu hai, bị mê hoặc với thứ ánh sáng huyền ảo. Tôi nghĩ, nơi này quả thật là một nơi nghiêm túc để đọc sách.
Phía sau có tiếng bước chân.
Tôi quay đầu nhìn lại, một người đàn ông xa lạ, cầm một túi giấy.
Tôi tin rằng mình chưa từng gặp qua người này, nhưng rõ ràng là đi về phía tôi: “Xin hỏi, cô là cô Chu sao?”
Người đàn ông có chất giọng phổ thông dễ nghe.
Tôi gật đầu: “Chúng ta quen nhau sao?”
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi họ Otsuka, Otsuka Takayoshi.”
Tôi vươn tay: “Ông Otsuka, rất vui được gặp ông.”
Otsuka Takayoshi là người hợp tác với Trình Nhất Thủy thiết kế hiệu sách này.
Otsuka nói: “Cô không thả bồ câu cho anh ấy à.”
Tôi cười nói: “Đương nhiên, tôi đã đồng ý thay chú ấy nhìn thấy công trình hoàn thành.”
Tôi lại nhận ra thêm một điều: “Trình Nhất Thủy đã nói qua với anh về tôi à?”
“Đương nhiên.” Otsuka nói: “Cô hãy đi theo tôi.”
Tôi không hiểu chuyện gì mà đi theo phía sau Otsuka, chúng tôi đi vòng quanh hành lang hình tròn trên tầng hai, xuống lầu ở một cầu thang khác, xuyên qua một đoạn hành lang ngắn, ngay sau đó từ cửa sau hiệu sách đi ra.
Hiệu sách được làm chủ yếu từ gạch màu lam
Otsuka đi đến một góc phía sau rồi dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm một khối gạch xanh: “Trình Nhất Thủy lúc còn sống đã dặn dò tôi, muốn thay anh ấy nói những lời này.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Otsuka, nhìn về khối gạch màu xanh.
Dành cho Chu Dự:
Cháu là cố hương của chú.
Otsuka nói: “Trong thiết kế quy hoạch của chúng tôi, Trình Nhất Thủy gọi tác phẩm này là ‘cố hương’.”
Giọng nói của Otsuka dần nhỏ đi, làm tôi có chút hoảng hốt.
Anh ta cúi đầu, yên lặng nhìn khối gạch xanh một lát, đứng dậy, đem túi giấy đưa cho tôi: “Trình Nhất Thủy nhờ tôi đưa cái này cho cô.”
Anh ta muốn trò chuyện thêm với khách hàng, Otsuka rời đi trước, để lại cho một tờ danh thϊếp, bảo tôi nếu cần gì có thể liên hệ anh ta, anh ta nói, anh ta rất quý trọng tình bạn với Trình Nhất Thủy, cũng tiếc hận tài hoa xuất chúng của chú ấy nhưng lại bị trời cao ghen tị.
Otsuka đi rồi, tôi dựa lưng vào miếng gạch xanh, ngồi trên cỏ.
Tôi tháo dây, mở túi giấy, lấy ra bên trong một bức thư.
Bức thư màu trắng, dòng chữ màu xanh nước biển “Kính gửi Chu Dự”:
Tiểu Dự,
Chú chỉ mong cháu không quên ước định giữa chúng ta.
Đương nhiên, nếu cháu đã quên, chú sẽ cảm thấy may mắn.
Không biết đặt bút như thế nào, mặc dù có viết gì thì cũng đều có vẻ không biết nặng nhẹ.
Chú thường xuyên rất mâu thuẫn, may mắn khi cuối đời được gặp cháu, lại đau khổ vì có một số việc chú không có cách nào chu toàn được, chú là phụ cháu nhiều nhất.
Đương nhiên, cháu sẽ nói, cháu không thèm quan tâm, nhưng chú biết rõ cháu không thể yên tâm thoải mái được.
Chú không biết có thể vì cháu mà làm được gì kkhoong, chú có thể để lại cho cháu những thứ không đáng được nhắc tới.
Chú lo cho cháu, xin đừng trách chú tự mình đa tình, chú đã trải qua sinh ly tử biệt, quá rõ về sinh mạng của một người.
Cháu quá xem nhẹ mạng sống của mình, đây là điều chú lo lắng nhất.
Mong cháu tin rằng sinh mạng của cháu rất quan trọng đối với chú, quan trọng đến mức từng giờ từng phút chú đều cân nhắc từng câu từng chữ, suy nghĩ về cách viết tiếp như thế nào, khi nào thì có thể đưa bức thư này cho cháu, chú nên lưu lại chút gì cho cháu.
Tiểu Dự, cháu xem, chúng ta vốn không thể giấu nhau được điều gì, bởi vì cháu là người xa lạ, cháu là người ngang qua cuộc đường chú.
Không phải.
Cháu là cố hương của chú.
Là niềm tin của chú khi chú hấp hối, sau khi rời khỏi cơ thể, linh hồn sẽ muốn đến nơi đó.
Chú thường không xử lý công việc theo tình cảm, nhưng nếu đây là chút tình cảm riêng của người sắp chết, mong cháu tha thứ cho chú.
Trình Nhất Thủy.
Ngày 18 tháng 12
Đêm khuya.
Tôi không hiểu ý nghĩa câu cuối cùng trong bức thư, vì thế theo bản năng mà sờ vào trong túi, nhìn xem có sót vật gì không.
Ngay sau đó, tôi chạm vào một cái nhẫn.
Khi đó tôi đã nói, những chiếc nhẫn kiểu như vậy đều là nhẫn đôi.
Trình Nhất Thủy nói chỉ có một cái.
Khi đó tôi muốn tự tay gϊếŧ chết Trình Nhất Thủy, chú ấy càng tàn nhẫn hơn nhiều so với tôi, chỉ biết an ủi chứ không chịu để lại cho tôi.
Giờ phút này, trong lòng bàn tay tôi đang cầm một chiếc nhẫn khác.
Trong chiếc nhẫn có khắc:
TRÌNH NHẤT THỦY
Ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve vết khắc kia, giống như đang vuốt ve hoa văn.
Tôi ngẩng đầu, lướt qua bóng cây, nhìn về người đứng dưới tán cây.
Chú ấy một đồ màu nhạt, mỉm cười, không nhìn thấy dấu vết bị bệnh trên khuôn mặt.
Vào ngày đi dạo của trên đường Bình Giang, ra khỏi tiệm xăm của bạn tôi, tôi một lần nữa trực tiếp nói về đề tài cái chết với Trình Nhất Thủy.
Tôi hỏi chú ấy, có nghĩ tới người sau khi chết sẽ đi chỗ nào chưa.
Chú ấy nói, với góc độ của chủ nghĩa duy vật mà nói, cơ thể của con người là vật chất, hư thối chỉ là hình thức biến hóa của vật chất.
Tôi nói, còn linh hồn thì sao?
Chú ấy nói, con người thật sự có linh hồn sao?
Tôi nói nếu có. Nếu có, Trình Nhất Thủy, sau khi chú chết, tôi sẽ phải đến chỗ nào tìm chú? Phòng làm việc của chú? Hay là Pellston?
Khi đó, Trình Nhất Thủy im lặng rất lâu.
Cuối cùng, chú nói, tiểu Dự, cháu không cần đi đến nơi nào tìm chú.
Tôi nhìn hình bóng dưới tán cây, cười nói: “Chú nói, không cho cháu đi đến nơi nào tìm chú, nhưng chú vẫn ăn vạ không chịu đi, chú lại nói, nếu cháu thả bồ câu, cháu sẽ may mắn, cháu cảm thấy chú đang nói dối. Trình Nhất Thủy, chú luôn là người khẩu thị tâm phi. Rõ ràng chú hy vọng cháu không quên chú, tốt nhất là bỏ cả chiếc nhẫn này vào quan tài này giống như chú. Sau đó kiếp sau sẽ đi tìm chú theo cái tên này, có phải không?”
“Cháu đồng ý với chú.” Tôi nói.
Mặc dù tôi luôn đi cầu phúc với thần linh, nhưng trước nay không hề tin tưởng rằng con người có kiếp sau.
Nhưng giờ phút này, tôi nguyện ý tin tưởng.
Tôi nhắm mắt, khi mở ra, bóng dáng Trình Nhất Thủy đã biến mất.
Tôi biết, lúc này chú ấy đã thật sự biến mất.
Một lần qua núi, một lần qua biển.
Gió đổi, tuyết tan.
Cháu sẽ theo cái tên của chú mà đi tìm chú.
...Hoàn...