Chương 7

Khoảng thời gian này, tôi đều ở chung với Trình Nhất Thủy, chỉ khi đăng ký khai giảng và viết luận văn thì tôi với quay lại trường một lần.

Sức khỏe của Trình Nhất Thủy ngày càng sa sút, mỗi ngày đều dùng thuốc giảm đau để giảm bớt đau đớn.

Chú ấy cần phải duy trì sự minh mẫn để hoàn thành việc phê duyệt dự án.

Mưa trong mùa thu kéo dài rất lâu, khi trời nắng ấm, tôi nói muốn ra ngoài đi dạo.

Người bạn của tôi ở đường Bình Giang mở cửa hàng, mời tôi qua xem hình xăm mới của anh ta, nên tôi đi tản bộ với Trình Nhất Thủy, thuận tiện qua đó.

Bạn tôi không hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Trình Nhất Thủy.

Anh ta đưa cho tôi xem tác phẩm của anh ta, tôi rất thích một tác phẩm trong đó, một trái tim bị trói chặt bởi một nút thắt.

Anh ta hỏi tôi: “Vậy cậu có muốn làm một cái không?”

Tôi nói: “Làm đi, mỗi một hình xăm của tôi đều có ý nghĩa và kín đáo, được chứ?”

Trình Nhất Thủy ngồi trên sô pha trong cửa hàng, tùy ý nhìn những bức tranh vẽ tay được đóng đinh treo trên tường.

Chú ấy rõ ràng không có hứng thú đối với những đồ vật này, nhưng phép lịch sự của chú ấy làm chú ấy có thể tôn trọng bất cứ loại hình văn hóa và sở thích nào.

Tôi nhìn Trình Nhất Thủy, bắt lấy cổ tay của chú, cúi đầu vuốt ve.

Trình Nhất Thủy không hiểu chuyện gì.

Tôi lấy ngón tay đè lên mạch đập của chú ấy: “Chú có thể xăm tên cháu ở chỗ này được không?”

Trình Nhất Thủy yên tĩnh nhìn tôi một lát nói: “Được.”

Chú ấy dường như trở thành một cái máy ước nguyện, chỉ cần không quá tệ, chú ấy đều có thể thỏa mãn tâm nguyện của tôi, trừ khi chú ấy làm không được, chú ấy không thể đột phá được giới hạn.

Tôi cười cười: “Nói đùa chú thôi. Cơ thể chú bây giờ kém như vậy, cháu cũng không dám đùa với khả năng miễn dịch của chú.”

Người bạn của tôi không vui nói: “Thiết bị ở chỗ của mình đều được làm khử trùng một cách rất chặt chẽ.”

Tôi nói: “Cậu im miệng đi.”

Thời gian này thật sự rất yên bình, đối với tôi giống như một liều thuốc giảm đau.

Nhưng sau khi Trình Nhất Thủy rời đi, rất lâu sau đó, tôi cũng không dám nhớ lại đoạn hồi ức này. Bởi vì nó quá tốt đẹp đến nỗi không giống như sự thật, mà giống như giấc mơ khi tôi nằm trên sô pha trong phòng làm việc của chú ấy.

Tôi sợ khi tôi nhớ lại quá nhiều, tôi sẽ phát hiện ra chi tiết nào đó, chứng minh sự thật chỉ là do tôi tưởng tượng ra.

Trình Nhất Thủy làm việc, tôi ở bên cạnh viết luận văn.

Luận văn tôi làm liên quan tới thiết kế đồ họa, khi tôi gặp từ tiếng Anh chuyên ngành mà không biết nghĩa, lười tra từ điển, tôi hỏi Trình Nhất Thủy, chú ấy dừng việc lại kiên nhẫn giải thích cho tôi.

Trời mùa thu vẫn luôn mưa, tiếng mưa như thôi miên.

Trình Nhất Thủy mệt mỏi nằm nghỉ trên sô pha, tôi nép vào bên cạnh chú ấy, đắp cho chú ấy một chiếc chăn mỏng.

Tôi không cho chú ấy cự tuyệt đề nghị hôn của tôi.

Có một lần chúng tôi cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh đã cũ trên máy chiếu.

Trình Nhất Thủy đã xem rồi, khi tình tiết trở nên tồi tệ hơn, đúng lúc chú ấy nhấn dừng lại.

Chú nói, người bạn nhỏ, coi như lúc này là kết thúc của câu chuyện xưa đi.

Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn nhớ rõ những từ hiếm hoi đó, bởi vì Trình Nhất Thủy phát âm rất hay, chú ấy không từ chối nụ hôn của tôi, thực tế, đó cũng là lần đầu tiên chú ấy chủ động hôn tôi. Tôi vẫn không biết kết thúc thật sự của bộ phim đó, nhưng nó không còn quan trọng nữa…

Điều đó không còn quan trọng nữa.

Cao Lãng ngơ ngác đưa tới một hộp khăn giấy.

Tôi phục hồi lại tinh thần, nhìn anh ấy, cười cười, lắc đầu.

Anh ấy nói: “Anh cho rằng em khóc.”

Tôi nói: “Em không có.”

Đầu tôi đau đến mức muốn nứt ra, tôi chỉ muốn tỉnh lại.

Tôi đã nói, chúng tôi ở Sapporo, trải qua một trận động đất không lớn cũng không nhỏ.

Khách sạn đó là một tòa nhà cao tầng, cảm giác rung rất rõ ràng, khoảng tầm có hai giây, nhưng chúng tôi đều không có ý muốn bỏ chạy.

Sau đó người phục vụ khách sạn gọi điện thoại tới, nói giọng tiếng Anh rất khó nghe thông báo cho chúng tôi biết vừa mới xảy ra một trận động đất, nhưng mà động đất ở Nhật Bản rất thường gặp, hy vọng chúng tôi không bị hoảng sợ.

Tôi nói với Trình Nhất Thủy: “Cháu từng hy vọng mình có thể chết trong một trận thiên tai.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đó là ngoài ý muốn.”

Trình Nhất Thủy nghiêm túc nói: “Chú không thích vì bất cứ điều gì mà xem thường mạng sống của mình.”

Tôi nhún vai: “Cháu chỉ cảm thấy như vậy không có gì đáng sợ.”

“Chu Dự, có lẽ cháu không cho là đúng, có lẽ cháu cảm thấy sinh mạng của cháu không có gì quan trọng, nhưng đối với một số ít người mà nói, nó rất quan trọng.”

Lúc đó tôi không cho là đúng.

Sau này tôi mới hiểu được đạo lý này.

Trình Nhất Thủy đối với tôi, so với tôi, đối xử với tôi càng quan trọng hơn.

Tôi không thích đề tài quá nặng nề, tôi kết thúc cuộc nói chuyện kịp lúc, tôi nói, vì để bớt hoảng sợ, chúng tôi nên đi xuống ăn chút gì đi.

Có thể Trình Nhất Thủy đã sớm phát hiện ra khuyết điểm này của tôi.

Tôi không phải là người giỏi trực tiếp chịu đựng đau khổ, tôi sẽ dùng hết mọi cách, thái độ vui vẻ, hài hước hay bất cần để làm tiêu tan đi sự đau khổ này.

Kết thúc chuyến đi đến Sapporo, Trình Nhất Thủy muốn bay đến Đông Kinh để gặp một người bạn thiết kế của chú ấy.

Chú ấy đi vào buổi sáng hôm đó, khi rời giường, rửa mặt đều rất nhẹ nhàng, nhưng tôi ngủ không sâu nên đã bị đánh thức.

Tôi nghe chú ấy tắt nước, tiếng bước chân rời đi, cửa mở và khép lại nhẹ nhàng.

Bây giờ nhớ lại, như là đang chuẩn bị chia xa.

Cuối mùa thu năm đó, Trình Nhất Thủy muốn đi du lịch tự túc với Thanh Gia.

Mặc dù là rất bận, mỗi một năm bọn họ đều phải ra dành ra vài ngày để đi du lịch, đó là thời gian riêng dành cho hai cha con.

Hiển nhiên, Thanh Gia không biết về tình hình sức khỏe của Trình Nhất Thủy.

Đối với việc này, tôi rất lo lắng, Trình Nhất Thủy lại nói không quan trọng, chú ấy hiểu rõ cơ thể mình.

Nhưng trước khi xuất phát, cơ thể của Trình Nhất Thủy lại có chuyển biến xấu.

Chú ấy vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói với Thanh Gia về tình hình của mình, nhưng kết quả không như mong muốn.

Là bạn tốt nhất của Thanh Gia, tôi là người đầu tiên cô ấy xin giúp đỡ, cô ấy nói trong điện thoại.

Tôi có cảm giác như bầu trời sập xuống.

Khi Trình Nhất Thủy tỉnh dậy, việc đầu tiên là chú ấy nhắn tin cho tôi, bảo tôi không cần qua đây.

Chú ấy không giỏi diễn kịch, cũng không giỏi nói dối, chú ấy không biết cách diễn trước mặt Thanh Gia, giả vờ nói chuyện với tôi với một thân phận bình thường là ba của bạn tôi.

Tôi đồng ý với chú ấy.

Trong điện thoại, Thanh Gia khóc rất đau khổ, cô ấy nói rất khó khăn, cô ấy còn muốn ở trước mặt Trình Nhất Thủy làm bộ như không có việc gì, cô ấy hận Trình Nhất Thủy bây giờ mới nói cho cô ấy, còn có nhiều việc đều không kịp làm…

Cô ấy không biết tại sao vận mệnh lại đối xử với cô ấy như vậy, sau khi cô ấy mất mẹ, còn muốn cô ấy mất đi ba.

Tôi im lặng nghe, không biết an ủi cô ấy như thế nào.

Sau khi Trình Nhất Thủy xuất viện liền về nhà dưỡng bệnh, Thanh Gia không thực tập nữa, cô ấy ở bên cạnh 24/24.

Tôi không gặp được người nào, tôi ở trong phòng làm việc của chú ấy mọi lúc, cũng không yêu cầu chú ấy ra ngoài một cách tùy tiện được.

Cho đến khi trường học có việc, tôi không thể không trở về một chuyến được.

Tôi nhắn tin cho Trình Nhất Thủy, nói lần này cần rời đi ít nhất là một tuần, hy vọng trước khi trở về có thể gặp chú ấy, vài phút cũng được.

Sau khi Trình Nhất Thủy ăn cơm tối, chú ấy tới phòng làm việc.

Đã là đầu mùa đông, tôi đứng ở cửa quấn khăn lại giúp chú ấy, hỏi chú ấy có lạnh không.

Chú nói không lạnh.

Chú gầy đến nói không nhận ra, lúc ôm chú, cách một lớp áo lông thật dày, tôi vẫn cảm thấy được phần xương của chú ấy chạm vào người.

Chúng tôi ngồi trên sô pha, tôi hỏi: “Thanh Gia có khỏe không?”

“...Không được tốt lắm.” Trình Nhất Thủy thở dài: “Tiểu Dự, tha thứ cho chú ích kỉ đã che giấu chuyện của chúng ta. Bởi vì chú hy vọng khi nó đau khổ nhất, ít nhất còn có cháu là bạn của nó mà an ủi nó vài câu.”

“Cho nên chú liền đem cảm giác chịu tội này đẩy cho cháu.”

“Chú cho rằng cháu…”

Trình Nhất Thủy nói xin lỗi.

Khi đó, giọng nói tôi rất bình tĩnh: “Trình Nhất Thủy, chú vui vẻ có cháu làm bạn, có cháu chia sẻ nỗi khổ của chú, nhưng ngay cả một chút ngon ngọt, chú cũng không chịu chia cho cháu. Trong lòng chú, đạo đức của chú còn quan trọng hơn so với cảm giác của cháu.”

Trình Nhất Thủy vẻ mặt đau khổ.

“Không cần xin lỗi.” Tôi nói: “Cháu thật sự không muốn nghe.”

Hành lý đã chuẩn bị xong, tôi tính ngày mai sẽ đi, nhưng bầu không khí như vậy khiến tôi không thể ở lại được.

Tôi đứng dậy, ngay lập tức, Trình Nhất Thủy bắt lấy tay tôi.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên ngón tay chú ấy không biết có đeo một cái nhẫn từ khi nào.

Tôi không hỏi nhiều.

Tôi đoán có lẽ là nhẫn cưới của chú ấy.

Trình Nhất Thủy giống như rất đau khổ, chú ấy rất ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi: “Sau này cháu sẽ quên chú sao?”

“Chú hy vọng cháu trả lời chú như thế nào?”

“Chú hy vọng cháu quên càng nhanh càng tốt.”

“Việc này là không thể.” Tôi nói.

Tôi còn không đành lòng, lúc này tôi từ trên cao nhìn xuống, tôi so với chú ấy có nhiều sự lựa chọn hơn, mà quãng đời còn lại của chú ấy, không muốn phụ lòng người khác.

Tôi cũng không sợ mình bị phụ lòng, tôi cũng không cảm thấy Trình Nhất Thủy sẽ phụ lòng tôi cái gì.

Lúc mới bắt đầu, tôi đã biết câu chuyện này không có kết quả.

Tôi nói: “Cháu không phải muốn chú công khai, ngay từ đầu cháu đã không có yêu cầu đó, đặc biệt là với Thanh Gia. Mặc dù có quay trở lại, chú là người khỏe mạnh, cháu cũng không có yêu cầu như vậy. Yêu cầu này thật vớ vẩn, cháu không nghĩ muốn lấy cái gì từ chú, chú hẳn là biết cháu vẫn luôn là người muốn tận hưởng những điều trước mắt. Cháu đồng ý với chú, sẽ chăm sóc tốt Thanh Gia...”

Trình Nhất Thủy ôm lấy tôi, cắt ngang lời nói của tôi.

Khi chú ấy hôn tôi, bàn tay đè bên gáy, vì vậy tôi cảm giác nhẫn trên ngón tay đυ.ng vào tôi hơi đau.



Cao Lãng nói: “Hai người…”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Ngày đó, tôi và Trình Nhất Thủy đã làm chuyện đó.

Đương nhiên, tôi sẽ không kể lại chi tiết trước bất kì ai.

Chính tôi còn không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rõ Trình Nhất Thủy rất nhẹ nhàng, mà ngón tay mang nhẫn kia tiến vào tôi, sau đó là chú ấy.

Rất giống như chấm dứt một nghi thức tiếc nuối nào đó, vì vậy tôi cảm thấy niềm vui đó là một loại sai lầm.

Tôi suy nghĩ mông lung một lát, tiếp tục nói: “Em không có ý đó, ngón tay Trình Nhất Thủy đeo một cái nhẫn.”

Cao Lãng nói: “Là nhẫn cưới của chú ấy sao?”

“Không phải.”

Sau khi kết thúc, tôi không thể kiềm chế được cảm giác uất ức trong lòng, vì thế kéo tay của Trình Nhất Thủy, tháo chiếc nhẫn kia xuống.

Vòng trong của chiếc nhẫn có khắc chữ: Chu Dự.

Trình Nhất Thủy, có ý nghĩa giống như hình xăm.

Đó là một dòng chữ và dấu ấn.

Chú ấy sẽ mang theo nó sang thế giới bên kia.

“... Cháu cho rằng hình thức này sẽ là một cặp nhẫn.” Tôi nói.

“Không có, chỉ có một cái này thôi.”

“Cháu thì sao… cháu phải làm sao bây giờ?” Giờ phút ấy tôi muốn gϊếŧ chết Trình Nhất Thủy bằng chính đôi tay của mình.

Trình Nhất Thủy nói: “Tốt nhất là cháu quên chú đi.”