Chương 7: Phiên ngoại Thế giới thật tối, nhưng anh là màu hồng 2



Nhưng

nói

thì vẫn khó



nói được quá vẹn

toàn,

không được

mấy

ngày

hắn

liền bị

cảm

rồi.

Trần Trác

cảm

thấy

rất

mất

mặt,

tối về

cũng không dám

nói

nhiều,

sợ Ký Tiểu Bắc

nghe

ra.

Kết quả Ký Tiểu Bắc xoay quanh

hắn cả đêm,

hỏi

ba lần: “Vì sao anh không

hôn em?”

“Trần Trác vì sao

hôm nay anh không

hôn em?”

“Vì sao không

hôn

hôn?”

Cuối cùng Trần Trác

bị Ký Tiểu Bắc đẩy lên giường,

Ký Tiểu Bắc lăn một vòng chui vào lòng

hắn,

sờ sờ cổ

tay

hắn,

sờ sờ xương quai xanh

hắn,

sờ sờ

tai

hắn,

sau đó cúi đầu

hôn

hắn.

Trần Trác giơ

tay

chặn

cậu: “Hôm

nay không

hôn,

bị

cảm.”

Ký Tiểu Bắc vội ghé vào sờ

trán

hắn: “Anh phát sốt.”

Sau đó sờ soạng

mép giường,

ra

ngoài

rót

ly

nước ấm,

ngồi xổm

trước

ngăn

tủ

tìm

hòm

thuốc.

Cậu đã rất quen

thuộc với

bố cục của căn nhà này rồi.

Ký Tiểu Bắc cho Trần Trác uống

thuốc

hạ sốt,

sau đó cho

hắn nằm xuống giường,

phủ lên người

hắn một,

hai,

ba,

bốn

tầng chăn.

Trần Trác

hoàn

toàn không

còn gì để

nói: “…Cục

cưng,

em sắp đè

chết

anh

rồi.”

Ký Tiểu Bắc cầm khăn ướt lạch

bạch chạy về,

sờ soạng đắp lên

trán

hắn: “Mẹ em

từng nói,

phát sốt liền phải cho ra mồ

hôi ngủ một giấc,

ngày mai là

tốt rồi.”

Kỳ

thật Ký Tiểu Bắc rất ít khi nhắc

tới cha mẹ của cậu,

Trần Trác

trong lòng chấn động,

duỗi

tay kéo Ký Tiểu Bắc vào chăn.

Ký Tiểu Bắc dựa vào

hắn,

rầu rĩ nói: “Trần Trác,

mẹ em đặc

biệt đẹp.”

Trần Trác

nhéo

nhéo



cậu: “Anh

cũng

nghĩ vậy,

nhìn em

liền biết.”

Ký Tiểu Bắc

liền

nở

nụ

cười: “Không phải

a,

người khác đều

nói dung

mạo em giống bố

hơn.

Anh gặp dì

nhỏ em

rồi

a,

ba em

cùng dì

nhỏ



long phượng

thai.

Anh

tưởng

tượng

một

chút,



nhỏ em để

tóc

ngắn không sai biệt

lắm

chính

là ba em

a.”

Trần Trác

từng

nghe dì

nhỏ

nói,

năm đó khi gặp

chuyện không

may,

cha

mẹ Bối Bối bảo vệ Bối Bối ở

tận

cùng bên

trong.

Trần Trác

tắt đèn,

giống

như dỗ em bé

ngủ vỗ vỗ

lưng Ký Tiểu Bắc.

Qua

hồi

lâu,

Ký Tiểu Bắc

nhẹ

nhàng

cọ

cọ

cổ Trần Trác: “Trần Trác,

tảo

mộ

năm sau,

em



thể dẫn

anh đến gặp ba

mẹ

của em không?”

Trần Trác dùng giọng điệu ôn

nhu

nhất

nói được,

sau đó

hôn

hôn vành

tai

nóng

hầm

hập

của Ký Tiểu Bắc: “Ngủ đi.”

Ký Tiểu Bắc xoay đầu

lại

tìm

môi

của

hắn,

bị Trần Trác dễ dàng dùng vũ

lực đè

lại: “Ngoan,

hôm

nay không

hôn,

đừng để

anh

lây

cảm

cho em.”



Be Your Eyes cũng phát

triển

thật sự không

tồi,

càng ngày càng nhiều người

tham gia,

số lượng

tình nguyện viên

tăng gấp mấy lần.

Mấy ngày này có một

trang mạng có sức ảnh

hưởng rất lớn

tới đây làm phỏng vấn,

Trần Trác với

tư cách visual của

toàn

bộ công

ty đảm đương lộ diện.

Sau khi quay xong PD bên kia đến

tìm Trần Trác: “Xin

chào,



một vấn đề

riêng

muốn

hỏi

anh,



hỏi giúp đồng

nghiệp,

anh

hiện

tại

có độc…”

Chuông điện

thoại vang lên một cách đúng lúc,

Trần Trác lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi,

điện

thoại của lão

bà,

tôi nghe một chút.”

Ký Tiểu Bắc ở bên kia

hỏi: “Trần Trác

hôm

nay

anh

tan

tầm đúng giờ không?”

Trần Trác: “Ừ,

làm sao vậy?”

Ký Tiểu Bắc: “Em

tới đón

anh

tan

học

a!”

Ký Tiểu Bắc ở

trong danh bạ

của Trần Trác được

lưu bằng

hai

chữ: Của

anh.