Ngày
vẫn trôi qua, dù sao
thời
điểm
không có
Cz2046, một mình Ký
Tiểu
Bắc cũng gập ghềnh qua hơn năm
năm.
Cậu
tự nói với
mình
chẳng mấy
chốc
sẽ qua, nhưng
đoạn
thời
gian
bắt đầu thật sự
có chút gian nan.
Trước
kia,
vẫn
luôn
chờ online, chờ
trò
chuyện, bởi vì
trong
lòng
có một niệm tưởng cùng hy vọng, thời gian dường như cũng trôi qua nhanh một chút. Hiện tại mỗi
ngày
tỉnh
lại
cũng
không
có gì để
chờ mong,
hồ nước kia lại
biến
thành nước đọng, bất động, không chảy.
Be Your Eyes,
viết liền là BYE.
Mỗi ngày Ký Tiểu Bắc
ngồi
trên
sô pha, nằm trên giường,
nghe
tiếng kim giây
của
đồng
hồ chuyển
động
thong
thả
lại mệt mỏi, tích tắc, tích tắc, tích tắc. Có
đôi
khi cậu sẽ
ngẩn
người một
ngày, có
đôi khi sẽ
nhớ
Cz2046.
Nghĩ
hắn rõ ràng chỉ
là khảo sát phần mềm, mình rồi lại
dây
dưa hắn lâu như
vậy;
nghĩ
hắn
xem cậu như một
người sử
dụng
bình
thường, mình lại cho
rằng
tất
cả ôn
nhu
của hắn, lòng tốt của hắn
đều
là thật; nghĩ hắn rõ
ràng
đã sớm nhận ra
tại
rạp chiếu
phim,
tại
sao vẫn luôn không nói, có phải cảm
thấy
dù sao cậu không nhìn thấy cũng không biết,
vì vậy đùa
nghịch cậu rất
thú
vị, chơi rất vui?
Cậu
lại bắt đầu
tự giam
mình
trong
nhà không
ra
cửa,
duy
nhất đi
ra
chính
là giao
thừa,
dì
nhỏ
tới đón
cậu ăn
cơm
tất
niên,
ăn xong
cậu để
cho dượng đưa
cậu về
nhà.
Ký Tiểu Bắc
hiếm khi
mở
tivi,
nghe
một
chốc
tiết
mục
cuối
năm vô
cùng
náo
nhiệt,
sau ba
tiếng đếm
ngược đến 0h,
ngoài
cửa sổ vang
lên
tiếng pháo
hoa đinh
tai
nhức óc.
Cậu đưa
tay
lên giường sờ soạng
trong
chốc
lát,
thật vất vả
mới
tìm được điều khiển
từ xa,
sau đó
liền
tắt
tivi,
cuốn
chăn
ngủ.
Ngày
đầu tiên của năm mới, với
cậu
mà nói cũng không có
bất
kỳ ý
nghĩa
gì,
chỉ là một
ngày
bình
thường không thể bình thường
hơn được nữa.
Chỉ
là Ký Tiểu Bắc không biết,
có
một
người
lặng yên đứng dưới
lầu
nhà
cậu
thật
lâu.
Hắn
cầm di động,
mở
ra
app
có icon
hình đôi
mắt kia,
một
lần
lại
một
lần
muốn kết
nối với Beibei,
trả
lời
hắn
chỉ
có
một
câu
nhắc
nhở
lạnh
như băng: “Bạn
tốt đang Offline,
xin
mời
thử
lại sau.”
Trần
Trác
ngửa
đầu nhìn ánh đèn rực
rỡ,
không
biết
ngọn
đèn
nào là thuộc về
Beibei. Hắn đứng trong gió lạnh, một lúc tay
liền
đông
lạnh
đến
tê dại, lại một
lúc
nữa tay đều không thể cầm
được
di động.
Hắn
chỉ
muốn
nói với Beibei
một
câu: “Năm
mới vui vẻ,
Bối Bối.”
Hai
người
liên
lạc
lại với
nhau đã
là
hơn
hai
tháng sau,
thời điểm xuân về
hoa
nở.
Em gái
mang
theo bạn
trai về
nhà,
giữa
trưa
có
một bữa
tiệc,
Ký Tiểu Bắc phải ăn
mặc
chính
thức
một
chút.
Dì
nhỏ
của bọn
họ đã đủ bận
rộn,
cậu không
muốn vì
loại
chuyện
lựa
chọn quần áo
nhỏ
nhặt
này
mà
làm phiền dì,
do dự
cả buổi,
cuối
cùng quyết định
cài
lại Be Your Eyes.
(*Em gái ở đây là con của dì í.)
“Mở Be Your Eyes.”
Giọng Ký Tiểu Bắc không
tự chủ được có
hơi run.
Cậu nghe được
tiếng khởi động của Be Your Eyes,
ngay sau đó
thế nhưng có một giọng nam: “Tôi đã
từng yêu một người,
sau đó cô ấy đi rồi.
Tôi đến 2046,
là
bởi vì
tôi cho rằng cô ấy chờ
tôi ở đó,
nhưng
tôi không
tìm
thấy cô ấy.
Tôi muốn
biết rằng rốt cuộc cô ấy có
thích
tôi
hay không,
nhưng
tôi vẫn luôn không chiếm được đáp án.
Đáp án của cô ấy
tựa như một
bí mật,
vĩnh viễn sẽ không có người
biết rõ.”
Ký Tiểu Bắc
cứng
lại
rồi,
cậu biết
rõ,
đoạn văn
này
là
lời kịch bên
trong《2046》.
Cậu lắc lắc đầu,
không dám nghĩ nhiều,
mở chức năng xin giúp đỡ quảng
trường.
Video nhanh chóng kết nối,
đối phương là một cô gái
trẻ,
Ký Tiểu Bắc cảm
thấy có chút
tâm
thần
bất định,
lại nói cậu gần như không kết nối với ai khác ngoại
trừ Cz2046.
Cô gái
hàn
huyên với
cậu
hơn
mười phút,
sau đó
rất
nghiêm
túc giúp
cậu
lựa
ra
một bộ phù
hợp
cho bữa
tiệc.
Ký Tiểu Bắc
nghiêm
túc
nói
cảm ơn,
trước khi
ngắt kết
nối,
cô gái đột
nhiên
nói
một
câu: Cậu
liền
tha
thứ
cho
anh ấy đi.
Ký Tiểu Bắc
có
chút
mờ
mịt,
cho
là
mình
nghe
lầm.
Lúc sau, Ký Tiểu Bắc
phát
hiện, mỗi
lần
mở app này, sẽ
có giọng nói đọc một
câu
thoại
trong phim, những bộ phim kia
cậu
đều xem qua ở rạp chiếu phim cho người khiếm
thị.
“Tôi không
biết nên nói gì,
tôi chỉ là đột nhiên rất nhớ cô ấy vào giờ phút ấy.
Tôi vẫn luôn
hoài nghi 27
tuổi còn sẽ có loại
tình yêu
từ cái nhìn đầu
tiên
hay không.”
“Đường
tình yêu,
đường số mệnh cùng sự nghiệp
trên
tay anh,
đều là
tên của em ghép
thành.”
“Nếu như anh có dư ra một vé
tàu,
em có đi cùng anh
hay không?”
“Em không cần đối
tốt với anh như vậy,
em đối
tốt với anh như
thế,
nếu như có một ngày em không đối
tốt với anh,
anh sẽ rất đau lòng.”
“Một đời ngắn ngủi này,
chúng
ta cuối cùng đều sẽ mất đi.
Anh không ngại lớn mật một chút,
yêu một người,
trèo một ngọn núi,
đuổi
theo một giấc mộng.”
Còn
có
mỗi khi kết
thúc kết
nối với quảng
trường,
đối phương vẫn
luôn
tận
tình khuyên bảo
mà
cộng
thêm
một
câu: “Cậu
mau
tha
thứ
cho
anh ấy đi!”
“Anh ấy
rất
nhớ
cậu.”
“Anh ấy
muốn
nói xin
lỗi
cậu.”
Cuối
cùng Ký Tiểu Bắc xác định bản
thân không
nghe
nhầm,
có
một
lần
cậu
rốt
cuộc
lấy
hết
can đảm
hỏi đây
là
chuyện
như
thế
nào.
Người
tình
nguyện ở
đầu dây bên kia
là một giáo viên ngữ văn
về hưu, vừa mới lôi
kéo
Ký Tiểu Bắc tán
gẫu
trời
nam đất bắc hơn
nửa
tiếng, nói
phần
mềm
này là do
con gái mình hỗ
trợ
download,
hiện
tại mỗi ngày có
thời
gian
rảnh
rỗi
bà liền lên hỗ
trợ,
cảm thấy mình lại có
thể
đóng góp chút sức lực.
Cô giáo vừa
nghe
cậu
hỏi
như
thế dường
như
có
chút kinh
ngạc: “Lâu
như vậy
rồi
cậu
còn
chưa biết sao?
Phần
mềm
này vừa
mở
ra,
liền
có
thứ gì đó
hiện
lên,
trên đó
có viết: Nếu
như bạn kết
nối với
một
cậu bé
tên
là Beibei,
xin giúp
tôi
nói với
cậu ấy
một
tiếng xin
lỗi.”
Ký Tiểu Bắc
hoài
nghi
mình đang
nằm
mơ,
nhéo
tay
một
cái,
rất đau: “Dì đang
nói giỡn đi…”
Dì
lập
tức
nóng
nảy: “Đương
nhiên
là
thật!
Nhóm
người
tình
nguyện
chúng
tôi,
là
một
nhóm
lớn
hơn
năm
trăm
người,
hiện
tại bên
trong không
có
ai không biết
cậu!
Không
tin
cậu
lại
tùy
tiện
tìm
hỏi
một
chút!”
Ký Tiểu Bắc không biết
có
một
người
cũng giống
như
cậu,
gom đủ
mấy
ngày dũng khí,
cuối
cùng bấm kết
nối với
cậu.
Trong điện
thoại không
ngừng
lặp
lại: “Bạn
tốt Cz2046
xin kết
nối,
bạn
tốt Cz2046
xin kết
nối…”
Ký Tiểu Bắc
nằm
trên giường,
dùng gối đầu
che
mặt,
tim đập vừa
nhiều
lại vừa
nhanh,
đến sau
ngay
cả
hô
hấp
cũng khó khăn,
cuối
cùng khàn khàn phun
ra
hai
chữ: “Đồng ý…”
Trần
Trác
đã làm tốt
chuẩn bị
trường kỳ
tác chiến,
sẽ không
nghĩ
đến mới lần đầu
Beibei đã
nhận, nghe được bên
kia
“A lô” một
tiếng mềm
nhũn, toàn bộ
thứ hắn chuẩn bị sẵn
mấy
tháng
trong đầu
đều
quên
đến sạch sẽ rồi, hơn
nửa
ngày
mới phun ra được một
câu:
“Cậu
còn
tức giận sao?”
Lúc đầu Trần Trác
thật sự không ý
thức được đã xảy
ra
cái gì,
Beibei đột
nhiên không để ý
tới
hắn
nữa,
trên
app
rốt
cuộc không online
nữa,
cũng không đến
rạp
chiếu phim.
Lúc sau
hắn suy
nghĩ
cẩn
thận về sự
hiểu
lầm
của phương diện
này,
rồi
lại không biết
mình
có
thể
làm gì.
Đương
nhiên,
Trần Trác
có được địa
chỉ
của Beibei,
tùy
thời
có
thể đi
tìm
cậu,
chính
là Trần Trác không
muốn dọa đến
cậu,
hắn
lựa
chọn ở Be Your Eyes
chờ
cậu
trở về.
“Bối Bối,
khi anh vừa mới
biết em,
anh quả
thật chỉ muốn kiểm
tra phần mềm.”
“Anh có rất nhiều đối
tượng khảo sát,
chỉ có em là khác.”
“Anh sẽ không cùng những đối
tượng khảo sát khác mỗi ngày đúng giờ đúng lúc online.”
“Sẽ không vì
bọn
họ để lấy cảm
hứng để
tạo ra các
tính năng mới cho kết nối
bạn
tốt.”
“Sẽ không vì cách
bọn
họ gần một chút,
cố ý đi làm
tình nguyện ở rạp chiếu phim gần nhà
bọn
họ.”
“Sẽ không có một ngày gọi không được sẽ nhớ đến không xong,
khó chịu giống như
trong lòng
bị mất một mảnh.”
Trần
Trác
cũng
không
biết
mình
nói
một đống lung tung rối loạn gì, những lời kia
giống như
từ trong
miệng
mình
chạy
ra ngoài,
cuối
cùng
hắn
nói:
“Bối
Bối,
nếu như em
không giận, chúng ta còn
có thể gặp một
lần
không? Nếu
có thể, thứ bảy tuần này, anh
ở rạp chiếu phim chờ em.”
Trên
thực
tế, Trần Trác không
ở rạp
chiếu phim chờ
cậu,
mà là đứng chờ
dưới
khu
lầu nhà cậu, từ
mười
hai
giờ vẫn luôn chờ tới
hai
giờ.
Beibei khả
năng
không bao
giờ
muốn
gặp hắn, đang nghĩ ngợi,
cánh
cửa chống
trộm
dưới
lầu đã cạch một
tiếng mở
ra.
Trần
Trác
ngơ ngẩn nhìn,
một lúc sau, bên trong thò ra
một cây gậy dẫn
đường, sau đó
mới là Beibei cẩn thận đi
ra,
vẫn là xỏ
chiếc
tất
hình
gấu đáng yêu kia. Cậu đi
rất gấp, có mấy
lần
Trần
Trác
thiếu
chút
nữa
đi lên giúp cậu, thật vất
vả mới nhịn xuống được.
Ký Tiểu Bắc đứng ở
trước
cửa
rạp
chiếu phim,
cầm di động
lại không dám gọi
cho Cz2046,
trong
lòng bỗng
nhiên sinh
ra suy
nghĩ
rút
lui.
Trong
khoảnh khắc xoay người,
có người nắm chặt lấy tay
cậu:
“Đã
đến liền không
được
đi a.”
Là giọng
của
thầy Trần,
cũng
là giọng
của Cz2046,
trong
lòng Ký Tiểu Bắc
lại bắt đầu
run
rẩy giống
như điện giật: “Anh…
anh đi
theo em?”
Trần
Trác
bao lấy bàn tay
đang
cầm
gậy dẫn đường của cậu: “Vẫn luôn đi
theo
em,
sau này cũng sẽ
đi theo em, cùng em
cả đời.”