Ký Tiểu Bắc
thật
nghiêm
túc
làm
một
tuần
công khóa,
cuối
cùng quyết định đến
rạp
chiếu phim Cz2046
nói xem
thử.
Khoa
học kỹ
thuật
thay đổi sinh
hoạt,
hiện
tại dùng giọng
nói
tìm
là
có
thể
thuận
lợi
tra
ra
rất
nhiều
tin
tức
cần
thiết.
Thì ra A thị thật sự
có một rạp chiếu phim cho người mù, hơn
nữa
liền
ở trong khu này, cách chung cư
của
cậu khoảng
bốn
trạm
đường. Chỉ
là Ký Tiểu Bắc trước giờ
không quan tâm
lắm,
cậu
đã sớm không còn hứng thú
với
thế giới bên ngoài,
thẳng
đến
khi gặp được Cz2046
Nếu như mặt nước trơn nhẵn như
gương, một chút gợn
sóng
cũng
không có,
đó nhất định là ao
tù nước đọng, là Cz2046 phá vỡ
sự tĩnh lặng hơn năm năm
dài
đằng
đẵng,
lại khiến
cho
mạch
nước
ngầm
trong
đáy
lòng
Ký Tiểu Bắc
chảy
một
lần nữa.
Trên
mạng
nói rạp chiếu phim kia hai giờ
chiều thứ bảy mỗi tuần sẽ chiếu
một bộ phim, là
hoàn
toàn
miễn
phí
không
cần mua vé hoặc là
đặt chỗ trước,
đến giờ có
mặt
là được rồi.
Đêm
trước đó,
Ký Tiểu Bắc lăn qua lăn lại không ngủ được,
nghĩ đến chính mình sắp ra ngoài,
nói chuyện với người xa lạ,
cậu liền khẩn
trương đến không xong.
Hai
ba giờ mới mơ mơ màng màng
thϊếp đi,
hơn
bảy giờ liền
tỉnh.
Sau khi ăn
xong
bữa
sáng,
cậu
trở lại phòng ngủ, vùi đầu vào
tủ quần áo lôi
ra chiếc
áo khoác dày chưa mặc được mấy
lần.
Cái này là dì nhỏ mua cho cậu vào
tết năm ngoái,
sờ lớp vải rất
thoải mái,
có một cái mũ lông xù xù.
Ký Tiểu Bắc nghĩ cái áo này nhất định rất đắt,
cậu ở cả ngày
trong nhà không ra ngoài,
dùng không được cũng không nỡ mặc.
Dì nhỏ lừa cậu nói đây là một cái áo lông màu đen,
nhưng
thật ra là màu vàng ấm xinh đẹp.
Một là sau khi gặp chuyện không may Ký Tiểu Bắc không
bao giờ chịu mặc quần áo màu sắc sặc sỡ nữa,
chỉ
thích màu xám màu đen;
hai là vì mặc sáng màu một chút dọc đường đi
tuyệt đối dễ dàng được
người khác chú ý,
ra ngoài có
thể an
toàn một chút.
Giữa
trưa Ký Tiểu Bắc không có việc gì kết nối với Cc2046
trong chốc lát,
không đề cập đến chuyện
hôm nay mình muốn đến rạp chiếu phim,
cậu sợ lỡ như mình rất ngốc không
tìm được đến nơi,
Cz2046
sẽ cười cậu.
Sau khi kết thúc trò
chuyện, còn chưa tới mười hai
giờ.
Hướng dẫn
nói
từ chung cư đến rạp
chiếu
phim
chỉ
cần đi bộ
hai mươi phút,
nhưng
đó không
phải
tốc độ của
cậu,
cậu
quyết
định
xuất
phát
sớm
một chút.
Gậy dẫn đường đặt phía sau cửa
đã quá lâu không dùng, bám vào chút bụi, Ký
Tiểu
Bắc cầm vải mềm
tới
lau sạch nó, sau đó
mới cầm chìa khóa ra
cửa.
Đoạn đường
từ cửa nhà đến cửa chung cư là đơn giản nhất,
sau mười phút cậu đã đến được phòng
bảo vệ,
lại đi lên
trước một
bước liền ra khỏi chung cư rồi.
Ký Tiểu Bắc
hít sâu vài
cái,
nắm gậy dẫn đường
cẩn
thận xem xét phía
trước
mặt: “Chàng
trai,
để
tôi đưa
cậu
tới
lối đi bộ
cho
người khiếm
thị*!”
(*盲道 đường được lát bằng gạch nổi dành cho người khiếm thị.)
Giọng nói phát ra
từ
trong phòng
bảo vệ,
Ký Tiểu Bắc quay đầu về
bên đó,
một lúc sau
tay
trái đã được người đỡ,
cậu vội vàng nói
tiếng cảm ơn: “Có
thể làm phiền chú dẫn cháu qua
bên kia đường không?
Cháu muốn qua phía đối diện.”
Chú
bảo vệ rất nhiệt
tình: “Được
thôi,
tôi dẫn cậu qua đó,
vừa lúc là đèn xanh.”
Băng qua đường khó nhất cũng đã giải quyết xong,
Ký Tiểu Bắc
thở phào nhẹ nhõm.
Cậu một
tay cầm điện
thoại,
một
tay nắm gậy dẫn đường,
nghe
tiếng chỉ đường nhắc nhở chậm rãi đi dọc
theo lối đi của người khiếm
thị.
Lúc ở
nhà
cậu đều dựa vào
đồng
hồ báo giờ để
xác định thời gian,
vừa ra ngoài liền hoàn toàn không còn khái niệm. Một lòng thấp thỏm cũng không biết đi được bao
lâu
rồi,
cuối
cùng
nghe
được
tiếng nhắc
nhở:
Đã tới gần địa
điểm
đến.
Ký Tiểu Bắc đứng
tại
chỗ
có
chút
hoảng
hốt,
gần
là gần bao
nhiêu
a,
nếu
như không
tìm
thấy
thì
làm sao bây giờ?
Cũng may
thật mau đã có người đi
tới
bắt chuyện với cậu rồi,
là giọng của một cô gái
trẻ: “Xin chào,
là
tới lần đầu sao?”
Ký Tiểu Bắc
ngốc
ngốc gật đầu,
cô gái
nhiệt
tình đón
cậu vào: “Đến đây,
tôi dẫn
cậu đi.”
Ký Tiểu Bắc
có
chút
ngượng
ngùng
cúi
thấp đầu: “Cảm ơn,
vậy…
xin
hỏi
hôm
nay
chiếu phim gì?”
“Cẩn
thận chỗ này có
bậc
thang.”
Cô gái cẩn
thận nhắc nhở cậu để ý dưới chân,
“
《 Chiến dịch Mekong 》,
bộ phim của
tháng chín năm nay,
nói về
truy
bắt
tội phạm ma
túy*,
rất đặc sắc.”
(*Tên phim tiếng anh là Operation Mekong, tiếng việt là Điệp vụ Tam giác vàng.)
(**Nguyên văn 缉毒 tập độc: chỉ hành vi kiểm tra buôn bán thuốc phiện, truy bắt tội phạm buôn bán ma túy.)
Ký Tiểu Bắc
cảm
thấy
trong
lòng
nhảy
nhót không diễn
tả được bằng
lời,
ngày
hôm qua Cz2046
còn
nói với
cậu gần
nhất đang xem bộ phim
này,
cậu
nghĩ
lát
nữa
nhất định phải
nghiêm
túc xem,
buổi
tối
có
thể
thảo
luận
cùng Cz2046.
Trần
Trác
ngồi
ở hàng thứ
nhất, lại
nhanh chóng nhẩm lời thuyết minh một lượt nữa. Hắn làm
tình
nguyện viên ở
rạp chiếu
phim
này đã có
một đoạn thời gian,
nhưng
hôm
nay là lần
đầu
tiên
hắn đảm nhiệm giải thích.
Mục đích tới nơi này, một
là vì hiểu thêm về
tình
huống
cùng
nhu
cầu của thị trường phần mềm, hai là
vì... Beibei ở
trong khu
này.
Trong lòng hắn
khó
tránh
khỏi
lưu
giữ chút ảo tưởng nho nhỏ, nhưng cuối cùng đều thất bại, Trần Trác không thấy cậu ở chỗ này.
Vừa mới bắt đầu
Trần
Trác
cảm
thấy
không
phải
là thuyết
minh
phim
sao,
từ nhỏ đến lớn
đã được xem quá nhiều những trận bóng đá, những cuộc so tài
bóng
rổ rồi, hắn cho rằng rất
đơn
giản,
nhưng thật sự
làm mới phát hiện căn bản
không phải như
vậy.
Bởi vì người xem không
thấy được
hình ảnh,
người đọc cần miêu
tả kỹ càng những
tình
tiết quan
trọng,
cần nhắc nhở người xem
hiện
tại là ai đang nói chuyện với ai,
cần phải giống như lời
tự
thuật đem
thời gian,
câu chuyện làm cho rõ ràng.
Có mấy người khả năng không giống như Beibei là vì ngoài ý muốn mà mất đi
thị lực,
mà là
bẩm sinh liền không nhìn
thấy,
nhận
thức của
bọn
họ đối với một vài sự vật rất
hữu
hạn.
Trần
Trác
tìm rất nhiều tư liệu trên mạng, người đọc có
kinh
nghiệm sẽ
dựa
vào những
đồ dùng hàng ngày để
giải
thích, ví
dụ như miêu tả
tòa
nhà chọc trời thành
một ly thủy tinh khổng lồ
chổng ngược, so sánh phi
cơ trực thăng
với cái thìa để
úp,
phía
trên
có mấy cánh quạt xoay tròn, như vậy
người xem
có thể tưởng tượng
ra những hình ảnh này.
Lần
này quản
lý giao bộ phim
này
cho
hắn,
là bởi vì để giọng
nam
thuyết
minh
cho
loại phim
này khả
năng sẽ
có
hiệu quả
tốt
hơn
một
chút.
Nói
thật Trần Trác không
nắm
chắc,
bộ phim
này đã xem đi xem
lại không biết bao
nhiêu
lần,
có đôi khi
thậm
chí
tạm dừng
một phân
cảnh để
nghiên
cứu,
một
tuần
này
của
hắn
mỗi
ngày
tan
tầm đều bận
rộn sửa
lời
thuyết
minh,
tờ giấy A4
đã dày
một xấp,
cũng không biết “First show”
ngày
hôm
nay
có
thể
thành
công
hay không.
Sắp đến giờ, khán giả chậm rãi
vào
chỗ.
Trần
Trác
đứng
lên duỗi lưng một cái, muốn đi
lấy
chút
nước
ấm để
làm
trơn
giọng, đi
tới cửa vừa vặn
nhìn
thấy…
Nói thế nào, đây cũng là
một khuôn
mặt xa lạ,
Trần
Trác
làm
tình
nguyện viên ở chỗ này thật lâu
rồi,
vẫn
là lần đầu
tiên
nhìn
thấy
cậu;
nhưng đây
cũng
là một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi vì
mỗi tối Trần Trác đều có
thể nhìn thấy cậu ở
trong
màn
hình.
Có
thể là
hiếm
tiếp xúc với mặt
trời,
cả người Beibei
trắng đến chói mắt,
mặc một cái áo len cao cổ màu
trắng gạo,
bên ngoài phủ một cái áo lông màu vàng xù xù mềm mại.
Tình
nguyện viên dẫn
cậu
đến giữa hàng ghế thứ ba
ngồi
xuống, Beibei rõ ràng có
chút
khẩn
trương, cậu xếp
gậy
dẫn đường
lại đặt qua một
bên,
lưng
ưỡn
đến thẳng
tắp,
hai bàn tay đặt
lên
gối,
như một bạn học
vườn
trẻ
đang
ngoan
ngoãn chờ
đến
tiết.
Trần
Trác
đứng
ở bậc
thang, ánh mắt
đuổi
theo
cậu,
cả buổi không
phục
hồi lại tinh thần. Lúc sau sư
phụ tới vỗ
vỗ vai hắn: “Phát ngốc cái gì
vậy,
nhanh làm
chuẩn bị
đi, lập tức bắt
đầu
rồi!”
Trần
Trác
cảm thấy đời này của
hắn
cũng
chưa
từng
khẩn
trương như
vậy,
giữa
mùa
đông
ra một thân mồ
hôi.
Có được chút thời gian trống,
hắn
nhịn
không
được
ngẩng đầu
nhìn
Beibei, thấy Beibei
khẽ
nhíu
mày,
nghiêng tai nghe đến
vẻ mặt nghiêm
túc.
Lúc kết thúc, thính
phòng
vang
lên
tiếng
vỗ tay nhiệt liệt,
Trần
Trác
cuối
cùng
nhẹ nhàng
thở ra, không nói biểu hiện thật tốt, ít
nhất
không cần
mắc
sai lầm gì
lớn
là được,
Tan cuộc,
trong
sảnh
náo
nhiệt
lên,
giống như
nhà
trẻ tan học, người nhà đứng xếp hàng đón
người đi.
Ký Tiểu Bắc ngồi tại chỗ
trong chốc lát, đoàn người đã
gần
như tản hết rồi
mới
sờ soạng đi tới
cửa,
—— cậu là
bạn
nhỏ không
có người đón.
Trần
Trác
vừa mới chuẩn bị đi
qua,
đã bị
sư phụ ngăn lại: “Hôm nay tiểu Trần thuyết minh không
tệ, xem ra
bài
học làm được rất đầy
đủ a! Buổi tối
cùng
mọi
người
ăn một bữa cơm
đi!”
Trần
Trác
thoái
thác
buổi
tối
công
ty có
việc, thu
dọn
đồ đạc xong vội
đuổi
theo, may
mắn
Beibei còn
chưa
đi xa, đội lên
cái
mũ lông xù
của
áo khoác,
đang
cầm gậy dẫn đường một bên
chọc
một
bên đi về
phía
trước.
Trần
Trác
phát
hiện
Beibei đeo
hai
chiếc
tất
không
giống nhau, bên trái là
tất màu đen, bên phải là
tất hoạt hình,
phần
lộ ra
ngoài là
hình
vẽ một con
gấu
nhỏ tròn trĩnh
đáng
yêu.
Đương
nhiên, Ký
Tiểu
Bắc
căn bản không biết trong
ngăn
kéo của mình có
mấy
đôi tất hoạt hình, đây cũng là
công
lao
của dì nhỏ…
Trần
Trác
đuổi
theo
mấy bước,
đến bên cạnh Beibei
phía
trước, một
chốc
giúp
cậu
đẩy ra xe
đạp chặn ở
lối
đi dành cho người khiếm thị, một chốc giúp cậu cản
lại
một chiếc
xe tải đang lùi
xe ở
đoạn
đường phía trước, một chốc lại giúp cậu
đá văng cục đá
dưới
đất
ra. Cứ tri
kỷ như vậy mà
hộ tống một đường, tới đoạn phải băng qua đường cái.
Ký Tiểu Bắc
có
hơi sợ,
bên
ngoài
hình
như không
có
ai đi
cùng.
Cậu
nghe được
tiếng xe
tới xe đi,
vậy
hiện
tải
hẳn
là đèn đỏ?
Một
lúc sau,
giống
như yên
tĩnh
một
chút,
là
có
thể đi qua sao?
Ký Tiểu Bắc
thử đi về phía
trước,
vừa bước
ra
một bước đã bị
một
người kéo về,
sợ
tới
mức
cậu đánh
rơi gậy dẫn đường
của
mình.
Người bên
cạnh
tốt bụng
nhặt
lên
cho
cậu,
sau đó
mới
nắm
tay
cậu dẫn qua đường đối diện.
Ký Tiểu Bắc
liên
tục
nói
cảm ơn,
nhưng đối phương không
nói
chuyện,
dẫn
cậu
tới
cổng
chung
cư
liền yên
lặng
rời đi.
Trần
Trác
nhìn
Beibei ở phía xa mở
cửa lên lầu mới
xem
như thả lỏng. Vừa rồi quá
dọa
người, kỳ
thật
Beibei không đoán sai, khi đó
lối đi bộ
đổi đèn xanh là
có thể đi
rồi,
nhưng một
chiếc xe
đột nhiên
vượt
đèn đỏ lao
tới,
may
mắn hắn ở
bên cạnh cản lại.
Lòng bàn
tay Beibei
thật
lạnh
a,
Trần Trác
thật
muốn
nắm
tay
cậu
cho vào
túi quần
mình để ủ ấm.
Ký Tiểu Bắc ăn
cơm
tối xong bắt đầu
thành kính
nâng điện
thoại
chờ Cz2046
gọi
tới,
cậu
nói với Cz2046
hôm
nay đến
rạp
chiếu phim,
giọng điệu giả bộ
như không
hề để ý,
nhưng biểu
lộ
trên
mặt
mình đã sớm không giấu được
rồi.
Trần
Trác
choáng váng, điện thoại mình là đang dưỡng một bảo
bối
đáng
yêu gì đây
a….
(*Ở trên nó có một đoạn là 可爱到咕噜咕噜冒泡 khả ái đến cô lỗ cô lỗ mạo phao: mình k bít là j nữa.)
Cuối cùng Beibei vẫn rất
hưng phấn mà nói: “Hôm nay người
thuyết minh ở rạp chiếu phim kia,
giọng nói
thật sự giống như anh!
Đặc
biệt giống!”
Trần
Trác
nhịn
không
được
lại
muốn
trêu
chọc
cậu,
cố ý
hỏi cậu: “Thật
sao?
Vậy giọng
của anh ta
nghe
êm tai hay là
giọng
tôi
nghe
hay hơn?”
Beibei rất nghiêm
túc suy nghĩ một chút: “Tuần sau
tôi sẽ cẩn
thận nghe
thử lần nữa rồi nói cho anh
biết a.”