Chương 28: Phiên ngoại 89 – 94

89.

The Avengers 4

sắp công chiếu

rồi,

mỗi ngày Trần Trác đều lên mạng chờ

cướp

vé.

Tháng

năm

năm ngoái

vì xem Avengers

3, hắn dùng thời gian hai ngày phổ

cập

lại cho Ký

Tiểu

Bắc

Vũ trụ Điện ảnh

Marvel.

Cuối

tuần đó,

hai

người bọn

họ

nằm

trên giường,

từ Iron Man 1

cho đến Chiến binh Báo Đen.

Đến

cuối

cùng Trần Trác

hỏi: Bảo bối em

mỏi

tai

chưa…

Ký Tiểu Bắc

lắc đầu: Chưa

a!

Trần Trác: A a a nhưng mà anh mệt a!

Mắt của anh mỏi,

miệng cũng khô,

anh đã uống

tám ly nước rồi!

Ký Tiểu Bắc: Ồ,

vậy

ngủ thôi!

Trần Trác: Này không phải là còn có chỗ chưa mỏi sao.

Không

chỉ không

mỏi,

còn sức sống bừng bừng.

Vì vậy

hai

người vận động

một

chút,

vận động xong

cả

người

mồ

hôi

nóng,

nhão

nhão dính dính

mà ôm

lấy

nhau.

Trần Trác: Nếu như có

thể có một siêu năng lực,

Bối Bối

hy vọng là cái gì nha?

Ký Tiểu Bắc

hy vọng



thể quay

trở

lại quá khứ,

vào

cái

ngày xảy

ra sự

cố,

cùng

cha

mẹ

tránh

thoát vụ

tai

nạn

này.

Nhưng

nói

như vậy,

có phải

tương

lai

liền sẽ không gặp được Trần Trác

hay không?

Cậu nghĩ một chút,

không

trả lời,

hỏi lại Trần Trác: Anh muốn có siêu năng lực gì?

Trần Trác: Xuyên qua

thời không a,

anh muốn

trở lại quá khứ.

Ký Tiểu Bắc sửng sốt

một

chút: Tại sao?

Trần Trác: Anh muốn

thấy em của mười lăm

tuổi lúc

trước.

Muốn

tham

gia những

chuyện anh

không biết, anh bỏ

lỡ, nhân sinh trước

đây của em.

Trần Trác: Không phải là anh

biết nhà em sao,

anh xuyên về liền đến đó

tìm em,

gõ cửa cốc cốc cốc,

nói cho mẹ em

biết anh là

bạn

trai

tương lai của em.

Ký Tiểu Bắc

liền

cười: Ba em khẳng định đánh

anh,

giơ

chổi đuổi

anh

ra

ngoài.

Trần Trác: Anh liền ở dưới lầu chờ em,

chờ a chờ a,

chờ a chờ a,

gọi em Bối Bối,

Bối Bối,

em ở

trên lầu vén rèm

trộm nhìn anh,

vẫy vẫy

bàn

tay nhỏ

bé với anh,

hai

ta

hẹn nhau ngày

hôm sau

bỏ

trốn.

Ký Tiểu Bắc: Thần kinh, lúc đó

em căn bản không biết anh a!

Trần Trác cũng cười,

hai người ở

trên giường cuốn lấy nhau.

Kỳ

thật Ký Tiểu Bắc

muốn

nói,

người giống

như em,



thể gặp được

anh



một siêu

năng

lực vô

cùng

lợi

hại

rồi.

Chính là đột nhiên có chút ngượng ngùng,

cuối cùng cậu chỉ là

bưng lấy mặt Trần Trác,



trên chóp mũi

hắn

hôn một cái.

90.

Sau khi ở

bên nhau,

Trần

Trác

mới phát hiện Ký Tiểu Bắc

còn

rất kén ăn, rất

nhiều thứ

không ăn.

Không ăn



tím không ăn

nấm sò,

không ăn gừng…

còn không ăn sầu

riêng.

Đương

nhiên,

không ăn sầu

riêng không

thể

tính

là kén ăn,

nhưng

mà Trần Trác

cảm

thấy

chính

là vậy.

Ký Tiểu Bắc

còn không ăn quả

hạch,

cũng không phải không ăn,

chính

là không

thích ăn.

Trần Trác

lập

chí

muốn

cho

cậu

thích quả

hạch,

đây

là bước đầu

tiên,

bước

tiếp

theo



thể

cảm

hóa

cậu ăn sầu

riêng

rồi.

Tuy

rằng

nhiệm vụ gian khổ,

nhưng

lỡ

như

thành

công

thì sao?

Năm sáu năm trước cũng không có ai

quản

Ký Tiểu Bắc, hiện tại suốt ngày có

người

trông chừng ăn

uống

tiêu

tiểu

ngủ

của cậu, cảm giác còn rất

mới

mẻ.

Thời

kỳ trưởng

thành

cậu

chỉ có một

mình, không có

ai để cho

cậu

phản

nghịch một

chút, vì

vậy đối mặt với

“quản chế” của

Trần

Trác

đặc

biệt

thích

làm

trái

lại.

Trần Trác mua một gói lớn đủ loại quả

hạch,

nhờ vào đó

bồi dưỡng

hứng

thú của cậu đối với quả

hạch.

Ngày

hôm sau Trần Trác tan tầm

về nhà, phát hiện một bịch đựng lớn bị

ném vào thùng rác, hắn mừng ra

mặt,

ngay

sau

đó thấy từng gói nhỏ

từng

gói

nhỏ đã bị

xé mở, xếp

thành từng ô vuông

chỉnh

tề ở

trên

bàn,

vô cùng khiêu

khích.

Tất cả quả

hạch

bên

trong

đều

còn,

Ký Tiểu Bắc lựa

ra toàn bộ việt quất khô

cùng

lý chua đen khô

(*黑

加仑)

ăn sạch…

Trần

Trác

ác từ

trong tâm, nộ

từ trong gan, hét lớn một

tiếng: Ký! Tiểu! Bắc! Em

ra đây cho anh!!!

91.

Ký Tiểu Bắc tắm

xong

ngồi

xếp

bằng

trên

ghế sô pha

ăn nho, ăn một

chốc

nghe

thấy

trong phòng tắm truyền ra tiếng bùm bùm

không dứt.

Cậu xỏ dép chạy lạch

bạch

tới phòng

tắm,

có chút

bất an gọi một

tiếng: Trần Trác?

Tiếng gì vậy?

Trần Trác gạt mảnh vỡ dưới đất qua một

bên: Em đừng vào.

Ký Tiểu Bắc

nghe

thấy

tiếng

lạo xạo: Trần Trác,



thứ gì

rơi vỡ sao?

Trần Trác

tắt công

tắc đèn: Không,

chỉ là

bóng đèn đột nhiên nổ.

Ký Tiểu Bắc không biết

mảnh vỡ ở

chỗ

nào,

không dám

tiến

lên phía

trước,

lấy

tay quờ quạng: A…

người

anh không bị sao

chứ?

Trần Trác nhảy

tới nắm lấy

bàn

tay giữa không

trung của cậu: Không có việc gì,

vừa rồi anh không đứng dưới

bóng đèn.

Đợi lát nữa anh mang

thi

thể của

bóng đèn xuống dưới lầu chôn.

Ký Tiểu Bắc: Thi thể

của

bóng

đèn gì nha…?

Anh nói những mảnh vỡ này

sao?

Vì sao a?

Trần Trác: Bởi vì nó là một cái

bóng đèn đặc

biệt

thông minh,

biết khi anh

tiến vào mới nổ,

nếu sớm năm phút đồng

hồ em khẳng định

bị

hù chết.

Ký Tiểu Bắc: Em, em

mới sẽ không bị

hù chết!

Trần Trác giang

tay,

kéo cậu vào

trong lòng: Ài,

anh nói sai,

em lợi

hại như vậy khẳng định không sợ chút nào.

Anh đây

bị

hù chết,

anh rất sợ a.

Bối Bối ôm anh một cái.

Ký Tiểu Bắc để

tay

lên

lưng

hắn,

xoa xoa,

lại xoa xoa,

trơn bóng,



ràng không

mặc quần áo: Anh

lại

chơi

lưu

manh!

92.

Buổi

tối

hai người nằm

trên giường,

Ký Tiểu Bắc chọc chọc eo Trần Trác: Anh

biết ngày mai là ngày gì không?

Trần Trác: Anh

biết,

ngày mai là

thứ

hai,

ngày đi làm!

Ký Tiểu Bắc: Không đúng!

Trần Trác: Anh

biết,

ngày mai là ngày 20,

ngày phát

tiền lương!

Ký Tiểu Bắc:...Tạm

biệt,

không để

ý tới

anh

nữa.

Tuy rằng Trần Trác vô

tình vô nghĩa,

nhưng Ký Tiểu Bắc có

tình có nghĩa,

xế chiều ngày

hôm sau đi siêu

thị mua cho Trần Trác một

trái sầu riêng lớn làm quà 520.

Buổi chiều,

Trần Trác vô

tình vô nghĩa rốt cuộc phát

hiện

hôm nay là ngày 520.

Vì vậy điện

thoại Ký Tiểu Bắc

bắt đầu reo điên cuồng:

Alipay nhận năm

trăm

hai mươi

tệ.

Alipay nhận năm

trăm

hai mươi

tệ.

Alipay nhận năm

trăm

hai mươi

tệ.

Alipay nhận năm

trăm

hai mươi

tệ.

Alipay nhận năm

trăm

hai mươi

tệ.

…….

Ký Tiểu Bắc không

thể

nhịn được

nữa,

gửi

lại

cho Trần Trác

một

cái 250

(*đồ

ngốc),

chụp

một bức

ngón

tay giữa,

tặng kèm giọng

nói: Em

là dùng

tiền

mới



thể

mua được

hay sao?

Trần Trác nhắn lại cho cậu

bằng giọng nói: Hôm nay nhận lương đều lấy ra lấy lòng em,

cho chút

thể diện đi.

Chuyện này vốn dĩ

tới đây là kết

thúc,

Trần Trác một

hai phải dây dưa.

Tối về nhà,

hắn nói với Ký Tiểu Bắc: Kỳ

thật

hôm nay chỉ có mình anh ăn lễ,

ngày mai mới là lễ của em.

Ký Tiểu Bắc: Tại sao

nha?

Trần Trác: Bởi vì

hôm nay 520,

ngày mai 521.

Anh yêu chính là O,

em yêu chính là 1.

Ký Tiểu Bắc:….

Tới địa ngục ăn

sầu

riêng

đi!

Trần Trác

tắm xong

thấy Ký Tiểu Bắc đang đắp một cái chăn nhỏ cong mông nằm

trên giường,

vì vậy một cái giang

tay liền đè người,

sau đó mới phát ra một

tiếng kêu

thảm

thiết kinh

thiên địa khấp quỷ

thần*.

(*惊天地泣鬼神: là một thành ngữ cận đại ý chỉ gây giật mình cả trời đất, làm cảm động cả quỷ thần.)

Xốc chăn lên nhìn

thấy

trên

hai mông của Ký Tiểu Bắc đều để sẵn nửa vỏ sầu riêng.

Hừ,

xem

có ghim

chết

anh không.

93.

Buổi

tối Trần Trác phải

tăng ca,

thời điểm chờ giao

hàng,

hắn gọi điện

thoại cho Ký Tiểu Bắc.

Ký Tiểu Bắc: Khi nào

anh

về a,

em muốn ăn dưa

hấu.

Trần Trác: Khi nào về anh mua cho em,

muốn quả lớn

hay quả nhỏ?

Ký Tiểu Bắc: Không phải,

em mua rồi.

Trần Trác: Vậy chờ khi nào về anh cắt cho em.

Ký Tiểu Bắc: Không phải,

không

cần

cắt,

dọc đường

rơi bể rồi.

Trần Trác: …

Trần Trác

tự

hỏi

hai giây,

phát

hiện đây là một vấn đề sống còn,

cùng loại với “Hôm nay em uống

thuốc nhìn

thấy một

tin

tức.”

Hắn nhanh chóng phân

tích một chút,

những lời này mặc dù không nói ra cái

từ

tẽ ngã,

nhưng

hiển nhiên đã

bao

hàm ý

té ngã,

thuộc về phép ẩn dụ,

sơ ý một chút có

thể sẽ

thua.

Một phen phân tích,

có lý

có cứ*.

(

*căn

cứ, b

ằng c

hứng.

)

Trần Trác vội vàng ân cần

hỏi: Em không sao chứ,

không

bị

té đi?

Ký Tiểu Bắc sửng sốt

một

chút,

sau đó

mới

hừ

một

tiếng: Là dưa

rớt,

cũng không phải em

ngã.

Anh

cảm

thấy em đi đường

cũng sẽ

ngã?

Có phải

anh xem

thường em

hay không?

Trần Trác: …

Không đúng,

nội dung

cốt

truyện

như

thế

nào không giống

như

trong

tưởng

tượng

a?

Trần Trác đành phải căng da đầu

hỏi: Vậy sao dưa lại rớt?

Ký Tiểu Bắc: Túi nhựa rách, dưa rớt

xuống, dưa liền bể.

Trần Trác: Vậy em nhặt dưa lên ôm về sao?

Ký Tiểu Bắc: Túi nhựa mua

5 xu! Lại

dám

rách!

Tức

chết

em rồi! Sau đó

em liền ôm

dưa

quay

lại siêu thị, để bọn

họ bồi thường

em một cái

túi

nhựa

mới!

Trần Trác: …Trái dưa mấy ký?

Ký Tiểu Bắc: Mười ký

a.

Trần Trác: …

Ký Tiểu Bắc: Vậy khi

nào

thì anh về

a, em muốn ăn

dưa hấu!

94.

Mọi người

đều biết,

giọng

nói

của một có

thể

thay

đổi tùy tâm ý,

nhưng

tiếng nhảy mũi

thì

không

thể.

Ví dụ như Ký Tiểu Bắc nhảy mũi là một

tiếng

hắc xì đặc

biệt man,

Trần Trác nhảy mũi là một

tiếng

hắc xì đặc

biệt

thẹn

thùng a

thu~ âm cuối còn kéo dài.

Lần đầu tiên khi Trần Trác cảm

mạo

nhận

được

sự cười nhạo vô

tình

của

Ký Tiểu Bắc, nguyên

văn chính

là: Trần Trác tiếng

nhảy

mũi của anh nghe như

Pikachu ha ha

ha ha.

Trần

Trác

cảm thấy vô cùng sỉ

nhục,

từ đó về

sau không

dám dễ dàng bị

cảm mạo, dù sao

tiếng nhảy mũi

này

vô cùng tổn hại

mặt

mũi.



một

lần Trần Trác

ngủ quên,

vội vàng đi

làm,

không

nghĩ

tới



cầm

nhầm điện

thoại.

Trong

thang

máy,

một

tiếng

a

thu~ vô

cùng vang đội,

Trần Trác kinh

hoàng rồi,

vậy mà gặp được người

thứ

hai a

thu,

hắn

thật sự nghĩ đến đi qua

trao đổi với đối phương một chút.

…Người này như

thế nào nhảy mũi không ngừng a,

hơn nữa

tiếng của người này sao lại giống mình như vậy?!

Hắn

hậu

tri

hậu giác phản ứng

lại,



tiếng vang

của điện

thoại

mình,

Ký Tiểu Bắc vậy



cài

tiếng

nhảy

mũi

của

hắn

thành

tiếng

chuông điện

thoại…?

Trong

thang máy quá chật,

hắn móc cả

buổi cũng không

thể

thành công móc di động ra,

vì vậy

toàn

bộ

thang máy đều an

tĩnh đến quỷ dị,

chỉ có

tiếng a

thu lặp đi lặp lại vang vọng

thật lâu…

Thật

vất vả ra

khỏi

thang

máy,

Trần

Trác

nghe

điện

thoại, là

Ký Tiểu Bắc dùng điện thoại hắn gọi tới: Có

phải

anh cầm điện thoại của em

đi không!

Trần Trác: Đừng

hỏi anh,

trái

tim của anh đã chết rồi.