Chương 25: Phiên ngoại 71 – 77

71.

Mùng

sáu hai người lên đường trở về, ba

Trần

cùng

mẹ Trần tiễn bọn họ

đến nhà ga. Lúc

đến

mang

theo

một vali lớn, lúc về

lại

là hai cái.

Mẹ Trần không nỡ xa

con dâu, ôm lại

ôm,

ôm nhiều đến khiến cho Ký

Tiểu

Bắc

đặc biệt thương

cảm,

một

chốc

mắt liền đỏ, bắt đầu

đáng

thương mà

lau

nước

mắt.

Trần Trác nói giỡn: Nếu không em liền ở lại đi.

Mẹ Trần: Được!

Ký Tiểu Bắc: Được!

Trần Trác: …Được cái gì mà được!

Ba Trần: Ba cũng

thấy được!

Trần Trác: Con cảm

thấy không được!

Lưu luyến

không

rời

mà nói lời

tạm

biệt

ba mẹ, hai

người đi

vào đợi tàu. Thật vất vả

tìm được hai chỗ trống, Trần Trác dẫn Ký

Tiểu

Bắc

ngồi

xuống.

Hôm nay lại đeo vòng chống lạc cho nhi đồng,

mấy ngày nay Ký Tiểu Bắc cố ý nghiên cứu cách gỡ vòng

tay,

vụng

trộm gỡ đầu

bên mình.

Kỳ

thật Trần Trác

thấy được,

nhưng cố ý không nói,

lặng lẽ đứng

bên cạnh.

Lúc đầu Ký

Tiểu

Bắc

không

phát

hiện

khác

thường, một lúc sau

cậu

gọi Trần Trác một tiếng,

không

ai trả lời, cậu sờ

sờ phía bên cạnh, phát hiện chỗ ngồi bên

cạnh

không có

người, không thấy Trần Trác.

Ký Tiểu Bắc

hoang

mang

rối

loạn đứng

lên,

một bên kêu

tên

hắn

một bên sờ phía

trước.

Kỳ

thật chỉ có vài giây ngắn ngủi,

chính là Ký Tiểu Bắc cảm

thấy

thật lâu a.

Trần Trác kéo cậu lại gần

trước khi cậu khóc lên: Ở đây.

Ký Tiểu Bắc vừa

nghe

thấy giọng

hắn

thì

mũi

cay

cay: Anh đi đâu vậy,

em

cho

rằng

anh đi

rồi,

bỏ em

lại…

Trần Trác: Em không gỡ vòng

tay

anh sẽ bỏ em

lại sao?

Ký Tiểu Bắc không

nói.

Trần Trác: Vừa

rồi không

tìm

thấy

anh

có phải

là em

cảm

thấy sốt

ruột

hay không?

Hôm

nay xách

hai

cái vali,

lỡ

như

anh không

nắm

chặt em,

lạc

mất em,

có phải

anh

cũng sốt

ruột

hay không,

so với em

càng sốt

ruột?

Ký Tiểu Bắc

nhỏ giọng: Em sốt

ruột

hơn

anh.

Trần Trác không nghĩ

tới ở chỗ này cậu cũng muốn

tranh giành

thắng

bại: Được,

em sốt ruột

hơn anh.

Vậy em ngoan ngoãn mang vòng

tay,

chúng

ta đều không sốt ruột được không?

Ký Tiểu Bắc

tự

mình

ngoan

ngoãn đeo vòng

tay,

duỗi đến

trước

mặt Trần Trác: Trưởng quan,

tôi bị bắt

rồi.

72.

Trần Trác phát

hiện mấy ngày nay khi nằm lên giường,

Ký Tiểu Bắc vẫn luôn

thích đặt mũi

trên người

hắn cọ qua cọ lại.

Trần Trác nhịn không được

hỏi cậu: Em đây là làm gì nha…

Ký Tiểu Bắc

rầm

rì: Mũi

lạnh,



mũi.

Lần đầu tiên Trần Trác nghe thấy có

người muốn ủ mũi: Anh chịu trách nhiệm

ủ tay

ủ chân còn phải chịu trách nhiệm ủ

mũi!

Anh

là cái lò

sưởi

không

có cảm xúc sao!

Ký Tiểu Bắc

nghĩ

một

chút,

rất

thành

thật



trả

lời: Anh không phải,

anh không ấm bằng

lò sưởi điện.

Trần Trác đưa

tay đánh mông cậu một cái: Ký Tiểu Bắc em có còn lương

tâm

hay không a!

Ký Tiểu Bắc

cọ

cọ

mũi vào

hắn: Chính



mũi em

thật sự

lạnh

a!

Không

tin

anh sờ

thử xem!

Trần Trác đưa

tay sờ,

thật sự lạnh: Mũi của em sao lại lạnh như vậy?

Ký Tiểu Bắc

nghiêm

túc giảng giải

cho

hắn

nghe: Bởi vì

mũi ở đằng

trước

a,

so với

những

nơi khác

trên

mặt

thì

nghênh đón gió

táp

mưa sa

trước

a!

Cho

nên vừa đến

mùa đông

liền

trở

nên

lạnh băng băng!

Trần Trác

trừng cậu: Này cũng là lý do em cứ cọ

tới cọ đi?

Ký Tiểu Bắc

lại dán

chóp

mũi vào vai

hắn: Ừm ừm!

Trần

Trác

bắt đầu gài* cậu: Em

biết

người nào

cứ ủi về

phía

trước

không?

(*下套* hạ sáo: thiết lập

bẫy chờ người đi vào.)

Ký Tiểu Bắc

ngốc

ngốc

hỏi: Ai vậy?

Trần Trác phun ra một chữ: Heo…

Ký Tiểu Bắc giả bộ kinh

ngạc: Hả?

Anh

còn

từng bị

heo ủi?

Trần Trác gặp chiêu phá chiêu,

trừng

trị cậu: Đang

bị ủi đây….

73.

Lần đầu tiên cùng nhau qua lễ

tình

nhân,

hai

người

hẹn

nhau

tặng

quà,

điều

kiện

tiên

quyết

là bỏ ít

tiền

nhất,

cho

ra đồ

tốt

nhất.

Người thắng có

thể

nói ra một

yêu

cầu cho người thua.

Ký Tiểu Bắc

mua

một quyển sách dạy

nấu ăn

cho Trần Trác.

Trần Trác vẻ mặt mờ mịt: Đây là em mua cho mình a!

Ký Tiểu Bắc đúng



hợp

tình: Này

có phải

anh

cầm đọc

cho em

nghe

hay không!

Trần Trác: Đúng vậy…

Ký Tiểu Bắc: Làm được đồ

ăn có

phải

cho

anh ăn hay

không?

Trần Trác: …Đúng vậy?

Ký Tiểu Bắc: Vậy có

phải

cho anh hay không?

Trần Trác: Cũng được đi.

Ký Tiểu Bắc: Quà của

anh

đâu!

Trần Trác:…

Ký Tiểu Bắc: Oa, Trần Trác anh

sẽ không

cũ rích mà

nói

anh muốn đưa bản thân mình cho

em đi?

Trần Trác: Ha

ha.

Ký Tiểu Bắc: Thật là

những lời

này??? Anh cũng quá

cũ kỹ a!!!

Trần Trác: Không phải,

đề

mục

này

của

chúng

ta

có yêu

cầu,

bỏ ít

tiền

nhất đưa quà

tốt

nhất,

anh

rất sát đề

nha!

Ký Tiểu Bắc: Vậy anh

thua!

Ký Tiểu Bắc: Không có khả

năng!

Ký Tiểu Bắc



luận với

hắn: Thứ

nhất,

anh đáng giá đáng quý,

giá

trị

thật

nhiều

thật

nhiều

tiền!

Thứ

hai,

anh vốn dĩ không phải

một

món đồ!

Cho

nên

hai

cái đều không phù

hợp!

Trần

Trác

bị cậu chọc cười: Được, vậy em

thắng, em

đưa

ra yêu cầu

đi.

Ký Tiểu Bắc ung dung

thở dài: Ài,

tuy

rằng

anh

tặng quà không phù

hợp điều kiện,

nhưng

mà em đại

nhân đại

lượng,

liền

cố

chấp

nhận

thôi.

Trần Trác!

Lại đây

ngủ!

Trần Trác:.

..Ồ,

tới đây!

74.

Hai người vốn đã

hẹn nhau

buổi

tối đi ăn lẩu,

Trần Trác

tan

tầm về đón Ký Tiểu Bắc,

Ký Tiểu Bắc nói không đi,

hôm nay không ăn cơm

tối.

Trần Trác kinh ngạc,

ngay cả lẩu cũng không ăn,

mặt

trời mọc đằng

tây…

Trần Trác: Tại sao không ăn

cơm

tối?

Ký Tiểu Bắc: Em

quá

béo rồi!

Trần Trác: ….Cái gì?

Ký Tiểu Bắc: Nhất định là

lễ mừng năm mới tại

nhà

anh ăn mập, ba

nấu cơm quá ngon rồi, mỗi

ngày

em đều ăn

hai

chén,

nhiều như

thế!

Nhiều như

thế!

Trần Trác: Không phải,

ai

nói với em

là em béo?

Ký Tiểu Bắc: Dì

Từ dưới lầu a,

nói

em thật béo a.

Trần Trác: Sao

có khả

năng được?

Ngoan

ngoãn ăn

cơm!

Em

tuyệt đối không béo.

Ký Tiểu Bắc: Em

không muốn.

Trần Trác: Em

là sống với

anh,

không phải sống với dì ấy,

tại sao

nghe dì ấy không

nghe

anh?

Ký Tiểu Bắc: Lần trước lừa dì

ấy nói anh

có một lão bà

người

đẹp

dáng

đẹp,

em không thể khiến anh mất mặt!

Trần Trác: …Cái gì cùng cái gì nha.

Em còn gạt người

ta em sinh con cho anh a!

Nhanh chóng ăn cơm đi,

không ăn anh đút ăn.

Buổi

tối,

Trần Trác xuống lầu đổ rác,

đúng lúc gặp phải dì Từ,

Trần Trác cảm

thấy phải nói chuyện này với dì,

nhưng không

biết mở miệng như

thế nào.

Trần Trác có chút lúng

túng mở ra đề

tài: Dì,

có phải

buổi chiều dì gặp được

tiểu Ký nhà con không?

Dì Từ đặc

biệt nhiệt

tình: Đúng vậy đúng vậy!

Dì xuống lầu,

nó lên lầu,

nó xách

theo một dây

thịt

ba chỉ.

Cái này Trần Trác

biết,

là dì nhỏ đưa

tới,

tự mình muối

hồi

tết.

Trần Trác phụ

họa: Đúng vậy,

con cũng

thấy.

Dì Từ xoa xoa

hai

tay: Thịt kia nhìn qua

thật ngon a,

dì còn khen một câu

thật

béo.

Con

trở về giúp dì

hỏi

thử mua ở sạp nào

trong chợ.

Trần Trác: …

Xong,

phá án

hoàn

tất.

75.

Khai

trương

ngày đầu

tiên Trần Trác đã phải

tăng

ca,

Ký Tiểu Bắc

một

người

rất khó

chịu,

lại

mang

theo

cơm

hộp

chạy

tới

cùng

chú bảo vệ

nghe Đức Vân Xã*.

(*德云社

một đoàn kịch

nổi

tiếng

của Trung Quốc,

chuyên về

loại

hình

nghệ

thuật được gọi

là相声,

giống

như

tấu

hài bẳng

lời

nói,



từ 1

đến 2

người,

họ không diễn



chỉ đứng

nói

chuyện với

nhau để gây

hài,

tập

trung vào

lời

thoại



chính.)

Sau khi về

nhà

tắm

rửa

ngồi xếp bằng

trên ghế sô pha ăn dâu

tây.

Vốn



mua phần

cho

hai

người,

cậu ôm

một bát

thủy

tinh

lớn ăn

hết

cả phần

cho

hai

người: Hừ,

ai bảo

anh không về

nhà!

Không về

cũng không

có dâu ăn!

Trần Trác

trở về,

thấy Ký Tiểu Bắc

ngã

thành

hình

chữ X

ngủ

trên sô pha,

trên bàn

còn



một bát

thủy

tinh không,

còn



một đống

cuống dâu.

Cuống dâu được xếp

thành

một

hình

trái

tim.

Ký Tiểu Bắc bị Trần Trác

hôn

tỉnh,

một bàn

tay vung qua: Đừng

chọc em!

Trần Trác dễ dàng ôm

cậu

lên: Lên giường

ngủ.

Ký Tiểu Bắc dùng

mũi

nhìn

người*: Thấy

cuống dâu xếp

trên bàn không?

(*Kiểu

như e ấy k

mở

mắt



hất

hất

mũi

lên

nói í.)

Trần Trác bỏ

cậu xuống giường,

để

lại

trên

cổ

cậu

một

hình dâu

tây: Thấy

nha!

Ngoan!

Hôn

một

cái!

Ý

tưởng

của Ký Tiểu Bắc kỳ

thật

là: Em ăn dâu

tây,

anh ăn

cuống dâu!

tức

chết

anh đi!

Trần Trác

lại

lý giải

là: Lão bà

của

tôi

như

thế

nào ăn dâu

tây

cũng phải bày

tỏ

tình yêu,

tôi

rất

cảm động

a!

Ký Tiểu Bắc sờ sờ dâu

tây

mới được

tạo ở

trên

cổ

mình,

cảm

thấy Trần Trác

người

này

có độc.

Hôm

nay

cũng



một

ngày

cả

hai không

hiểu được

trong đầu đối phương

nghĩ

cái gì

nha…

76.

Trần Trác nhờ người mua

trà Kim Tuấn Mi* cao cấp,

bên

trong có

ba gói,

hơn

ba nghìn.

Ngày đầu

tiên không nỡ

bóc,

ngày

hôm sau về nhà phát

hiện

hộp

bị mở,

còn

thiếu một gói.

(*金骏眉 là một trong những loại

hồng trà quý của Trung quốc. Được chế biến thủ công

từ những láị trà non của những cây cổ thụ trên đỉnh Vũ Di Sơn. Nước trà óng đậm, vị ngọt

thanh mát.)

Ký Tiểu Bắc

lạch bạch

chạy vào: Trần Trác!

Hôm

nay em

luộc

trứng

nước

trà!

Trần Trác

hai mắt

tối sầm: Nấu gì?

Trong

tay Ký Tiểu Bắc vẫn

còn

cầm

một

cái,

đưa đến

trước

mặt

hắn: Trứng

luộc

nước

trà

a!

Anh

ngửi xem!



thơm

hay không!

Trần Trác ngửi

thấy được mùi của

tiền: …Thơm!

Buổi

tối,

Trần Trác cơm cũng không,

ăn năm quả

trứng luộc nước

trà.

Ký Tiểu Bắc

nghe

hắn

lột vỏ

trứng: Trần Trác,sao

anh

lại

chỉ ăn

trứng không

nói

lời

nào

a?

Trần Trác cố nén nước mắt: Ăn quá ngon,

anh phải cẩn

thận cảm nhận.

Hắn không dám nói: Lão

bà,

trà mà em luộc

trứng này có giá một gói một

trăm

tệ a!

Lúc ăn sao

bỏ được nói chuyện…

Ký Tiểu Bắc vui vẻ,

thầm

nghĩ: Em

cũng

cảm

thấy

rất

ngon!

Lần đầu

tiên

luộc

trứng

nước

trà vô

cùng

thành

công,

mình quả

nhiên

có siêu

thiên phú!

Ngày

mai

tiếp

tục

nấu!

Ngày

hôm sau, Trần Trác lại mất đi

hai gói trà còn

lại,

nhận

được

hai

nồi trứng

luộc

nước

trà lớn, Ký Tiểu Bắc

bỏ trứng

gà vào cà

mèn.

Ký Tiểu Bắc: Mười quả này

cho

dì nhỏ, mười quả này

cho

em gái, mười quả này

cho

tỷ tỷ, mười quả

này

cho dì Từ,

mười

quả

này cho chú bảo

vệ... Trần Trác sao

anh

lại không

nói gì?

Trần Trác: Lão bà,

trái

tim

anh



chút

chịu không được…

77.

Đêm

hôm đó,

Trần Trác không ngờ nói lỡ miệng chuyện

trứng

trà vàng.

Ký Tiểu Bắc sợ

tới

mức

hóa đá

tại

chỗ: Hả?!

Vậy…

trứng

luộc

nước

trà

của em



nên

tặng

nữa

hay không?

Trần Trác đã là

tâm lặng như nước: Em

tặng đi,

nấu cũng đã nấu rồi,

hai

ta cũng không ăn

hết được nhiều như vậy.

Ký Tiểu Bắc vùi vào

trong

chăn

lẩm bẩm: Vậy

chúng

ta để

lại

mấy quả?

Em

nghĩ

a…

chính

là,

chính

là phải

cho dì

nhỏ

mười quả!

Trần Trác: Ừ,

vậy

cho đi.

Ký Tiểu Bắc bẻ

ngón

tay: Em gái

cũng phải

mười quả,

không

thể

thiếu.

Trần Trác: Ừ.

Ký Tiểu Bắc: Tỷ

tỷ cùng em xem

phim

kinh

dị,

tỷ tỷ

là người

rất tốt, em phải cho

tỷ tỷ.

Trần Trác: Ừ.

Ký Tiểu Bắc: Dì Từ

cũng



người

tốt,

trời

mưa dì đi

chợ sẽ giúp em

mua đồ ăn về,

còn

muốn

anh

làm

con

rể dì,

anh đã

có em

rồi không

thể

làm

con

rể dì ấy,

em đây bồi

thường

cho dì

mười quả

trứng đi.

Trần Trác: Cũng được

a.

Ký Tiểu Bắc: Chú An bảo vệ

cũng



người

tốt,

mỗi

lần

anh

tăng

ca đều giữ em

lại

cùng

nhau

nghe kịch!

Không đúng…

mỗi

lần

anh

tăng

ca em đều ở

nhà

một

mình

chờ

anh về,

câu vừa

rồi

anh xem

như không

nghe được đi.

Trần Trác: …Nhỏ xấu xa.

Sau đó hai

người liền ôm

nhau

ngủ,

đến hai giờ sáng Ký

Tiểu

Bắc vẫn chưa ngủ được.

Trần Trác đánh vào mông Ký Tiểu Bắc một cái: Lăn qua lăn lại muốn làm sao!

Ký Tiểu Bắc

thở dài: Em không

muốn.

Trần Trác,

em không

ngủ được.

Bắt đầu

từ

ngày

mai

có phải

chúng

ta

chỉ



thể ăn

cháo

trắng dưa

muối

hay không?

Em

mới

nghĩ đã

thấy đói

rồi.

Trần Trác: Còn có một

biện pháp,

tự em nghĩ.

Ký Tiểu Bắc

nghĩ

một

chút,

hơn ba

nghìn

a,

phải dùng

rất

nhiều

hôn

tệ với bành bạch

tệ

a.

Cậu sờ sờ

mông

mình,

đến

lúc đó

liền không phải Trần Trác dùng

tay quất

cậu

rồi.

Ký Tiểu Bắc: Em

đây

vẫn là ăn

cháo

trắng

dưa

muối

thôi...

Sáng

hôm sau, Ký Tiểu Bắc

đi dưới lầu tìm dì

Từ đưa trứng luộc nước trà. Dì

Từ cầm cà

mèn,

Ký Tiểu Bắc vẫn luôn không buông tay.

Dì Từ liền nói giỡn: Tiểu Ký đây là không nỡ

bỏ cho dì ăn sao?

Ký Tiểu Bắc

cười

trong

nước

mắt: Dì Từ dì

lấy về ăn

nhất định phải ăn

thật

ngon

nha!

Trứng

luộc

nước

trà

này đặc biệt đặc biệt đặc biệt không dễ dàng!

Một quả trứng giá một bành bạch tệ

a.