Chương 10: Phiên ngoại 7 – 8 – 9

07.

Buổi sáng Trần Trác đang ngủ mơ mơ màng màng,

cảm

thấy Ký Tiểu Bắc chọc chọc cánh

tay

hắn,

nói: Trần Trác,

lấy dùm em mấy

tờ giấy.

Trần Trác

thò

tay rút

hai

tờ giấy cho cậu,

nghe được

bên cạnh có

tiếng sụt sịt: Bị cảm?

Ký Tiểu Bắc

nói: Không biết,

chính



chảy

nước

mũi.

Trần Trác duỗi lưng,

quay đầu nhìn

thấy

tờ khăn giấy

trong

tay cậu đỏ một vòng lớn,

lại càng

hoảng sợ: Trời,

em không phải chảy nước mũi là chảy máu mũi…

Trần Trác lại để cho Ký Tiểu Bắc

bóp mũi nín

thở,

rời giường đi lấy khăn

bông cùng khăn ướt cho cậu,

một

bên luống cuống

tay chân cầm máu cho cậu một

bên lải nhải: Nhất định là quá nóng,

đêm qua điều

hòa mở cao như vậy,

mỗi ngày em lại giống như xương rồng



(*仙人掌)

không chịu uống nước,

tự em nghĩ lại đi!

Ký Tiểu Bắc

ngửa đầu

lầm bầm: Em đều đã

thảm

như vậy

rồi,

anh

còn

trách em,

anh

còn

hung em,

anh

còn

muốn đi

công

tác!

Trần Trác: Trọng điểm là câu cuối cùng?

Ký Tiểu Bắc: Hừ?

Trước khi đi,

Trần Trác còn có chút không yên

tâm,

sờ sờ

trán cậu: Anh ra ngoài

ba ngày a,

em có muốn đến chỗ dì nhỏ không?

Anh đã nói với dì phải giám sát em uống nước.

Ký Tiểu Bắc

cự

tuyệt

thẳng

thừng: Em không

muốn!

Em

cũng không phải

trẻ

con!

Trần Trác:Anh đây giám sát,

một ngày

tám ly nước,

lúc em uống chủ động phát video

trực

tiếp cho anh.

Ký Tiểu Bắc:...Em không

muốn.

Cậu

thật đúng là nghẹn một cục

tức,

cả ngày không liên lạc với Trần Trác,

đến lúc

trước giờ đi ngủ

thật sự nhịn không được.

Ký Tiểu Bắc: Cả

một

này anh cũng không tìm em!

Trần Trác: Cho nên

hiện

tại em định

trực

tiếp uống nước sao?

Ký Tiểu Bắc uống ừng

ực hai ly

nước: Em

thật

đáng

thương.

Trần Trác: Đáng

thương

thế nào?

Ký Tiểu Bắc: Em

đã chảy máu mũi, lạnh như vậy

còn

phải

ở nhà

một

mình,

người mình thích cũng hung dữ

với

em, còn không gọi điện thoại cho em, còn

không cho

em mở điều hòa, trong chăn lạnh quá a.

Trần Trác: Lạnh như vậy sao?

Nếu không em mở một lúc đi,

chỉ một lúc

thôi đó,

ngủ liền

tắt đi,

đừng để nóng phát

hỏa.

Ký Tiểu Bắc: Được rồi, em

tự nghĩ biện pháp,

anh là không trông cậy vào được rồi.

Trần Trác: Nghĩ

biện pháp gì nha?

Ký Tiểu Bắc: Ừm… nghĩ hiện tại anh ôm

em liền không còn lạnh.

Trần Trác: Đó còn không phải là

trông cậy vào anh.

Ký Tiểu Bắc: Tạm biệt, em

cúp

máy.

08.

Về chuyện gặp gia

trưởng.

Lần Trần Trác gặp dì

nhỏ

của Ký Tiểu Bắc

có thể nói là

không

hề chuẩn

bị. Khi đó

hai

người

bọn

họ chính là tình yêu

cuồng nhiệt. Cuộc hẹn tối thứ

bảy

kết thúc,

Trần

Trác

đưa Ký Tiểu Bắc

về nhà, hai người ở

dưới

lầu

nhà Ký Tiểu Bắc

quấn

quýt

khó

xa khó rời.

Trần Trác

thấy xa xa có một dì đang đi

tới,

còn

tưởng rằng là

hộ gia đình lầu

trên.

Dù sao Ký Tiểu Bắc không

biết,

còn ôm cổ

hắn làm nũng.

Dì kia dừng ở

trước mặt

hai người

bọn

họ,

không ngừng nhìn chằm chằm

hai người,

Trần Trác cảm

thấy có chỗ không đúng,

dì kia cũng mở miệng: Con không mỏi

tay sao?

Ký Tiểu Bắc sợ

tới mức thiếu chút nữa ngồi xuống đất, vội vàng thu tay

đứng

vững: Dì

nhỏ?!

Sao

dì đến đây…

Trần Trác không được

tự nhiên sửa lại cổ áo của mình,

cung cung kính kính chào

hỏi: Chào dì!

Hai

người

luống

cuống

tay

chân,

giống

như

cặp

tình

nhân

cấp ba yêu sớm bị giáo viên

chủ

nhiệm phòng giáo dục bắt được.



nhỏ xách

một đống bao

lớn bao

nhỏ: Trong

nhà gói

hoành

thánh

mang qua

cho

cháu

một ít,

đi

lên

thôi,

cậu

cũng đi

lên đây.

Trần Trác cứ như vậy mơ mơ màng màng lần đầu đi vào nhà của Ký Tiểu Bắc,

thực không dám giấu giếm

hơn mấy

tháng qua Ký Tiểu Bắc còn chưa mời

hắn lên lầu uống

trà lần nào.

Ký Tiểu Bắc

cẩn

thận

thăm dò bầu không khí: Dì

nhỏ?

Cái kia…

Dì nhỏ

trực

tiếp chặn lại nửa câu sau của cậu: Con liền chờ ở phòng khách đi,

dì cùng…

Trần Trác rất nhạy

bén mà chen lời

tự giới

thiệu: Dì nhỏ,

con là Trần Trác.



nhỏ: Dì

cùng Trần Trác vào

trong phòng

nói

mấy

câu,

không

cho phép

con đi vào.

Ký Tiểu Bắc: Dạ.

Cậu

trên miệng

thì đáp ứng,

chân

thì lại không dừng,

đi

theo

hai người

bọn

họ lẻn vào phòng,

kết quả dì nhỏ nhanh

tay lẹ mắt đóng cửa lại,

*cạch* một

tiếng ngăn cậu ở

bên ngoài.



nhỏ: Tôi

nghe

tiểu Bắc

nói qua

rất

nhiều

lần,

còn

tưởng

rằng



con gái

nhà

ai

người đẹp

tâm

thiện.

Trần Trác có chút khẩn

trương: Là con sai,

đáng lẽ con phải ra mắt dì sớm

hơn.

Dì nhỏ đi

thẳng vào vấn đề,

tuyệt không dây dưa dài dòng: Đầu

tiên

tôi nhất định phải cảm ơn cậu,

trước khi có cậu chúng

tôi đã

thử rất nhiều

biện pháp,

nó cũng không muốn đi ra ngoài.

Trần Trác còn chưa nghĩ ra đáp lại như

thế nào.

Dì nhỏ đã nói: Tiếp đó

tôi cũng muốn khẩn cầu cậu,

nếu như ngày nào đó cảm

thấy không còn mới mẻ,

hy vọng

thời điểm cậu rời đi có

thể chậm một chút,

đừng để cho nó lập

tức

thương

tâm.

Trần Trác: Dì nhỏ,

con không phải vì mới lạ,

con rất nghiêm

túc,

Bối…

tiểu Bắc cũng là rất nghiêm

túc.



nhỏ: Không phải

tôi không

tin

cậu,

nhưng

mà…

Trần Trác: Dì nhỏ dì yên

tâm,

con là người dẫn em ấy ra ngoài,

cũng sẽ là người dẫn em ấy về nhà.

Ký Tiểu Bắc ở bên

ngoài dán

tai vào

cửa

nghe

lén,

cửa gỗ

này

rất dày

hiệu quả

cách âm vô

cùng

tốt,

một

chữ

cũng không

nghe được,

lúc sau

cậu dứt khoát dán

cả

người vào

cửa.

Trần Trác

từ bên

trong

mở

cửa,

cậu

mất

trọng

tâm

liền

nhào vào

lòng Trần Trác.

Ký Tiểu Bắc sờ đầu,

xuýt xoa: Hai

người

nói gì vậy?



nhỏ

của em

rất

hung

a,





la

anh không?

Trần Trác cười cười: Hẳn là đã qua phỏng vấn,

tiến vào

thời kỳ

thực

tập?

Dì nhỏ

từ phía sau đi ra: Nói ai

hung đó?

Ký Tiểu Bắc

hết

hồn,

ôm

tay Trần Trác

cười

ngây

ngô: Không

có không có,



nghe

lầm

rồi!

09.

Lần đầu tiên hôn môi

là ở

trong nhà

Ký Tiểu Bắc, nhờ phúc của dì

nhỏ,

Trần

Trác

cuối

cùng

cũng

vào được nhà Ký

Tiểu

Bắc,

đã có lần

thứ

nhất,

liền

có lần thứ hai

lần

thứ ba.

Ngày

đó ăn

xong

cơm

tối hai người vùi vào sô

pha,

tivi

đang

bật phim cẩu huyết lúc tám giờ, nam

nữ chính

đang

ầm ĩ

bỗng

nhiên

liền

hôn

rồi.

Ký Tiểu Bắc vẻ

mặt hồn nhiên hỏi Trần Trác: Sao bọn họ

không

cãi

nhau

nữa?

Trần Trác có chút lúng

túng,

từ khi

biết Ký Tiểu Bắc nhỏ

hơn

hắn

bảy

tuổi,

hắn luôn có loại cảm giác dạy



trẻ em,

nhìn

thấy cảnh này

thiếu chút nữa



to một

tiếng không

thích

hợp

thiếu nhi.

Trên

tivi

truyền đến một vài âm

thanh kỳ quái.

Trần Trác

hắng giọng một cái: Bọn

họ đang…

đang…

ăn gì đó.

Ký Tiểu Bắc

liếʍ kẹo

mυ"ŧ: Gạt

người,

bọn

họ khẳng định đang

hôn

môi,

ăn

cái gì

a,

môi

của đối phương sao?

Trần Trác: …

Một lúc sau Trần Trác bỗng nhiên dựa đến: Trần Trác, em

cũng

muốn

ăn môi của anh.

Trần Trác: …

Hai

cánh

tay

của Ký Tiểu Bắc ôm

lấy

mặt

của

hắn dán

lên,

lại sợ

chính

mình không

hôn đến vị

trí,

nghĩ

một

chút dứt khoát

nhắm

mắt

lại

chu

môi: Nếu không

anh ăn

của em

cũng được.

Trần Trác nâng gáy cậu,

không chỉ có cắn môi cậu,

còn nếm đến đầu lưỡi cậu.

Ký Tiểu Bắc vừa ăn xong một cây kẹo mυ"ŧ

hương vải,

này là một nụ

hôn

thơm

thơm ngọt ngọt của

hương quả vải.

Lần đầu tiên..….

cũng

là tại nhà

của

Ký Tiểu Bắc, vào ngày sinh nhật của

Ký Tiểu Bắc.

Cậu dùng lời lẽ chính đáng

tỏ vẻ: Trần Trác anh cũng chỉ

biết

hôn miệng

thôi

hay sao?

Trần Trác

thành công

bị cậu chọc giận: Lời này chính là em nói nha,

đợi lát nữa em đừng khóc.

Ký Tiểu Bắc: Em

mới

không..

Lời còn chưa nói hết

đã bị bờ

môi ướt nóng của Trần Trác chặn lại.

Kết

cục

của

chuyện xưa

chính

là Ký Tiểu Bắc

nước

mắt



chã vượt qua sinh

nhật

hai

mươi

mốt

tuổi

của

cậu,

trước khi





màng

màng

thϊếp đi

nói

ra

một

câu

cuối

cùng

là: Em không bao giờ

cùng

anh

hôn

hôn

nữa!