Chương 24: Em ấy rất được lòng người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thịnh Tuy giận quá hoá cười: "Nước X muốn thì liên quan quái gì đến tôi?"

Thịnh Tuy rất ít khi nói tục, lần này anh để lộ một mặt khác trước ba mình cũng vì thực sự bị chọc tức quá lắm.

Thịnh Quyền hiếm khi thấy con trai mình xấc xược như vậy, ông phẫn nộ: "Tuy Tuy!"

"Đừng gọi tôi như thế." Trong lời của Thịnh Tuy chẳng chứa chút cảm xúc nào, trong mắt anh đều là sự thất vọng nảy sinh từ sự ấm áp đã vỡ tan: "Ngày trước anh cả thích gọi như vậy, tôi sợ làm ô uế hồn thiêng của anh ấy."

Rất lâu về trước, con cả nhà họ Thịnh lên tiền tuyến song chẳng thể trở về, ngay cả thi thể cũng không thấy đâu, chỉ nghe nói anh ấy bị đạn bắn thành cái sàng nhưng vẫn đứng thẳng cho đến giờ phút cuối cùng. Lúc mặt trời mọc, thân xác của anh và sinh mệnh của muôn vàn người trẻ cùng chìm vào trong đất, trở về với đất mẹ thân tình của họ.

Sau này, lúc nhà họ Thịnh đón năm mới chưa từng đun lại rượu hoa điêu[1], trên cửa sổ cũng không còn dán riềm giấy[2] đỏ nữa. Nhà cao cửa rộng bỗng chốc suy tàn chỉ còn lại non nửa, lụa trắng giăng khắp suốt ba tháng, tiền giấy đè cong cả cành khô.

Ông cụ nhà họ Thịnh vì đau lòng quá độ nên mắc phải bệnh nặng, đến nỗi mà đứa con duy nhất còn lại là cậu hai, phải sớm gánh trên lưng gánh nặng không thể nói thành lời ở độ tuổi vốn phải tùy theo sở thích, đi ngược lại ý nguyện ban đầu — Thịnh Tuy của quá khứ, cách anh trai chỉ hai khoá, anh em hai người thường sát cánh mà đi.

Quân trang chiến mã, biết bao vinh quang.

"Anh..." Thịnh Quyền giận đến độ muốn nói rồi lại thôi, sau cùng vẫn dựa vào giáo dưỡng tốt đẹp để nén cơn phẫn nộ.

Trầm mặc một lúc, Thịnh Quyền tiếp tục bàn chính sự: "Thịnh Tuy, đến thương hội cùng ba đi. Dầu trẩu, phà đều là sản nghiệp quan trọng, anh nắm giữ chúng trong tay, đáng có được bệ đỡ lớn hơn.

Thịnh Tuy cười cay đắng: "Ông đang ám chỉ thương hội nào?"

"Đương nhiên là cái của nước X." Thịnh Quyền hít một hơi thật sâu, ráng nhịn không lật bàn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Rồi sẽ có một ngày chắc chắn thương hội cũ bị cho đi tàu bay giấy[3], bây giờ anh chuyển hội, nước X sẽ không bạc đãi anh."

"Sau đó chắp tay dâng nguồn tài nguyên quan trọng cho người nước X tiếp quản?" Thịnh Tuy rũ mắt, lạnh lùng nói: "Không đi."

Thịnh Quyền siết chặt nắm đấm: "Anh nhất quyết muốn ba ép anh thêm một lần nữa hả?"

Dường như cả người Thịnh Tuy nhẹ nhõm hẳn, anh ngả ra phía sau, nhắm mắt nói: "Trái lại tôi rất tò mò đấy, ông lại có thủ đoạn gì mới để ép tôi?"

Thịnh Quyền ngập ngừng muốn nói, sau cùng chỉ xua tay.

"Thôi, lần này ba không muốn anh hận ba." Cổ họng của Thịnh Quyền chuyển động, phát ra tiếng hừ vụn vặt song đầy nhẫn nhịn: "Đừng cứng đầu nữa, nhân lúc ba còn có chút quyền lên tiếng thì nhanh chóng chuyển hội đi."

Thịnh Tuy cởi kính mắt, đã định liệu trước mà ngẩng đầu, đứng lên nhìn thẳng vào ông ta: "Nếu tôi đoán không sai, ông bảo tôi chuyển hội hoàn toàn không phải vì "bảo vệ tôi", mà vì nước X cử ông đến thuyết phục tôi, tiện thể cho ông chút lợi lộc, phải không?"

Thịnh Quyền không đứng vững, ông bất chợt cúi người, bắt đầu ho dữ dội.

Con ngươi của Thịnh Tuy thoáng chuyển động, anh nhổm lên định đỡ ông ta, nhưng cuối cùng anh chỉ đẩy khăn tay về phía trước bàn.

Vốn dĩ cha con hai người không phải giương cung bạt kiếm với nhau thế này.

Thịnh Tuy mồ côi mẹ từ nhỏ, lại đúng lúc nhà họ Thịnh suy thoái, cả gia đình chen chúc trong khoảng sân nhỏ xíu tồi tàn đổ nát mà sống. Toàn bộ đều dựa vào sự táo bạo của Thịnh Quyền, kiếm tẩu thiên phong[4] làm mấy đơn làm ăn lớn, bấy giờ mới tạo ra vốn liếng để đi đầu tư châu báu.

Lúc đó nhằm mở rộng mạng lưới quan hệ, mỗi ngày Thịnh Quyền đều cùng người ta uống rượu, uống đến nỗi bụng xuất huyết cũng không nói, mình thì cắn răng nôn mửa trên lề đường. Trước khi về nhà, ông còn phải ra vẻ vò cổ áo sạch sẽ cho mùi rượu bay hết mới dám vào nhà, học bài nấu cơm cùng mấy đứa con.

Có lần ông bị người của tổ chức khác chặt mất một ngón tay, vì tiết kiệm tiền thuốc men nên chỉ dám đến trạm xá nhỏ quen thuộc băng bó đơn giản, thậm chí nhịn đau giấu vết thương, đón sinh nhật cho trọn vẹn với cậu con cả.

Đáng tiếc, giờ đây nhà họ Thịnh đông sơn tái khởi[5]. Nhà ở ngày càng rộng, song cũng ngày càng thiếu hơi người.

Nét mặt của Thịnh Quyền đau đớn, lúc cúi đầu để lộ mái tóc hoa râm.

Thịnh Tuy thực sự không nhìn tiếp được nữa, anh thở dài, dìu ông ngồi xuống ghế. Ba anh lúc này mới có một thoáng hoà nhã, điều ấy khiến Thịnh Tuy chợt ngây ngẩn, trái tim đau đớn mãnh liệt một hồi.

"Tuy Tuy, ba già rồi, chỉ mỗi đứa con là anh còn sống... Rồi sẽ có một ngày, toàn bộ nhà họ Thịnh sẽ là của anh." Thịnh Quyền há miệng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn đứa con ngày càng xa cách: "Anh nhẫn tâm để ba tứ cố vô thân ở chốn thương hội ăn tươi nuốt sống sao?"

"Ông cũng có thể chọn không ở lại đó nữa." Thịnh Tuy đơ mặt nói.

"Không thể nào! Người nước X sẽ không để ba đi!" Giọng điệu của Thịnh Quyền lại trở nên kích động.

Thịnh Tuy không muốn dây dưa chuyện này tiếp nữa, anh kiên quyết nói: "Dù thế nào đi nữa, không bao giờ tôi chắp tay dâng Viễn Thịnh và Cần Thịnh cho họ. Nếu ông không còn chuyện gì khác, ông vẫn nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."

Thịnh Quyền không nhịn được mà chộp lấy đồ, nện lên bàn vang lên tiếng ầm ầm: "Anh thật sự phải tuyệt tình như thế ư? Nói thế nào đi nữa ba cũng là ba của anh mà!"

"Ba." Thịnh Tuy thở ra một hơi: "Thời đại thay đổi rồi, chúng ta không thể cha truyền con nối vậy được."

"Thịnh Tuy!" Thịnh Quyền bỗng nâng cao giọng, nghe khá uy nghiêm, thần thái khác biệt hoàn toàn với ông cụ ban nãy, tựa như con sư tử hiện nguyên hình: "Ba cảnh cáo anh, ba vừa nhìn thấy thằng nhóc nhà họ Quý."

Thịnh Tuy nhíu mày, nhìn ba của mình với vẻ thất vọng đau xót.

Người ba đã từng dùng râu cọ má anh, lấy kẹo đường được tạo hình chọc cho anh vui.

Người ba đã từng đá anh vào bùn lầy, hại anh gần như không thể nhấc súng.

Lưng Thịnh Tuy căng cứng, giọng điệu đong đầy sự thất vọng: "Ông có lời gì cứ nói thẳng."

"Đừng tưởng rời khỏi nhà họ Thịnh là chuyện dễ dàng. Anh dám thách thức ba thì phải nhận hậu quả." Thịnh Quyền nắm chặt quả hạch đào, các nếp uốn cọ sát vào nhau vang lên tiếng ken két.

"Hai năm trước ông lấy em ấy ra để đe dọa tôi." Thịnh Tuy không dám để cho ông ta nhận ra anh đang căng thẳng: "Sao? Thủ đoạn y như đúc, ông muốn dùng tận hai lần ư?"

"Thủ đoạn cũ thường hiệu nghiệm."

"Ông cứ dùng."

"Anh không quan tâm?" Thịnh Quyền không dự liệu được đáp án này, ông híp mắt hỏi: "Dù tôi muốn nói cho nó biết sự thật về chuyện năm đó, anh cũng không quan tâm à?"

Thịnh Tuy lắc đầu, cười chua xót: "Rồi em ấy sẽ biết. Hai năm trước là tôi quá yếu đuối, tôi sợ hãi, chạy trốn. Xưa không bằng nay, ông vẫn muốn giở lại mánh cũ ư?"

Từng câu từng chữ, không nặng không nhẹ.

Suy cho cùng Thịnh Tuy vẫn xuất thân từ gia đình Nho thương[6], dù thế nào đi nữa khi đối diện với ba anh cũng sẽ khiêm tốn lịch sự, nhưng giọng điệu cứng rắn không dễ phản bác: "Hai năm nay, gió to sóng lớn gì tôi cũng kinh qua cả rồi, ông gài bẫy cũng được, vừa đấm vừa xoa cũng xong, tôi đều sẽ không lùi lại nửa bước."

Việc đã thế này, Thịnh Tuy chẳng muốn nói thêm dù chỉ nửa câu, anh đứng lên đẩy cửa, điệu bộ còn vội vàng hơn cả khách.

Quý Duy Tri ngồi trong phòng khách từ nãy đến giờ.

Từ nhỏ cậu đã có thành kiến với Thịnh Quyền. Hơn nữa vụ việc hội trưởng liên hội đã ảnh hưởng đến Thịnh Tuy, thái độ thù địch với ông ta càng nghiêm trọng hơn. Vậy nên cậu canh gác ở cửa, sợ Thịnh Tuy bị ba mình ức hϊếp.

Thấy cửa phòng đọc sách mở ra, Quý Duy Tri đứng phắt dậy, vội vàng chạy đến cửa phòng, muốn an ủi Thịnh Tuy hai câu — Vì sự hài hoà trong quan hệ chủ khách, cậu muốn quan tâm tâm trạng của chủ nhà.

Nhưng chủ nhà chẳng hề để ý đến cậu, anh chỉ để lại mỗi bóng lưng, bờ vai thoáng run rẩy: "Nếu không có chuyện gì khác thì mời ông về cho."

Quý Duy Tri đang định tiến lên trợ sức thì bỗng nghe thấy giọng Thịnh Quyền truyền ra từ trong phòng.

"Anh cứ bảo vệ nó thế này hả?! Vì chuyện đó đúng không, ngay cả ba anh mà anh cũng có thể không cần?"

Quý Duy Tri vô thức muốn phản bác, dựa vào đâu phải vì cái gì đó mới có thể tốt? Họ tốt như vậy đó!

Kết quả là cậu trai còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Tuy đã đáp lời, đáp lại bằng tin đồn nói anh "ham mê nam sắc", cố ý chọc giận ông cụ.

"Ông cảm thấy tại sao? Chuyện hoang đường của tôi ông hẳn cũng nghe không ít nhỉ?" Đường nét bờ vai thẳng tắp của người đàn ông hơi chùng xuống, trông có vẻ rất bất lực: "Đương nhiên là vì... em ấy rất được lòng người."

Sợ ông cụ chưa đủ giận, Thịnh Tuy còn thêm dầu vào lửa mà nói: "Đặc biệt là khiến tôi phải yêu thích em ấy."

Hai chân Quý Duy Tri chợt dừng lại, cứ như bị tia sét bổ trúng mà đứng im bất động.

***

Chú thích:

[1] 花雕酒 – Rượu hoa điêu: là một loại rượu đặc sản truyền thống của Trung Quốc. Theo ghi chép, loại rượu này có nguồn gốc từ thời kỳ nền văn hoá Đại Vấn Khẩu ở tỉnh Sơn Đông vào 6000 năm trước. Rượu được ủ bằng phương pháp cổ, bảo quản trong thời gian dài để tạo ra hương vị độc đáo và giàu dinh dưỡng. Người ta sẽ chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng và khi hâm nóng có mùi rất thơm.Tìm Núi - Chương 24: Em ấy rất được lòng người[2] 窗花 – Riềm giấy:Tìm Núi - Chương 24: Em ấy rất được lòng người[3] 架空 – Cho đi tàu bay giấy: nghĩa là bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.

[4] 剑走偏锋 – Kiếm tẩu thiên phong: Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.

[5] 东山再起 – Đông sơn tái khởi: Ngụ ý khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại hoặc trở lại làm quan sau khi ẩn cư.

[6] 儒商 – Nho thương: thuộc tư tưởng Nho giáo, là sự kết hợp giữa "Nho giáo" và "thương nhân". Họ vừa có đạo đức, trí tuệ của Nho giáo, vừa có sự giàu có, thành đạt của thương nhân, họ là hình mẫu của Nho gia, là tầng lớp tinh hoa của giới kinh doanh. Người ta thường cho rằng các "Nho thương" nên có những đặc điểm sau: chú trọng tu dưỡng bản thân, hành động chính trực, có phẩm chất văn hóa cao, chú trọng hợp tác và có tinh thần trách nhiệm cao.