Vũ Phong về nhà, anh tức giận đóng sầm cửa lại. Ngọc Loan cũng vội vàng đuổi theo anh ngay lập tức, cô mở cửa ra rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, Vũ Phong liếc cô một cái rồi quay đi.
- Vũ Phong – Ngọc Loan e dè bước tới bên cạnh anh gọi nhỏ.
Thấy Vũ phong không phản ứng, cô bèn khẽ khàng nói tiếp.
- Em và anh Tùng Quân chỉ vao đó gặp một ngươi bạn thôi. Lúc ra khỏi thang máy, em thấy hơi khó chịu, nên Tùng Quân mới dìu em đi thôi.
- La ngươi bạn nào của hai người? – Vũ Phong quay người nheo mắt hỏi cô, Ngọc loan cắn môi né tránh ánh mắt của anh. Có người bạn nào của hai người họ mà Vũ phong lại không biết cơ chứ.
- Là…- Ngọc Loan ấp úng không trả lời được, cô quyết định ngẩng đầu nhìn Vũ Phong nói – Em và tùng Quân có chút chuyện, sau này em sẽ nói cho anh nghe. Anh tin em đi.
Vũ Phong không nói, anh vòng tay ôm lấy cô rồi hôn môi cô thật mạnh, gần như muốn ghiền nát môi cô. Ngọc Loan đau đớn, muốn đẩy Vũ Phong ra, nhưng Vũ Phong càng phản ứng dữ dội hơn. Đúng như người ta nói, phụ nữ càng từ chối chỉ càng làm tăng quyết tâm ham muốn và chiếm đoạt của đàn ông. Vũ Phong hung hăng đẩy ngã cô xuống giường, anh nhanh chóng đè người lên cô, tay bắt đầu tháo từng cút áo của cô, ánh mắt anh trở nên mờ đυ.c ẩn chứa du͙© vọиɠ điên cuồng.
Một bàn tay anh lần đến bụng cô, Ngọc loan sợ hãi vô cùng, cô không muốn mất đứa bé mà cô khổ công giữ gìn. Nhưng sức cô lại yếu, cô không đủ khả năng chống lại Vũ Phong, Ngọc loan nhìn Vũ Phong đang bị cơn ghen làm mờ lí trí, cô tức giận tát mạnh vào mặt anh.
Quả nhiên Vũ Phong dừng lại, ánh mắt anh hằn lên sự đau đớn tột độ khi quay mặt lại nhìn cô, trên mặt anh vẫn hằn nguyên dấu tay của ngọc loan. Ngọc Loan cũng không ngờ mình lại ra tay mạnh như thế. Cô bối rối nhìn Vũ Phong nói không nên lời :
- Em….
- Em nói, em và cậu ấy không có gì…em bảo anh làm sao tin em đây – Vũ phong bỗng phá ra cười, một nụ cười chua chát vô cùng – Vì sao? Là vì em vất vả chăm sóc cho ba mẹ anh, nên thấy nản lòng, hay vì Hà trang đến đây ở khiến em không hài lòng …em nói đi.
- Không phải vì nguyên nhân đó đâu – Ngọc loan buồn bã kêu lên.
- Vậy vì nguyên nhân gì? – Vũ Phong nhìn cô đăm chiêu hỏi.
Ngọc loan cắn môi, người cô run run, cô không biết làm sao che dấu đứa con này. Trong lúc ngọc loan chần chừ không đáp, lòng vũ Phong như lửa đốt cháy rụi, đau đớn tê dại, anh đứng lên cười thật lớn bước đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Ngọc Loan rơi nước mắt dài trên gối.
Những ngày sau đó, hai vợ chồng bỗng có một khoảng cách, ăn cơm cũng không nhìn nhau, ngủ thì mỗi người một ngã. Ngọc loan biết Vũ Phong đang giận mình, nhưng cô không muốn làm hòa trước, cô sợ Vũ phong lại dâng lên ham muốn của mình, cô muốn chờ thêm ít lâu nữa. Hà Trang thấy thái độ của hai người thí thích chí vô cùng. Cô chờ dịp nhỏ to bên tai mẹ vũ Phong.
Mẹ Vũ Phong nghe xong chuyện, mặc dù rất tức giận, nhưng bà khôn khéo không làm ầm lên. Bà gọi Ngọc Loan ra ngoài vườn rồi mới bắt đầu nói:
- Mẹ biết để Hà Trang ở chung là thiệt thòi cho con lắm. mẹ cũng biết ơn con vì đã chăm sóc ba mẹ hết lòng như thế. Mẹ cũng mong Hà trang sinh đẻ xong thì rời đi, để đứa bé lại cho con chăm sóc, nhưng nói thật thì…mẹ nuôi không bằng mẹ đẻ. Đứa bé dù được con yêu thương thế nào đi chăng nữa, nhưng dù sao nó cũng là con của người khác, không phải do con mang nặng đẻ đau. Có những chuyện mà chỉ có những người cùng chung dòng máu mới cảm nhận được mà thôi. Nó là cháu của mẹ, mẹ cũng không muốn nó rời xa.
Ngọc loan thấy run run khi bà nói như thế.
- Nếu như con với Tùng Quân đã thích nhau thì xem như con và Vũ phong đã hết duyên hết nợ. Nếu con muốn ra đi thì mẹ cũng không cản, con có yêu cầu gì, mẹ nhất định sẽ đáp ứng.
Ngọc loan nghe xong tới đây, cô hiểu bà đang ám chỉ điều gì. Cô lắc đầu nói:
- Mẹ ơi, không phải như vậy đâu. Tụi con không như mẹ nghĩ đâu. Con….
Nhưng mẹ Vũ Phong đã khoát tay đứng dậy bò đi vào nhà.
Ngọc loan ôm đầu cắn môi suy nghĩ rất nhiều. Cô muốn khóc nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, đầu óc trở nên rối loạn với vô vàn, cô đưa tay sờ bụng mình, vòng bụng đã bắt đầu phát triển từng ngày. Bác sĩ bảo cô phải kiên trì, thật kiện trì vì đứa bé trong bụng cô, chỉ cần cô cố gắng giữ gìn cho nó qua được những tháng đầu tiên, đứa bé sẽ có cơ hội giữ lại. Cô nhất định phải sinh đứa bé này ra.
Ngay lúc đó, Tùng Quân gọi điện cho cô, hẹn cô ra ngoài. Ngọc Loan vội vã đi ngay. Lần trước Tùng Quân đã cùng cô vào khách sạn là để gặp một người có cùng nhóm máu với cô, Tùng Quân sắp xếp cho người đó ở trong khách sạn chờ đợi kết quả xét nghiệm. Hôm nay coi như có kết quả. Hai người họ hẹn gặp nhau, lại bị Vũ Phong nhìn thấy.
Buổi chiều, Vũ Phong trở về nhà sớm, người anh toàn mùi rượu bia nồng nặc. Anh lảo đảo bước vào nhà, Hà Trang nhìn thấy liền đỡ lấy Vũ Phong, cô lo lắng khẽ khàng hỏi:
- Vũ Phong, anh không sao chứ?
Vũ Phong nhìn Hà trang thật lâu rồi hỏi cô bằng giọng nhừa nhựa say xỉn:
- Em nói xem, phụ nữ có phải là người dễ dàng thay đổi nhất hay không? Cứ cho la anh hiểu lâm đi, cứ cho là hai người họ không có gì với nhau đi. Một lời giải thích hợp lí cũng nên đưa ra, vì sao cô ấy lại im lặng, vì sao cô ấy vẫn cón hẹn gặp cậu ấy cơ chứ. Cùng là phụ nữ, em nói xem, cô ấy đang nghĩ gì?
- Vũ Phong, em không phải là Ngọc Loan, em không biết cô ấy nghĩ gì. Nhưng nếu em là cô ấy, em sẽ không làm như thế, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh. Anh nghĩ xem, bao nhiêu năm chúng ta bên nhau, em có khi nào ở bên cạnh bất cứ người đàn ông nào hay không? – Hà Trang thừa cơ hội thỏ thẻ bên tai Vũ Phong – Ngọc Loan làm như thế đúng là quá đáng, sao cô ấy không nghĩ đến cảm nhận của anh như thế.
Vũ Phong nghe Hà trang nói thế, anh cười cay đắng, lòng buồn bã vô cùng, nhưng anh vùng ra khỏi tay Hà Trang, lảo đảo bước về phòng một mình. Hà trang bị Vũ Phong xua đuổi như thế, cô xụ mặt dậm chân nhìn theo Vũ phong đầy thất vọng.
Mẹ Vũ phong nghe giọng con trai ồn ào mở cửa đi ra, thấy Hà Trang ấm ức như thế, lại thấy Vũ Phong say đến nỗi đi vấp suýt tí nữa là té ngã, bà liền bảo Hà Trang :
- Con theo đỡ nó đi, không khéo vấp té nữa thì khổ.
Hà Trang nghe vậy liền bước theo đỡ lấy Vũ Phong, nhưng khi lên đến nơi, mẹ Vũ Phong thay vì mở cửa phòng hai vợ chồng lại mở cửa phòng của Hà Trang. Hà trang sửng sốt nhìn mẹ Vũ Phong, nhưng bà hất mặt ngầm bày tỏ ý của mình, Hà Trang lập tức hiểu ý bà, cô liền dìu Vũ Phong đang say rượu đến không biết trời đất gì nữa vào phòng mình.
Mẹ Vũ Phong nhìn thấy hai người đi vào bên trong, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại đi xuống lầu, bình thản ngồi xem ti vi chờ Ngọc Loan trở về.
Ngọc Loan thất vọng trở về, người đó cũng là người thuộc nhóm máu hiếm như cô, nhưng lại không cùng nhóm máu. Xem ra, việc kiếm người vô cùng khó khăn, chỉ hy vọng mấy tháng nữa họ có thể tìm được người cùng nhóm máu.
Ngọc Loan về nhà, cô thấy đôi giày của Vũ Phong ở trước cửa. Cô bèn bước vào chào mẹ Vũ Phong rồi hỏi bà:
- Mẹ, anh Vũ Phong về rồi hả mẹ.
- Ừ…nó về rồi.
- Con lên lầu tắm rửa rồi xuống dọn cơm ngay ạ.
Nói xong Ngọc Loan đi về phòng, nhưng cô không thấy Vũ Phong ở trong phòng, đến khi cô tắm xong, cũng không thấy Vũ Phong, bình thường anh vẫn ngồi làm việc sau đó mới xuống ăn cơm. Ngọc Loan đi xuống phòng ba mẹ chồng tìm, vẫn không thấy bóng dáng Vũ Phong. Cô tìm khắp nơi cũng không thấy bèn quay vào hỏi mẹ Vũ Phong.
- Mẹ, chẳng phải anh Phong về rồi hay sao. Sao con không tìm thấy anh ấy.
- Ờ…nó…nó hiện giờ – Mẹ Vũ Phong ấp úng đáp.
Gương mặt Ngọc Loan bỗng nhiên tái nhợt, lòng cô bị kích động không ngừng, cô đã tìm khắp nơi ngoại trừ phòng của Hà trang. Mà bình thường Hà trang ở bên ngoài nói chuyện với mẹ cô vào giờ này, nhưng hiện giờ cũng không thấy Hà trang ở đâu. Kẻ ngốc cũng hiểu ra chuyện gì, Ngọc Loan không nói không rằng quay người bỏ đi lên lầu. Mẹ Vũ Phong lúng túng sợ hãi vội vàng đuổi theo sau cô.
Ngọc Loan đi thẳng lên phòng Hà Trang, lòng cô đau đớn không ngừng, dù như thế nào, Vũ Phong cũng sẽ không theo Hà Trang vào phòng cô ấy như thế, ngoại trừ việc họ…..Ngọc Loan không nói không rằng đập thật mạnh cánh cửa phòng Hà trang, cô lay thật mạnh nấm cửa, cánh cửa vốn không khóa, vậy là cứ thể bung ra, Ngọc Loan lập tức bước vào, cảnh tượng đập vào mắt cô là cảnh tượng đau lòng vô hạn.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – Vĩ thanh