Sáng sớm hôm sau, Vũ Phong ăn sáng xong chuẩn bị đi làm thì Ngọc Loan lên tiếng đề nghị:
- Trưa nay em đem cơm trưa cho anh nha.
Vũ Phong quay lại nhìn cô cười gật đầu, bảo:
- Đem nhiều một chút, ăn cơm cùng anh.
Ngọc Loan nghe vậy thì tươi cười rạng rỡ, rồi nói:
- Vậy trưa nay em qua thăm ba mẹ xong rồi đến công ty.
- Ừ….
Vũ Phong đi rồi, Ngọc Loan liền gọi điện cho ba cô:
- Ba, khi nào ba về vậy ba?
- Ba ngày nữa ba về, có chuyện gì không con gái? – Ba Ngọc Loan dùng giọng nói yêu thương hỏi con gái.
Ngọc Loan cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ba à, nếu sau này con làm ba buồn, ba có trách con không?
- Con gái khờ của ba, dù con có làm gì, ba vẫn sẽ yêu thương con mà .
- Hôm nay con bỗng thấy nhớ ba quá nên gọi điện làm nũng một chút thôi. Ba đi về nhớ mua quà cho con nha, con không làm phiền ba nữa đâu, con cúp máy đây – Cô xúc động trước câu nói yêu thương của ba cô dành cho cô, cô biết, không phải dễ dàng mà ba cô có được mảnh đất đó, ông lại hai tay đem cho không cô và Vũ Phong như thế đủ để biết, tất cả chỉ vì hạnh phúc của cô mà thôi. Không ngờ cô lại mau chóng đem nó đẩy đi như thế. Thật sự cô rất muốn nhờ ba cô giúp cho Vũ Phong, nhưng cô lại sợ động chạm vào lòng tự trọng của anh nên thôi. Vốn định gọi cho ba cô để thông báo việc mình sắp làm, nhưng rồi không đủ can đảm để nói ra bây giờ cho nên cô không dám nói tiếp, đành giả vờ như thế.
Nào ngờ ba cô nghiêm giọng nói một câu:
- Ngọc Loan, con là con gái của ba.
Tay Ngọc Loan cứng đờ, siết chặt cái điện thoại. Không thể không nói ra.
Buổi trưa, trước khi đem cơm đến công ty cho Vũ Phong, Ngọc Loan ghé qua bệnh viện thăm ba Vũ Phong. Vừa thấy cô đến, ba Vũ Phong đã nói:
- Có Ngọc Loan chăm sóc tôi, bà mau đi mua giùm tui kẹo ngậm ho đi.
Mẹ Vũ phong tuy rất thắc mắc chồng mình không bị ho lại muốn mua kẹo ngậm để làm gì, nhưng vốn thương chồng, bà cũng không vặn hỏi nhiều mà chỉ dặn dò Ngọc Loan chăm ông cẩn thận, rồi đi ra ngoài. Bà vừa đi thì ông liền gọi:
- Ngọc Loan.
- Ba, con đây.
- Ba biết hai đứa giấu ba chuyện công ty vì không muốn ba lo lắng mà thôi. Nhưng mà chuyện đã thành ra thế này, ba có thể không lo lắng hay sao. Mảnh đất đó dù đáng giá bao nhiêu vẫn không thể đền bù chi trả cho những khoản nợ đã vay được.
Ngọc Loan cũng chỉ biết, công ty của Vũ Phong đã vay tiền rất nhiều ở các ngân hàng nhằm mục đích đầu tư vào các công trình kinh doanh lớn, nhưng không ngờ tiền lại bị ôm đi bỏ trốn như thế. Chuyện này nếu công khai ra bên ngoài, các ngân hàng lập tức đưa đơn đòi tiền, các công trình đang dở dang cũng lập tức bị đình chỉ. Phải nói công ty sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hiện nay đang tạm thời che giấu tìm cách giải quyết, nhưng cùng lắm chỉ che giấu được hai ba ngày mà thôi, không thể kéo dài được.
Cho nên dùng mảnh đất của cô cũng chỉ với mục đích cầm cự tìm lối thoát mà thôi, chứ không thể khắc phục hoàn toàn biến động lần này.
- Vũ Phong cũng vừa tiếp nhận công ty không bao lâu, nếu xử lý không khéo thì chỉ sợ là… – Ba Vũ phong nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn nói.
- Ba, con biết, ba sợ Vũ Phong vì biến cố lần này mà bị đả kích đúng không? Ba yên tâm đi, con sẽ cố hết sức để giúp đỡ Vũ Phong – Ngọc Loan bèn trấn an ông – Hôm nay con đã gọi điện cho ba con rồi mới đến đây để thương lượng với ba vụ này, con sợ nói trước mặt Vũ Phong, anh ấy sẽ không đồng ý, mai này anh ấy biết được, sợ là sẽ trách con.
- Vũ Phong là ngựa non háu đá, cho nên nó không hiểu được đạo lý muốn sinh ắt phải cầu. Con yên tâm đi, cứ lo mọi chuyện, những chuyện sau này ba sẽ gánh vác thay con.
- Vậy con cám ơn ba.
- Ba phải cám ơn con mới đúng. Con đã giúp Vũ Phong nhiều như vậy, nếu nó còn không hiểu ra thì thật chẳng xứng là đàn ông.
- Con chỉ là cố gắng hết sức mà thôi, còn thiết phục được họ hay không thì phải dựa vào khả năng của vũ Phong. Nhưng ba yên tâm, dù thế nào con cũng không để Vũ Phong gục ngã đâu – Ngọc Loan cố gắng cười đáp.
- Vậy thì ba yên tâm rồi. Cả đời này của ba làm đúng nhất có một chuyện đó là tìm được một nàng dâu tốt như con.
- Ba, đó là phúc của con – Cô khẽ cười đáp lời ông ( phúc cái con khỉ, đời này sai lầm lớn nhất của ông là hại đời con gái người ta thì có)
Sau đó, Ngọc Loan nói rõ cho ba Vũ Phong nghe kế sách mà cô đã bàn với ba mình để giúp đỡ Vũ Phong. Ba Vũ Phong nghe xong tinh thần sảng khoái hẳn ra. Ông cười lớn nói:
- Thật không ngờ cả chuyện này con cũng chuẩn bị luôn rồi, ba đang đau đầu về nó đây. Xem ra óc kinh doanh của con không thua kém ba con là mấy, đúng là cha truyền con nối mà.
- Ba lại cười con rồi.
- Chuyện gì mà hai cha con vui vẻ như thế – Mẹ Vũ Phong từ ngoài bước vào thấy tinh thần chồng mình có vẻ khá hơn rất nhiều thì vui mừng hỏi.
- Mẹ, chỉ là con kể chuyện cười cho ba nghe thôi. Mẹ về rồi, vậy con giao ba lại ẹ. Con đem cơm đến cho Vũ Phong đây ạ – Ngọc Loan bèn lấp liếʍ đáp.
- Ừ, con đi đi.
Khi Ngọc Loan đến công ty, tâm trạng có vẻ nhẹ nhỏm hơn, nếu như kế hoạch của cô thuận lợi, cô có thể âm thầm giúp anh mà anh không biết, càng không chạm vào tự ái trong anh.
Vũ Phong vẫn còn đang họp nên cô ngồi chờ ở phòng của anh. Ngồi một mình hơi thấy buồn nên Ngọc Loan bèn thu dọn cho gọn lại giúp anh mọi việc. Không ngờ khi cô kéo ngăn bàn trong phòng của Vũ Phong, cô phát hiện một khung hình của anh với Hà Trang, trong bức hình, hai người ôm nhau vô cùng thân mật, ánh mắt của anh nhìn Hà Trang đầy yêu thương, lòng cô bất giác thấy buồn vô cùng. Bàn làm việc ở nhà cũng vậy, ngăn bên phải luôn là nơi Vũ Phong đặt những tài liệu quan trọng.
Cô biết, trước đây là do nhầm lẫn, nhưng tình cảm bây giờ là thật. Bây giờ người mà Vũ Phong yêu là Hà trang, đây là sự thật không thay đổi. Cũng giống như Hà Trang đã từng nói:Vũ Phong là đang thương hại cô mà thôi. Cô không biết đến khi nào thì Vũ phong mới nhìn cô bằng ánh mắt như thế. Thời gian không thể trả lời cho cô biết.
Bất giác nước mắt bỗng rơi ra không sao kiềm lại, lòng thấy thật đau xót, dù Vũ Phong hứa hẹn với cô thì sao. Ai chẳng biết, đàn ông luôn có hai lòng, một đằng nói thế này, nhưng đằng khác đã sa vào nơi khác. Nếu như người Vũ Phong yêu là cô, cô tự tin mình có đủ bản lĩnh để anh chỉ nhìn về phía mình mãi mãi. Nhưng tiếc rằng, người Vũ Phong yêu lại không phải là cô, cho nên chỉ cần Hà Trang lao đến, biết đâu Vũ Phong lại rơi vào vòng tay của cô ta.
Vũ Phong đột nhiên bước vào khiến Ngọc Loan lúng túng, cô làm rớt khung hình xuống đất, khung hình thủy tinh lập tức vỡ ra. Ngoạc Loan hoảng hốt vội vàng thu nhặt, chẳng may bị thủy tinh cứu vào tay. Tay cô lập tức chảy máu, Vũ Phong hoảng hốt vội vàng lao lại, anh biết cô bị mắc chứng bệnh máu khó đông nên hoảng hốt.
- Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi, không nghiêm trọng đâu – Vũ Loan trấn an anh, rồi nhìn Vũ Phong hối lỗi – Xin lỗi, em chỉ muốn giúp anh thu dọn bàn làm việc lại thôi, em không cố ý làm rơi bức hình đó đâu.
- Đừng nói gì hết – Vũ Phong bế bỗng cô lên rồi tiến vào phòng nghỉ của mình, vừa đặt cô xuống giường, anh đã cuối đầu hôn cô cuồng nhiệt. Vũ Phong cảm thấy đau khi nhìn thấy cô cầm bức hình của anh và Hà Trang mà khóc. Anh muốn bù đắp cho những tổn thương của cô, muốn xoa dịu trái tim của cô.
Lát sau cô im lặng trong lòng của Vũ Phong, tay anh mân mê mái tóc của cô, vuốt ve gương mặt cô một lúc rồi nói:
- Sau này chỉ để hình cưới của chúng ta thôi.
Ngọc Loan vui mừng, cô gật đầu trong lòng Vũ Phong, tay ôm lấy anh nhiều hơn.
Nhưng ngay lập tức điện thoại của Vũ Phong reo lên, Vũ Phong lấy ra đưa lên nhìn, hai mày anh chau lại. Ngọc Loan cũng khẽ ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy hai chữ “vợ yêu”.
Niềm hạnh phúc vừa chớm nở bỗng nhiên vụt tan biến.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 7.4