Cả hai gương mặt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng trước. Ngọc Loan thấy Hà Trang đột nhiên xuất hiện vào giờ này. Cô cắn môi một cái rồi quyết định nói:
- Vũ Phong không có nhà, anh ấy đến công ty rồi.
- Mình biết, mình đến đây là để gặp bạn – Hà Trang nhún vai hít sâu một cái rồi đáp.
Ngọc Loan có chút sững sốt, không ngờ Hà Trang lại dám tìm gặp mặt cô như thế, gương mặt cô đanh lại, bất đắc dĩ quay người mời cô ta vào bên trong nhà.
- Vào đi.
Hà Trang không đợi cô nói tiếng thứ hai đã len người bước qua cô vào bên trong nhà. Cô ta tự nhiên ngồi xuống ghế như nhà của mình, thản nhiên cởϊ áσ khoát ra ném qua một bên. Ngọc Loan thấy hành động thản nhiên xem nhà người ta như nhà của mình thì khó chịu vô cùng, nhưng đã đến nhà thì là khách. Cho nên cô nhẫn nhịn, cô bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ngọc Loan.
- Tìm mình có chuyện gì thì nói đi – Ngọc Loan thấy Hà Trang vẫn chưa chịu lên tiếng thì lên tiếng thúc giục.
Hà Trang nét mặt trầm buồn, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Ngọc Loan rồi mới lên tiếng.
- Mình đến để xin lỗi bạn.
Ngọc Loan ngây người nhìn Hà Trang, dường như cô không tin vào tai của mình, cô cứ nghĩ, Hà Trang đến để gây sự, nào ngờ phản ứng của Hà Trang lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
- Mình là thật lòng – Hà Trang thấy vẻ nghi ngại của cô bèn nói thêm, ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
Ngọc Loan khẽ đưa mắt đi nơi khác, không đáp. Hà trang đột nhiên thở dài một cái rồi khàn giọng nói:
- Có lẽ tình yêu làm con người thay đổi. Có người thay đổi tốt hơn, có người lại thay đổi theo chiều hướng xấu đi….Mình là một cô gái xấu xa ích kỷ. Tính chiếm hữu của mình lại quá cao, khiến ình đánh mất chính bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì mình làm nhiều việc như Vũ Phong, cho nên mình yêu anh ấy rất nhiều, yêu hơn cả bản thân mình, cho nên mình rất sợ mất anh ấy. Chính vì sợ mất anh ấy, cho nên mình đã bất chấp tất cả để anh ấy thuộc về mình, kể cả đánh mất tình bạn thân thiết nhất.
Hà Trang nói xong mới nhìn thẳng vào Ngọc Loan nói:
- Mình đã đánh mất bạn.
Ngọc Loan có chút bối rối, tình cảm bạn bè thân thiết năm nào lại hiển hiện trong tâm trí của cô, từng nụ cười vui vẻ, từng sẽ chia kỷ niệm.
- Mình vừa ân hận vì những hành động và lời nói của mình với bạn, nhưng cũng vừa sợ mất Vũ Phong vào trong tay bạn. Cho nên trong lòng mình rất mâu thuẫn. Mâu thuẫn vô cùng – Hà Trang hai tay ôm lấy đầu, giọng nói khàn đi thấy rõ, cho thấy sự xúc động bật khóc của cô – Mình cũng không muốn, mình cũng không muốn như thế đâu.
Ngọc Loan bỗng cảm thấy đồng cảm vô cùng với tâm trạng của Hà Trang hiện giờ. Cô hiểu chứ? Hiểu là trong tình yêu luôn có sự ích kỷ, ai cũng sợ phải san sẽ người mình yêu với người khác cả. Cô cũng như vậy.
Nếu là cô, cô cũng muốn độc chiếm Vũ Phong cho riêng mình mình mà thôi. Cũng sợ mất anh vào trong tay của người con gái khác. Chỉ có điều, cách giữ tình yêu của cô và Hà trang khác nhau, mỗi người có sự chọn lựa con đường tình yêu cho riêng mình.
- Mình thật sự rất yêu Vũ Phong – Hà Trang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Ngọc Loan van nài.
- Vậy thì sao? – Mặt Ngọc Loan đanh lại, cô nhìn thẳng Hà trang hỏi. Cô đã chọn rồi, nếu như hai ngày trước, Hà trang đến nói với cô những lời này, có lẽ cô thật sự sẽ mầm lòng mà rút lui. Nhưng bây giờ đã không thể nữa rồi. Vũ Phong đã cho cô lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn mà cô mong đợi đã từ lâu. Cô không thể buông tay được nữa.
Có lẽ đây cũng là một sự ích kỷ, một sự chiếm hữu, nhưng đây là kết quả của sự đợi chờ mà cô đã bỏ ra bao nhiêu lâu nay, chứ không phải là sự giành giật, hay dùng bất cứ thủ đoạn nào để có được nó. Cho nên cô xứng đáng có được nó.
Hà Trang có lẽ bất ngờ khi Ngọc Loan lại dùng những lời lẽ và giọng nói như thế để nói với cô ta , sau những tâm tình mà cô ta vừa phơi bày ra, cho nên nhất thời không nói nên lời.
Trước khi cô ta nói, Ngọc Loan đã lên tiếng trước:
- Hôm nay Trang đến đây là cố tình nói những lời này ình nghe với mục đích gì?
- Mình chỉ là …– Hà Trang bị Ngọc loan đoán được mục đích của cô ta liền trở nên lúng túng.
- Chỉ là muốn mình như con ngốc bị bạn tiếp tục lừa dối đúng không? – Ngọc Loan khẽ cười.
- Không phải đâu…..- Hà trang hốt hoảng kêu lên.
- Vậy thì là ý gì? – Ngọc Loan nghiêm nét mặt nhìn cô ta, ánh mắt cô cương nghị khiến cho Hà Trang không thể không trả lời.
- Mình chỉ muốn Loan giữ lời hứa với mình mà thôi.
- Cô muốn tôi giữ lời hứa nào?
- Mãi mãi không nói ra chuyện bạn chính là cô gái năm xưa – Hà trang như chỉ chờ có thế bèn nói ra yêu cầu của mình.
- Từ trước đến giờ mình chưa hề nói ra một lời nào cả – Ngọc Loan buông tiếng, ánh mắt cô nhìn Hà trang một cách khinh bỉ.
Hóa ra những cảm xúc nãy giờ của cô ta là giả dối. Vậy mà cô xém chút nữa là đồng cảm với cô ta rồi.
- Nhưng biết đâu….- Hà Trang ngập ngừng nhìn cô ái ngại.
- Biết đâu tôi vì lợi ích của mình , muốn độc chiếm Vũ Phong cho nên nói ra để trói buộc anh ấy có đúng không? – Ngọc Loan nhìn Hà Trang cười nhạt – Dù rất muốn, nhưng xin lỗi, tôi không muốn xếp đồng hạng với loại người như cô.
Hà Trang trợn mắt nhìn Ngọc Loan, cô ta không ngờ Ngọc Loan vốn hiền lành, giờ lại ăn nói đanh thép như thế, biết giễu người như thế.
- Không phải chỉ mình Trang thay đổi đâu, mình cũng thay đổi – Ngọc Loan khẽ cười nhìn vẻ mặt bất ngờ của hà trang nói – Nhưng mình thay đổi không phải vì Vũ Phong, mà là vì mình mất lòng tin vào tình bạn.
- Chứ không phải đây mới lá bản tính thật sự của cô à – Hà Trang có chút sợ hãi, giống như cô ta đang bị Ngọc loan đẩy xuống một hố sâu. Cho nên cô ta quyết định bộc lộ hết khá năng vùng thoát.
- Cô thích xem là thế cũng được – Ánh mắt Ngọc Loan nhìn cô ta đầy giễu cợt, không chút phủ nhận lời cô ta nói.
- Cô đừng vội đắc ý. Cô tưởng là mình đã nắm được Vũ Phong trong tay. Anh ấy chỉ là đang giận dỗi với tôi và thương hại cô thôi – Hà Trang tức tối đứng bật dậy hét lên.
Câu nói của Hà trang quả thật là đã kích với Ngọc Loan, cô vẫn biết hiện giờ Vũ Phong là đang áy náy với cô, thương hại cô cho nên mới chấp nhận bên cô như thế.
- Người anh ấy yêu là tôi, cô biết rõ mà. Chỉ một thời gian nữa thôi, anh ấy sẽ trở về bên tôi thôi.
Ngọc Loan không đáp, bởi vì chính cô cũng không dám khẳng định mình đủ sức để Vũ Phong quên Hà trang, rời xa cô ấy để trở về với cô.
- Sao cô không trả lời? Cô sợ à.
- Yêu hay không yêu, là quyết định của Vũ Phong, tôi tôn trọng quyết định của anh ấy.
- Cô có muốn đánh cá không? Đánh cá để xem Vũ phong cuối cùng thuộc về ai? – Hà Trang đắc ý nhìn săc mặt của ngọc Loan, cô ta quyết định bước tới.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 6.7