Chương 6: Tồn tại hay không một tình yêu vĩnh cửu
Khi Ngọc Loan được Vũ Phong đưa vào bờ, mọi người liền quây lấy hai người hỏi han. Ngọc Loan không biết bơi, từ nhỏ những vận động mạnh, ba đều không cho cô làm, cho nên khi bị ngã xuống hồ, cô uống một bụng nước, cũng may Vũ Phong nhảy xuống cứu kịp nếu không cô đã bị ngất đi rồi. Hiện tại sắc mặt xanh xao, ho sặc sụa, nhưng có thể nói là cô hoàn toàn không sao.
- Ngọc Loan, con không sao chứ – Ba cô len qua mọi ngời mà lao đến bên cô, nét mặt ông tái mét đầy hoảng hốt.
- Con không sao, ba đừng lo – Cô vội vàng trấn an để ba cô không lo lắng nữa.
- Sao khi không con lại bị ngã xuống nước như thế – Ba cô ngờ vực nhìn toàn thân cô ướt đẫm hỏi.
Ngọc Loan còn chưa kịp trả lời thì có một người phụ nữ đã lên tiếng trả lời thay cô:
- Tôi thấy chính mắt là cô gái kia đẩy cô ấy xuống.
Tất cả mọi người đều quét ánh mắt về phía Hà Trang, cô ta đang bơi vào bờ và được Tùng Quân đưa tay kéo lên. Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, Hà Trang khựng lại. Ngay cả Vũ Phong cũng không ngờ mọi chuyện là như thế, anh đưa ánh mắt có chút tức giận nhìn Hà Trang. Hà Trang cũng có chút hốt hoảng. Quả thạt lúc đó, cô tức giận, cũng muốn cho Ngọc Loan một bài học, cho nên mới hất tay Ngọc Loan ra phía sau mình. Nhưng là cô không nghĩ đến, phía sau mình lại là một cái hồ bơi như thế.
Bàn tay đang đỡ lấy Hà Trang của Tùng Quân cũng rời đi, anh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc vô cùng. Hà Trang bỗng thấy run run đầ sợ hãi, cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở thành lớn như thế. Môi Hà Trang mấp máy muốn biện hộ nhưng lại không tìm được lòi nào để nói cho rõ.
- Không phải đâu. Không pải là cô ấy đẩy con xuống đâu – Ngọc Loan nhìn thấy ánh mắt tức giận của ba mình với Hà Trang bèn lên tiếng biện hộ giùm cô ta – Là con trượt ngã, Hà Trang vì muốn đỡ con mà cũng bị ngã theo thôi.
- Nhưng mà rõ ràng tôi đã thấy… – Người phụ nữ kia buâng khuâng nói.
- Chắc là do khoảng cách xa, lại cách một tấm kính nên nhìn nhầm một chút đó mà thôi – Ngọc Loan cười nhã nhặn đáp cô còn khẳng định lại lần nữa – Cô ấy đúng là vì muốn cứu em nên mới té ngã theo.
Người phụ nữ đó nghe vậy thì hơi suy ngẫm đáp :
- Có lẽ tôi đã nhìn nhầm.
Ba mẹ Vũ Phong nghe Ngọc Loan nói vậy thì thở phào nhẹ nhỏm, nếu không sự việc sẽ lớn dần ra rồi việc hai vộ chồng họ kết hôn giả sẽ trở thành trò cười co mọi người. Mặt mũi ông bà sẽ để đâu, nhất là biết ăn nói làm sao với ba của Ngọc loan.Mẹ Vũ Phong bèn vội vã nói:
- Vũ Phong, con mau đưa Ngọc Loan về nhà thay quần áo đi kẻo vợ con bị cảm lạnh.
- Đúng đó, mọi chuyện còn lại cứ để ba và ba Ngọc Loan lo lệu tiếp. Con cứ ở nhà chăm sóc cho vợ đi.
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, rồi nhanh chóng di tản vào bên trong, tiếp tục cuộc vui.
Vũ Phong liền lập tức dìu Ngọc Loan ra bãi đỗ xe. Hà Trang cũng ủ rũ đi theo sau. Bãi đổ xe vắng vẻ không một bóng người Vũ Phong mới quay lại nhìn Hà trang lo láng nói:
- Em mau về nhà thay đồ đi kẻo lạnh.
- Anh đang lo lắng cho tôi à? – Hà Trang cười nhạo hỏi.
- Sao em lại hỏi như thế – Vũ Phong cau mày có chút khó chịu trước thái độ của Hà Trang.
- Không mượn anh phải lo cho tôi. Anh về mà lo lắng cho vợ của anh – Hà Trang ấm ức nhìn Vũ Phong nói.
- Em….- Vũ Phong nhìn cô tức giận nói không nên lời, cuối cùng quyết định không thèm chấp với à Trang nữa mà đưa Ngọc Loan về. Vũ Phong mở cửa xe, để Ngọc Loan ngồi vào.
Anh đang chuẩn bị ngồi vào tay lái thì Hà trang đã chặn cửa của ông, cô ta chất vấn Vũ Phong.
- Có phải tong lòng anh hiện giờ là cô ta hay không?
- Anh đã giải thích với em nhiều lần rồi – Vũ Phong thở dài, anh không muốn cứ phải tiếp tục chiến tranh thế này với Hà Trang – Em có thể hiểu cho anh một chút được không?
- Anh bảo em hiểu, anh bảo em hiểu thế nào đây. Mấy ngày vừa qua, anh có lấy một lần gọi cho em không? Bây giờ em lại nhìn thấy anh tay trong tay với cô ấy đầy vui vẻ, ai cũng ngưỡng mộ hai vợ chồng các người. Em là gì chứ? Vì sao em lại phải làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của anh cơ chứ.
Vũ Phong biết anh đã khiến Hà Trang chịu nhiều ấm ức, anh cũng là bất đắc dĩ nen mới phải làm như vậy mà thôi.
- Anh và Ngọc Loan không có gì hết.
- Không có gì hết. Vậy em hỏi anh? Vì sao khi em và cô ấy cùng nhau rơi xuống nước, anh lại lao xuống cứu cô ấy trước chứ. Vậy mà anh còn bảo, anh và cô ấy không có gì.
- Hà Trang, em đừng có vô lí như vậy có được hay không – Vũ Phong đã mất hết nhẫn nại nói chuyện với Hà Trang, anh nhìn cô ta cáu gắt – Rõ ràng em thừa biết Ngọc Loan không biết bơi, còn em lại bơi rất giỏi, bây giờ lại đi trách anh cứu Ngọc Loan mà không cứu em.
Hà trang cũng biết mình vô lý, cô ta nhất thời không biết nói gì, nhưng sự uất ức và lòng tự tôn quá lớn của cô ta khiến cô ta trở nên ngang bướng.
- Nếu như em và cô ta cùng rơi xuống sông, em lại không bơi được, vậy thì anh sẽ cứu ai trước.
Vũ Phong thật sự cảm thấy tức giận khi cứ bị Hà Trang chất vấn như thế, bỗng anh nghe tiếng Ngọc Loan hắt xì, bèn nói:
- Chờ em bình tĩnh đi rồi chúng ta nói chuyện.
Nói xong, anh vào trong xe rồi lái xe đi. Bỏ mặc Hà Trang đứng đó trong hụt hẫng và bất ngờ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng torng lòng cô ta. Cô ta nhất định không thể để mất Vũ Phong được, nhất định phải kéo Vũ Phong trỏ về bên cạnh mình.
Hà Trang nện mạnh gót giày xuống đất rồi đi đến xe lái đi.
Tùng Quân từ một bức tường khẽ chau mày bước ra nhìn theo bóng chiếc xe của Hà Trang, sắc mặt anh bỗng thay đổi.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 6.1