Chương 40

Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Cố Nam Khê ngoảnh mặt lại, Hàng Cẩn không còn ngồi trước mắt nữa mà đang ngồi đánh piano, giai điệu nhẹ nhàng mà quen thuộc. Cô nhẩm lại giai điệu của bản nhạc, nhất thời bị thu hút bởi vẻ đẹp trai kia. Gương mặt Hàng Cẩn tập trung đánh đàn, cả người anh toát lên một sự cuốn hút vô hình khiến cô không nhịn được mà phải ngắm nhìn.

Theo tiếng nhạc cô bị dẫn dắt, cơ thể nhất thời không chủ động được mà tiến gần lại chỗ Hàng Cẩn. Ngón tay thon dài đang múa trên phím đàn vội dừng lại, âm thanh bị gián đoạn.

“Sao vậy? Muốn thử?”

Cố Nam Khê nhất thời không biết phải nói làm sao, gương mặt ửng hồng, không chờ cô nói anh đã kéo cô lại. Cả người cô ngồi trên đùi anh, từng ngón tay bị anh dẫn dắt đặt lên phím đàn. Gương mặt Hàng Cẩn ghé sát bên cạnh cô, lời nói dịu dàng: “Tập trung, tôi dạy em!”

Cố Nam Khê mặc nhiên thả lỏng ngón tay tùy ý để anh dạy. Từng ngón tay di chuyển, âm thanh da diết lại vang lên.

“Tinh…tinh….”

Cô như đắm chìm vào giai điệu của bản nhạc, không biết tại sao nhưng khi nghe bản nhạc này cô lại cảm thấy rất xúc động, mọi thứ đều trở nên tình cảm ngay đến cả Hàng Cẩn cũng thay đổi, không còn là vẻ trêu đùa cô trước đó.

Ngón tay anh đột nhiên dừng lại, âm thanh cũng tắt, mắt cô từ từ mở ra có chút tiếc nuối trong ấy.

“Muốn tiếp tục?”

Cố Nam Khê vội vàng đứng dậy vẻ bối rối: “Không…. Không cần đâu….”

“Vậy được rồi, chúng ta ăn chút gì đó.”

Hai người trở lại chiếc bàn kia, phục vụ lúc này cũng đem đồ ăn tới. Từng món được dọn lên, Hàng Cẩn cắt Beef steak thành từng miếng nhỏ rồi đổi đĩa giúp cô. Vốn dĩ tưởng rằng cô rất vui mừng và cảm động phát khóc cơ vì trong kí ức của anh trước kia thì cô thích ăn Beef steak nhưng không ngờ cô lại đặt đĩa Beef steak đã được cắt nhỏ kia về chỗ anh: “Anh ăn đi, tôi bị dị ứng với thịt bò.”

Giây phút cô nói ra câu này cũng là lúc Hàng Cẩn thất vọng về bản thân nhất. Là dị ứng chứ không phải thích. Anh nhớ rằng đã có một lần Cố Nhân Tích nói với anh rằng cô rất thích món này. Từ đó về sau anh mỗi lần anh tổn thương cô đều dùng cách này bù đắp. Trong kí ức cũ kĩ về trước hai người chỉ có duy nhất một lần ra ngoài ăn cùng nhau và hôm ấy cũng là ăn Beef steak. Hôm ấy cô còn rất tươi cười ăn hết sạch cả phần ăn của mình. Thì ra người từ đầu đến cuối không biết gì vẫn là anh. Dù bị dị ứng nhưng vẫn nói dối rằng mình thích, rốt cuộc lúc ấy tại sao anh lại có thể hồ đồ đến vậy.

Cố Nam Khê ngồi đối diện thấy Hàng Cẩn có chút thất thần tưởng rằng anh không vui liền giải thích: “Thực ra thì chuyện này không thể trách anh được, nếu miễn cưỡng tôi có thể ăn vài miếng….”

Vừa nói cô vừa kéo đĩa thịt lại về phía mình nhưng bất ngờ lại bị anh cản lại: “Không cần, để tôi kêu người đổi món khác.”

“Thực ra cũng không cần đổi, tôi có thể….”

“Tôi đã nói đổi món rồi….”

“Choang!”

Đĩa ăn kia bị anh hất đổ, gương mặt anh vì tức giận mà dọa Cố Nam Khê một phen: “Anh sao vậy?”

Hàng Cẩn đột nhiên đứng dậy chạy về phía cô ôm lấy cô thật chặt từ phía sau, Cố Nam Khê dãy giụa liền bị anh cản lại: “Có thể ngồi im một lát không?”

Nghe lời anh cô cũng không dám động đậy nữa mặc kệ anh ôm lấy cô từ phía sau. Mặt anh vùi vào lưng cô, vùng áo hình như có chút ướt, lẽ nào anh đang khóc? Cô tự hỏi mình chẳng lẽ đυ.ng chạm vào nỗi đau gì của anh? Rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng lại không dám hỏi. Thời gian trôi qua một lát anh mới buông cô ra, sai người dọn sạch nền nhà, tiện thể mang món khác lên.

Cô bất giác đưa tay lên chạm vào gương mặt anh: “Anh có chuyện gì sao?”

“Chỉ là chút chuyện thôi, em đừng để ý. Phải rồi cuối tuần này là triển lãm của em bắt đầu đúng không?”

“Ừm, sao vậy?”

“Có cần anh giúp gì không?”

“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát lắm, anh David cũng lo hết rồi, tôi chỉ cần tới tham dự và đem tác phẩm tới thôi.”

Nghe cô nhắc về người đàn ông kia kỳ tình anh không thoải mái lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

“Reng! Reng! Reng!”

Điện thoại anh lúc này đột nhiên reo, Hàng Cẩn nhìn màn hình điện thoại do dự một lát nhưng không ngờ cô lại giục: “Nghe đi, đừng để người khác chờ đợi.”

Vì lời này của cô mà anh nhấn nghe: “Ừ, có chuyện gì không? Anh đang bận.”

Mặc dù cô giục anh nghe nhưng dường như thái độ của anh đối với đầu dây bên kia có vẻ làm cô không vui. Cô ngoảnh mặt sang phía khác vờ như không quan tâm.

Phía bên này đầu dây bên kia là những tiếng khóc thất thanh: “Hức…. Hức… mẹ em không ổn rồi… anh nghĩ cách giúp em đi, em sợ lắm…”

“Dì Thẩm sao rồi?”

“Em không rõ… bác sĩ đang cấp cứu bên trong… hức hức…”

Hàng Cẩn đột nhiên đứng dậy: “Đợi anh một lát anh sẽ tới ngay…”

Cố Nam Khê thấy anh gấp gáp như vậy liền hỏi: “Anh có chuyện gấp sao?”

Hàng Cẩn cất điện thoại sau đó đưa tay lên xoa đầu cô: “Xin lỗi em, lúc này Giai Di cần anh, lát anh sẽ cho người đưa em về.”

Nói xong anh rời đi, cô đuổi theo phía sau kéo tay anh lại: “Tôi muốn đi cùng anh, dù sao cô ấy cũng là bạn tôi.”

Hàng Cẩn có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng kéo cô theo, vừa lên xe anh đã ra lệnh: “Tới chỗ Giai Di.”

Hai người bây giờ đều không có tâm trạng, Hàng Cẩn liên tục gọi điện điều thêm bác sĩ tới còn Cố Nam Khê cũng không muốn làm phiền anh.

Một lát xe dừng trước cổng biệt thự, Hàng Cẩn xuống xe, trước lúc xuống không quên dặn cô vài câu: “Lát nữa anh hơi bận có chuyện gì em cứ hỏi quản gia là được, sau khi xong việc anh sẽ gọi cho em.”

“Được, em gọi điện báo với anh trai rồi sẽ tới ngay.”

Có câu này của cô anh yên tâm xuống xe, vừa xuống xe đã vội chạy vào biệt thự xem tình hình. Bên ngoài phòng Thẩm Giai Di sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng húp vì khóc nhiều.

“Sao rồi?”

Thẩm Giai Di liên tục lắc đầu, đôi mắt sưng đỏ kia tiếp tục rơi nước mắt. Hàng Cẩn vỗ nhẹ vai cô: “Đừng lo quá!”

-----------------------

Sau khi Hàng Cẩn cũng rời đi Cố Nam Khê theo quản gia tiến vào bãi đỗ xe, cố lục điện thoại trong túi xách bấm một dãy số. Điện thoại đổ ba hồi chuông vẫn không có ai nhấc máy, có lẽ bây giờ David đang có việc gấp không tiện nghe điện thoại của cô rồi. Cô ngắt máy, gửi cho anh một đoạn tin nhắn rồi yên tâm theo quản gia tiến vào sảnh.

Từ xa cô nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ gầy gò, tiều tụy. Tiến lại gần hơn thì mới phát hiện người phụ nữ ấy chính là Thẩm Giai Di. Thật không thể tin rằng mới chỉ có bao nhiêu ngày chưa gặp mà cô ấy đã gầy như kia rồi, đôi mắt sưng húp kia lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cả người vô lực tựa vào Hàng Cẩn .

Hàng Cẩn nhìn thấy cô lại gần liền nói với Thẩm Giai Di: “Em ngồi nghỉ ngơi một lát đi, anh đi xem xem bên trong thế nào rồi.”

Cố Nam Khê lại gần đỡ lấy đầu cô đề tựa vào vai mình, đưa khăn tay cho Thẩm Giai Di: “Đừng sợ, có tôi ở bên cô rồi.”

Thẩm Giai Di vì câu này mà khóc nấc lên, nước mắt thấm lên cổ áo cô.

“Em sợ phải sống một mình,… em sợ lắm! Ngay đến cả nguyện vọng của bà ấy em còn chưa thực hiện được….”