"Ế, Trần Đình Thâm, là cậu đấy hả?"
Vị bác sĩ khuôn mặt điển trai, ngũ quan thanh tú đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng trước mắt vừa trông thấy Trần Đình Thâm ngay lập tức tỏ ra vừa sửng sốt vừa vui mừng, tâm trạng khá kích động. Qua lời Trần Đình Thâm, chàng trai trẻ này tên Lục Ngạn, hiện tại đang làm bác sĩ tại bệnh viện. Vừa vặn băng bó cho Thẩm Vãn Tinh.
Ai kia chưa kịp định hình thì Lục Ngạn tiếp tục quay sang nhìn chằm chằm Thẩm Vãn Tinh, hỏi: "Thẩm tiểu thư, cô với Trần Đình Thâm quen nhau hả? Tôi ngạc nhiên đấy nhá."
Cô nàng cũng bị sự nhiệt tình dọa cho sửng sốt.
"Quen. Thậm chí còn đặc biệt thân thiết là đằng khác." Sắc mặt Trần Đình Thâm nhăn nhó, dường như cực kỳ khó coi, trán nổi ba vạch đen, vội vàng tới bên cạnh Thẩm Vãn Tinh, híp mắt giới thiệu: "Cô ấy chính là vợ tôi." Tiện thể, người đàn ông vòng tay ôm lấy vợ mình, dáng vẻ đề phòng như thể sợ Thẩm Vãn Tinh bị đối phương cướp mất vậy.
Lục Ngạn đằng trước trừng to mắt, ngỡ ngàng há hốc miệng: "Thật hả? Trần Đình Thâm, cậu với Thẩm Vãn Tinh đây thiệt sự là vợ chồng sao? Nhưng trước kia tôi từng nhìn qua vị hôn thê của cậu rồi, đâu giống vói khi ấy. Đám cưới cậu diễn ra tôi còn ở nước ngoài chẳng về kịp, nhưng cô dâu bị thay đổi tôi chưa hình dung được nha." Thanh âm có chút oán trách với Trần Đình Thâm đang đứng trước mặt.
Thế mà chả chịu nói anh biết gì cả.
"Gặp chút vấn đề trục trặc thôi, nhưng hiện tại vợ tôi là cô ấy." Trần Đình Thâm hậm hực, phồng mặt nhàn nhạt mở miệng: "Lục Ngạn, cậu bận tối mắt tối mũi tôi cũng khó mà thông báo. Giờ biết rồi thì tém tém chút coi." Tâm trạng người đàn ông lúc bấy giờ đang tệ đến mức đỉnh điểm.
Đối phương xì một tiếng, giễu cợt nhếch môi.
Trên đầu Thẩm Vãn Tinh đột nhiên xuất hiện hàng là dấu hỏi chấm, cô xắn cổ tay áo rộng thùng thình lên, thì thầm hỏi người đứng bên cạnh: "Đình Thâm, anh với bác sĩ Lục đây quen nhau hả?"
"Đương nhiên là quen rồi." Lục Ngạn nhanh như sóc mở lời trước, mặc kệ ai kia mặt mũi đen kịt, anh cười tươi, tự tin vỗ ngực: "Thẩm tiểu thư à, Trần Đình Thâm chưa nói với cô hả? Tôi với cậu ta là bạn thân chí cốt hơn chục năm nay rồi. Chỉ là thời gian qua tôi bận công tác ở nước ngoài nên chúng ta chẳng có cơ hội gặp nhau thôi. Trần Đình Thâm thì cả ngày cứ bày ra bộ mặt thế kia, như kiểu bất mãn với tôi lắm, tôi đâu thiếu nợ cậu mà nhỉ." Anh chàng nháy mắt với bạn thân một cái, điềm nhiên nhún vai.
Thẩm Vãn Tinh ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
Bạn thân sao.
Ngạc nhiên đấy.
Đúng là Thẩm Vãn Tinh biết Trần Đình Thâm chơi vô cùng thân với một người bạn làm bác sĩ, tuy nhiên, trùng hợp thế nào ngày hôm nay cô gặp trúng Lục Ngạn. Lúc chưa kết hôn, Thẩm Vãn Tinh ngày nào cũng chỉ làm bạn với bốn bức tường, ít được ra bên ngoài, khó tránh việc không biết mặt huynh đệ Trần Đình Thâm.
Ai kia cong môi cười nhạt: "Vãn Tinh, em cứ mặc kệ cậu ta đi, quan tâm làm gì. Lục Ngạn thỉnh thoảng hay làm khùng làm điên, tốt nhất em để cậu ta thích làm gì thì làm."
Bạn thân là thật, nhưng Trần Đình Thâm hiện tại cực kỳ đề phòng Lục Ngạn, nguyên nhân chính là vì đối phương trong kiếp trước vốn dĩ trở thành đại tình địch lớn nhất với Trần Đình Thâm. Khi ấy, anh một mực hiểu lầm Thẩm Vãn Tinh vì bị những kẻ xấu dắt mũi, lúc đó đều là Lục Ngạn ở cạnh chăm sóc cho cô.
Đối phương từng khuyên Trần Đình Thâm rất nhiều, nhưng anh cứ nhất quyết tin tưởng người phụ nữ tâm cơ độc ác kia. Lục Ngạn nảy sinh tình cảm với Thẩm Vãn Tinh, tuy nhiên, kết cục bạn anh chẳng được tốt cho lắm, vì Thẩm Vãn Tinh hy sinh mà chết. Quả thật tình cảm Lục Ngạn dành cho người con gái trong lòng Trần Đình Thâm vô cùng lớn lại đặc biệt chân thành, ngay cả anh cũng phải nể phục.
Giờ chạm mặt nhau, Trần Đình Thâm càng thêm bất an hơn. Tình cảm Lục Ngạn đối với Thẩm Vãn Tinh cao thượng thật đấy, tuy nhiên, hiện tại mọi chuyện hoàn toàn thay đổi rồi, anh sợ hai người lần nữa đối đầu. Huống hồ Lục Ngạn sáng láng chẳng kém Trần Đình Thâm là bao. Tiểu công tử nhà họ Lục với khối tài sản kếch xù, nhưng nhất quả chạy theo đam mê ngành y, tính tình hòa đồng, bao dung, ấm áp khiến đối phương tan chảy. Hơn nữa Lục Ngạn đều nhất mực bao dung Thẩm Vãn Tinh, mỗi lúc cô buồn, tủi thân đều gạt bỏ công việc chạy đến bên cạnh động viên tinh thần với an ủi cô.
Đặc biệt kiếp trước, Thẩm Vãn Tinh từng rung động với Lục Ngạn càng khiến Trần Đình Thâm thêm phần lo lắng. Anh không muốn cô gái mình thương bị cướp mất, huống hồ Lục Ngạn còn là bạn thân. Nghĩ đến thì, Trần Đình Thâm tính toán, đáng lý ra hiện tại vào thời điểm trước đây thì Lục Ngạn đang ở nước ngoài, vài tháng sau mới về.
Vậy rốt cuộc tại sao bạn thân anh xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ vì trùng sinh nên mốc thời gian thay đổi rồi?
Trần Đình Thâm vô cùng khó hiểu, anh đưa tay chống cằm. Tuy nhiên, đó không phải là điều đáng ngại. Lúc bấy giờ, anh cần tách Thẩm Vãn Tinh tránh xa khỏi Lục Ngạn càng nhiều càng tốt, cũng chả để đối phương nảy sinh tình cảm với cô. Hiện tại chắc hẳn Lục Ngạn chỉ mới có cảm tình với Thẩm Vãn Tinh mà thôi.
Bớt đi một tình địch thì nhẹ lòng hơn hẳn.
"Xì." Lục Ngạn khoanh tay trước ngực, bĩu môi mở miệng: "Bạn với bè thế đấy, suốt ngày móc máy nhau là tài thôi. Trần Đình Thâm, nể tình anh em giữa chúng ta chút xem nào."
Trần Đình Thâm hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời vừa rồi, hắng giọng lên tiếng: "Cậu có khác gì tôi mà kêu. Lục Ngạn, cái miệng cậu cũng chả vừa đâu. Mà tôi tưởng cậu đang nghiên cứu dự án gì đó tâm huyết lắm mà, sao tự dưng chạy về nước sớm thế?" Anh híp mắt, nhìn chằm chằm bạn thân, lộ ra tia nghi hoặc.
"Làm xong rồi." Đối phương cười tươi roi rói, đưa tay vỗ ngực: "Tôi cố gắng hết sức và cũng đạt được thành tựu tương đối, về nước sớm để áp dụng thử xem. À mà đáng lý ra lâu ngày không gặp, Trần Đình Thâm cậu phải vui mừng khi nhìn thấy tôi chứ, bày ra vẻ mặt chán ghét kia người ta tưởng tôi đắc tội gì với thiếu gia nhà họ Trần đấy."
Hai người đấu khẩu qua lại, không má nào chịu thua má nào.
Thẩm Vãn Tinh ngồi trên giường đảo mắt liên tục, cô ngơ ngác khó hiểu nhìn chằm chằm Trần Đình Thâm, thỉnh thoảng hướng về Lục Ngạn.
Chuyện gì thế?
Đây là thú vui của mấy người chơi thân với nhau hay gì?
Trần Đình Thâm trực tiếp ngồi xuống, dính sát với Thẩm Vãn Tinh, lười nhác cất giọng: "Khỏi đi, cậu có thèm báo cho tôi biết đâu. Về mà cứ im ỉm." Việc này đúng khiến anh bực mình, kêu bạn bè mà làm thế đấy.
"Tôi có muốn đâu." Lục Ngạn oan ức thanh minh: "Tôi vừa về được vài hôm thôi, cả ngày bị viện trưởng bắt tăng ca tại bệnh viện, tới gia đình mới chỉ nói chuyện được vài câu kìa, thời gian đâu để tán gẫu với cậu. Trần Đình Thâm, cậu biết không, mấy ngày qua xung quanh tôi đều là phẫu thuật, viết báo cáo, thực nghiệm dự án, bao nhiêu việc đau hết cả đầu, ngủ còn chẳng đủ giấc ấy chứ."
Anh khổ lắm chứ bộ.
Trần Đình Thâm chỉ ừ một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua: "Nhưng Lục Ngạn, cậu mau giải thích cho tôi, nguyên nhân gì khiến vợ tôi bị thương? Cô ấy có gặp chuyện gì không? Cho cậu hai phút trình bày."
Anh sực nhớ ra vấn đề quan trọng liên quan tới Thẩm Vãn Tinh, ngay lập tức tra hỏi Lục Ngạn.