"Vãn Tinh, em sao thế? Anh dọa em sợ rồi à?"
Thẩm Vãn Tinh bị làm cho giật mình, theo bản năng, người con gái vô thức lùi về phía sau, cặp mắt to tròn trừng lớn nhìn chằm chằm Trần Đình Thâm phía trước, những tia sợ hãi dâng lên, hiện ra một cách rõ ràng. Dưới ánh đèn vàng bao trùm căn phòng tân hôn, hai vành tai ửng hồng của Thẩm Vãn Tinh lấp ló trong không gian, tuy nhiên khuôn mặt kia đang nhăn nhó, dường như cô nàng lo lắng điều gì liên quan tới người chồng vừa kết hôn.
Sự nhiệt tình quá mức cũng như ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm của Trần Đình Thâm nhất thời khiến cho cô thấy hơi ngỡ ngàng. Được ôm trong lòng, khoảnh khắc ấy, trái tim nơi l*иg ngực Thẩm Vãn Tinh đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi. Thật sự rất khó hiểu, tại sao Trần Đình Thâm làm như vậy?
Gả thay chị gái đến đây, Thẩm Vãn Tinh luôn cho rằng đối phương chắc chắn vô cùng tức giận, thậm chí còn phát điên lên, vì từ trước đến giờ người Trần Đình Thâm yêu luôn là Thẩm Kim Lan, chị gái cô. Cô biết người đàn ông trước mặt đã lâu, đồng thời, Trần Đình Thâm còn là đối tượng Thẩm Vãn Tinh yêu thầm suốt nhiều năm liền, một lòng hướng về phía anh.
Tuy nhiên, một ngày cô nhận được tin Trần Đình Thâm đính hôn cùng chị gái cô, hai người họ tâm đầu ý hợp, môn đăng hộ đối được cha mẹ ủng hộ. Thẩm Vãn Tinh đau lòng chứ, nhưng ngoài che giấu tình cảm rồi chúc phúc cho chị gái ra thì cô hoàn toàn chẳng thể làm gì khác. Chứng kiến họ ân ân ái ái ở ngay trước mắt mình hằng ngày, trái tim Thẩm Vãn Tinh như thể bị hàng ngàn con dao xuyên qua, đau đến mức khó thở mà không biết cùng ai giãi bày.
Từ nhỏ cô luôn trở thành vật làm nền cho chị gái, ba mẹ rất ghét bỏ Thẩm Vãn Tinh, cô ngày nào cũng chịu cảnh mắng nhiếc, nếu làm việc gì gây ảnh hưởng tới chị gái thì ngay lập tức bị đánh. Tuy nhiên, cô không lời oán trách, một lòng khao khát tình yêu thương.
Mọi thứ vốn dĩ sẽ chẳng có gì thay đổi, nhưng trước ngày kết hôn, chị gái Thẩm Kim Lan bỏ trốn cùng tình yêu, ba mẹ sợ Trần Đình Thâm tức giận hủy hoại sự nghiệp nhà họ Thẩm liền đem Thẩm Vãn Tinh ra làm vật thay thế, gả thay chị gái vào nhà hào môn dù họ ghét cô đến mức chỉ muốn tống cổ đứa con gái này ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Tưởng chừng Trần Đình Thâm sẽ đem cô ra trút giận, tuy nhiên, thái độ người đàn ông trước mặt đối với cô hoàn toàn trái ngược so với những gì Thẩm Vãn Tinh nghĩ trong đầu. Được chàng trai mình yêu ôm, đáng lẽ Thẩm Vãn Tinh phải cảm thấy hạnh phúc, tuy nhiên, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà cô luôn mang theo nỗi bất an, sợ hãi mỗi khi Trần Đình Thâm chạm tay vào người mình, chỉ muốn tránh xa đối phương.
Hai bả vai cô gái run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp viết rõ chữ hoảng loạn. Thẩm Vãn Tinh bất giác cắn môi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, miệng mấp máy định nói gì nhưng không thể bật ra thành tiếng.
Trần Đình Thâm chứng kiến bà xã luống cuống như vậy, anh nhận ra bản thân đã quá gấp gáp. Dù sao Thẩm Vãn Tinh cũng đâu hề biết chuyện gì, cô chỉ quá ngây thơ, lần đầu tiếp xúc với anh nên thái độ khá bất thường. Chỉ Trần Đình Thâm mang theo ký ức kiếp trước nên mới sợ rằng anh phạm phải cấm kỵ, nhớ đến cảnh tượng hồi xưa, Thẩm Vãn Tinh trợn trừng mắt nhìn mình như một con quái vật, chỉ muốn thoát khỏi anh, l*иg ngực Trần Đình Thâm liền truyền đến một trận đau đớn, huyết mạch trong thân thể đình trệ, hô hấp trở nên khó khăn.
Tự nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không được phép ép cô nữa.
Trần Đình Thâm cẩn thận tiến đến, vươn tay ra nhưng chẳng chạm vào cô, anh chỉ khẽ mở miệng, thanh âm run rẩy vang lên: "Vãn Tinh, em đừng sợ. Anh biết em là Thẩm Vãn Tinh. Qua đây được chứ? Anh chỉ muốn cùng em nói chuyện thôi, không hại em đâu. Chuyện chị em anh biết hết rồi, đừng lo, em vô tội, nên chúng ta cùng nhau ngồi xuống nhé." Từng lời từng lời thốt lên đều rất cẩn thận.
Chả ai biết rằng, hiện tại, toàn thân Trần Đình Thâm như thể có hàng trăm hàng ngàn con kiến bò qua dày xéo anh. Được gặp Thẩm Vãn Tinh lần nữa, người đàn ông hận chẳng thể lao tới ôm chặt lấy đối phương, tuy nhiên, hành động vừa rồi dọa cô ấy hoảng sợ, cho nên Trần Đình Thâm chỉ đành tiết chế bản thân, che giấu cảm xúc xuống.
"Hả? Anh… anh biết rồi sao?" Thẩm Vãn Tinh rụt rè mở miệng, âm thanh lí nhí, may mắn phòng ngủ tĩnh lặng nên người ở đối diện nghe được: "Trần Đình Thâm, anh thật sự không tức giận à?"
Trần Đình Thâm lắc đầu, khẽ cười: "Anh giận làm gì? Cũng đâu giải quyết được vấn đề. Chị gái em chạy theo người khác, anh quản chả nổi." Thậm chí anh còn hy vọng Thẩm Kim Lan tốt nhất đừng về nữa. Lại tiếp tục nói: "Nên Vãn Tinh, đừng đứng nữa, ngồi xuống giường nhé."
Cô nàng gật đầu, cẩn thận dè dặt từng li từng tí, cách xa Trần Đình Thâm vài mét. Anh chứng kiến cảnh tượng ấy mà không khỏi cảm thấy xót xa, sợ anh đến mức độ này sao?
Người đàn ông trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vãn Tinh, kéo cô ra giữa, bình tĩnh mở lời: "Anh nói thật đấy, em đừng sợ anh mà. Từ nay về sau, anh chăm sóc cho em được chứ? Ở đây, em cứ coi như nhà mình, làm Trần thiếu phu nhân, thích gì cứ nói, anh cho em tất cả." Cẩn thận cầm lấy đôi bàn tay mảnh khảnh, Trần Đình Thâm đăm chiêu, ánh mắt luôn dán chặt lên người vợ mình.
"Cái đó… nhưng mà…" Thẩm Vãn Tinh định rút tay về, tuy nhiên sức lực Trần Đình Thâm khá lớn, cô đành để cho anh giữ lấy. Cô nàng cắn chặt lấy cánh môi đỏ ửng: "Chị em… chị em thì sao? Anh với chị ấy…"
Rõ ràng rất yêu nhau còn gì.
Thẩm Vãn Tinh thầm khó hiểu, cô cứ cho rằng Trần Đình Thâm yêu chị gái lắm chứ. Giờ nghe tin cô dâu bỏ trốn mặt vẫn tỉnh bơ, nguyên nhân rốt cuộc là vì đâu?
Người đàn ông xích lại gần, dán chặt lên da thịt đối phương, để Thẩm Vãn Tinh đối diện trực tiếp với mình, khàn khàn cất giọng: "Thẩm Vãn Tinh, em nghe cho kỹ, anh không hề có chút tình cảm nào với Thẩm Kim Lan cả, nên đừng hiểu lầm anh. Cô ta tới với ai anh đều mặc kệ, bây giờ em mới là vợ anh. Con dâu nhà họ Trần thì chẳng cần chịu thiệt thòi. Ấm ức cứ nói, anh thay em làm chủ." Kiếp này, Trần Đình Thâm chỉ muốn đem tất cả những gì bản thân có, thậm chí là móc trái tim đem ra cho cô gái bên cạnh.
Còn Thẩm Kim Lan, anh chưa ngu tới mức để kẻ độc ác như vậy lợi dụng.
Một lần đã là quá đủ rồi.
"Em… em…" Sự chân thành đến quá mức đột ngột dọa Thẩm Vãn Tinh một phen, tim cô thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Dù được coi là người vợ chân chính, cô nàng chưa dám tin, ngoài ra còn chút băn khoăn: "Mà phía ba mẹ em thì thế nào?"
Trần Đình Thâm ôm lấy cô, cẩn thận đặt cô trong vòng tay rắn chắc, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhẹ nhàng xoa đầu người con gái: "Về phía ba mẹ em, để anh giải quyết. Thẩm Vãn Tinh, nhiệm vụ dành cho em chính là sống cùng anh thật vui vẻ. Anh tạm thời chưa xử lý vụ việc này, đồng thời, công ty gia đình em anh sẽ hỗ trợ, tuy nhiên, những việc cần tính nhất định phải tính."
Nếu bọn họ ghét bỏ Thẩm Vãn Tinh thì hãy để anh yêu thương cô gấp trăm nghìn lần.
"Ừm. Em biết rồi." Bị ôm chặt, da thịt trên thân thể Thẩm Vãn Tinh bất giác đó bừng, cô ngượng ngùng mở miệng: "Anh… Trần Đình Thâm… anh buông em ra được không?"