"Được rồi, về làm việc đi."
Trần Đình Thâm phẩy tay ra hiệu cho những người hầu kẻ hạ đang đứng trước mặt mình nhanh chóng giải tán, trở về hoàn thành nhiệm vụ được giao. Bọn họ mừng rớt nước mắt, ai nấy đều thúc giục nhau ngay lập tức biến khỏi tầm mắt Trần Đình Thâm, chứ luồng sát khí tỏa ra từ trên người anh khiến cho bọn họ sống lưng lạnh toát đến mức thân thể đang run lên bần bật rồi.
Đợi cho đến lúc trong phòng khách chỉ còn mình anh cùng Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm dịu dàng cúi đầu, nhoẻn miệng cười, cưng chiều lên tiếng: "Như vậy em vui rồi chứ?"
Thẩm Vãn Tinh cẩn thận gật đầu.
"Vui thì phải thưởng cho anh chứ." Trần Đình Thâm híp chặt mắt, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ nguy hiểm.
Cô nàng ngồi ở phía đối diện tự dưng hoang mang, trên đầu xuất hiện một loạt những dấu hỏi chấm. Thẩm Vãn Tinh lắp ba lắp bắp hỏi: "Thưởng? Anh muốn thưởng gì? Nói thật em chả có gì đâu." Đưa tay gãi gãi đầu, cô dè dặt lảng tránh tầm mắt đối phương.
"Đơn giản thôi mà." Nụ cười trên môi Trần Đình Thâm càng thêm đậm dần, thậm chí còn đem theo chút gian manh. Người đàn ông tặc lưỡi, đưa tay chỉ vào má mình: "Em hôn anh một cái là được rồi."
Thẩm Vãn Tinh bị dọa cho giật mình, cô vừa bất ngờ vừa sửng sốt. Hai vành tai từ lúc nào đỏ bừng lên, khuôn mặt chẳng khác gì quả gấc chín, không khí bao vây xung quanh cả hai dần dần tăng nhiệt độ. Thẩm Vãn Tinh ngờ nghệch ra, cô chả dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình. Trần Đình Thâm dù gì thì cũng là nhân vật quyền lực trên thương trường, người con gái luôn nghĩ rằng chồng mình lạnh lùng lắm, trước kia, lúc anh qua lại với Thẩm Kim Lan đến liếc mắt cô một cái mà còn chả quan tâm.
Tuy ở cạnh Trần Đình Thâm đã lâu, cảm nhận anh khác xa so với những thứ bản thân tưởng tượng ra, nhưng Thẩm Vãn Tinh vẫn chưa dám nghĩ tới ông chồng đang ngồi trước mắt mình da mặt lại dày đến mức này. Cô thuộc dạng dễ xấu hổ, chỉ cần bị trêu chọc đôi chút thù Thẩm Vãn Tinh ngay lập tức đổ gục.
Nhưng nhìn ánh mắt Trần Đình Thâm đang vô cùng mong chờ, sáng rực lên dán chặt lên người cô, Thẩm Vãn Tinh chả nỡ từ chối, cô liều mạng tiến sát gần đối phương, rụt rè chạm nhẹ lên má anh. Trần Đình Thâm đạt được ý đồ dù chưa thỏa mãn cho lắm, anh thừa nhận tâm trí mình khá đen tối, đôi môi mềm mại ngọt ngào vừa dính sát vào da thịt anh, Trần Đình Thâm liền muốn tham lam ngấu nghiến cắn lấy, giữ riêng cho bản thân, đặc biệt, toàn thân người đàn ông bắt đầu phản ứng với Thẩm Vãn Tinh, nhất là vào khoảnh khắc hơi thở cô dần hòa quyện với anh, tuy nhiên, sợ dọa đến cô nàng đáng yêu, Trần Đình Thâm đành cắn răng mà nhịn chờ đến thời cơ thích hợp, anh nhất định đem Thẩm Vãn Tinh nuốt hết vào trong bụng.
Thấy Trần Đình Thâm đã vừa lòng, cô nàng ngẩng mặt lên, đỏ càng thêm đỏ, từ từ hỏi: "Vừa nãy nghe mẹ em nói anh tác động lên công ty nhà họ Thẩm, chuyện này là thật hả?" Nhân lúc tâm trạng đối phương đang vui vẻ, Thẩm Vãn Tinh mới dám mở lời, cô sợ khiến anh khó chịu.
"Ừ. Là anh làm." Trần Đình Thâm trực tiếp gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, sắc mặt anh cau có: "Anh cần cảnh cáo họ một chút sau những việc đã làm, ai dè Thẩm phu nhân còn chưa sợ, dám trực tiếp tìm tới đây." Tận sâu nơi đáy mắt Trần Đình Thâm tỏa ra những tia lạnh lẽo khiến những người xung quanh rét run.
Bọn họ hại Thẩm Vãn Tinh, anh liền khiến cho nhà họ Thẩm rơi vào thế chật vật. Đặc biệt là cái tội dám mang toàn bộ tội danh mà cô chẳng hề hay biết trút hết lên đầu Thẩm Vãn Tinh, khiến cô chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Hơn nữa, nhà họ Thẩm kia cũng chả tốt lành gì, đối xử với Thẩm Vãn Tinh như một kẻ thừa thãi, anh phải khiến cho bọn họ sáng mắt ra.
Vậy mà vì công ty, Thẩm phu nhân, mẹ Thẩm Vãn Tinh mặt dày vác xác tới nhà anh, đi cầu xin nhưng thái độ đối với thiếu phu nhân nhà họ Trần vô cùng kiêu ngạo, như thể bản thân mới là chủ nhân tại đây càng làm Trần Đình Thâm khó chịu hơn. Anh quyết tâm nhất định cần mạnh tay hơn một chút thì mới khiến nhà họ Thẩm biết thân biết phận.
Trần Đình Thâm thừa biết rằng mục đích bọn họ đánh chủ ý về việc kết hôn vừa khiến đại tiểu thư, đứa con gái cả bọn họ yêu thương được sống cả đời trong sung sướиɠ, đồng thời dựa vào Trần thị để oanh tạc thương trường. Tuy nhiên, vì nhà họ đυ.ng tới Thẩm Vãn Tinh, nên cứ ngồi ở đó mà chật vật.
Người ngồi bên cạnh Trần Đình Thâm ngay lập tức bày ra vẻ mặt lo lắng, l*иg ngực cô phập phồng, nhẹ nhàng kéo tay áo, lí nhí mở lời: "Đình Thâm, anh có thể nào dừng lại được không? Thẩm thị dù sao cũng là tâm huyết của gia đình em, anh muốn em làm gì em đều chấp nhận, chỉ cần anh đồng ý để công ty kinh doanh ổn định." Sợ ba mẹ vì vấn đề này mà mất ăn mất ngủ, Thẩm Vãn Tinh thương xót cho họ, liền nức nở cầu xin.
"Vãn Tinh, là bà ta ép em à?" Trần Đình Thâm nhướng mày: "Nói thật cho anh biết, vừa rồi mẹ em uy hϊếp em đúng chứ?"
Ra tay với vợ anh, còn dám yêu cầu Thẩm Vãn Tinh giúp đỡ bọn họ. Anh lắc đầu ngao ngán, nhà họ Thẩm đúng là những con rắn độc chỉ biết mang Thẩm Vãn Tinh ra lợi dụng. Hành hạ tổn thương trái tim vợ anh từng ấy năm trời nhưng Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân không hề biết xấu hổ, da mặt dày đến mức bức tường chưa thể sánh được.
Người con gái vội vàng lắc đầu: "Là do em tự nguyện, chả ai ép em cả. Đình Thâm, em xin anh đấy, tha cho Thẩm thị đi mà. Ba mẹ em tuổi già sức yếu rồi, nhiều đả kích sẽ khiến họ không trụ được mất." Hốc mắt Thẩm Vãn Tinh từ từ đỏ lên, cô cắn môi, tận lực hy vọng.
Trần Đình Thâm day day thái dương, anh thật sự chả biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng bản thân lúc bấy giờ nữa. Thẩm Vãn Tinh đích thân ra mặt, anh đâu nỡ từ chối cô, đặc biệt con tim Trần Đình Thâm vô cùng đau đớn khi chứng kiến đối phương rơi nước mắt. Thẩm Vãn Tinh quá mức hiền lành, cô hiểu chuyện đến độ làm Trần Đình Thâm xót xa.
"Được rồi, anh hứa với em." Dưới sự tha thiết, thành khẩn đến từ Thẩm Vãn Tinh, anh nghiến răng nghiến lợi chấp nhận bỏ qua cho nhà họ Thẩm.
Bọn họ tốt nhất nên cảm thấy may mắn vì tình cảm Thẩm Vãn Tinh dành cho mình còn lớn, nếu không, anh đảm bảo khiến cho Thẩm thị sụp đổ chỉ trong thời gian ngắn.
Thẩm Vãn Tinh vui mừng ra mặt: "Đình Thâm, cảm ơn anh."
"Chỉ cần em hạnh phúc anh đều thỏa mãn." Nhìn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh, tâm trạng Trần Đình Thâm mới dịu xuống hơn một chút. Tuy nhiên, anh vẫn đưa ra yêu cầu với cô: "Nhưng mà Vãn Tinh, em nhất định phải hứa với anh, kể từ nay về sau nếu người nhà họ Thẩm tìm tới em, em hãy gọi điện thoại thông báo cho anh trước, không được phép tự ý gặp mặt để cho mấy người đó ỷ thế ức hϊếp. Anh hy vọng em sống vui vẻ chứ chẳng phải ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt."
Trần Đình Thâm cần làm mọi cách đảm bảo an toàn cho vợ mình.
Nếu chuyện ngày hôm nay lần nữa diễn ra mà Thẩm Vãn Tinh gặp bất cứ chuyện gì không hay, Trần Đình Thâm nhất định bắt cả nhà họ Thẩm trả giá.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu vâng lời: "Em biết rồi ạ, em nghe anh tất."