“Coi như ta cầu xin con, đừng để nó thấy bộ dạng này của ta, đừng cho nó biết vẻ điên loạn sau đó của ta. Coi như một lần con vì ta, vì người cha tội lỗi này, hãy để ta là niềm kiêu hãnh của nó. Làm ơn!”
“Con không phải là ta, nhưng từ bây giờ xin con hãy thay người mẹ này bảo vệ nó!”
***
Khu vườn vẫn rộng và thoáng mát như hôm nào, nhưng khoảng rộng ấy không hề có bóng dáng mà cô đang tìm kiếm. Nhớ lại câu nói của Như trước đó, cô đột nhiên thấy nghi ngờ. Gì mà luyện tập chăm chỉ chứ? Nhìn coi. Cái bóng còn không thấy chứ đừng nói đến người. Thở dài, cô liền quay người đi về phòng.
Vẫn trên hành lang rộng, một cô hầu nữ đi qua, thấy cô, cô ấy dừng lại cúi đầu.
- Công chúa!
- Ừ!
Khi cô hầu đó chạy được một đoạn, một cơn gió lạnh thổi đến khiến Uyển Khanh rùng mình, vô thức quay đầu lại nhìn ra đằng sau. Cơn gió lúc nãy...mang mùi máu, vừa quen lại vừa lạ.
Suy nghĩ một lúc, cô xoay người đi theo mùi hương mà mình ngửi thấy, cũng không hiểu có gì đã thôi thúc cô làm vậy. Kết quả lại bất ngờ hơn dự tính, nó dẫn cô đến phòng của cha mẹ.
Nhìn cánh cửa tinh xảo khép hờ, Uyển Khanh chần chừ không biết có nên mở hẳn nó ra hay không, bởi cô cảm thấy có gì đó chẳng lành. Phân vân suy nghĩ là vậy nhưng tay cô vẫn vô thức nắm lấy nắm đấm cửa, chuẩn bị đẩy ra thì tiếng hét bên trong khiến cô giật mình suýt đánh rơi cả kiếm. Tiếng hét đó dù đã lạc tông, nhưng cô vẫn nhận ra nó là của mẹ.
Cánh cửa vừa mở, cô liền hối hận vì sao lúc nãy không về phòng sớm hơn, cảnh tượng ấy kinh hoàng khiến cô không thể tin nổi, choáng váng đến đôi chân cũng như muốn khuỵu xuống, bàn tay cô đã run lên tự bao giờ.
Căn phòng sang trọng đẹp đẽ của cha và mẹ trước đây nay bị nhuốm sậm một màu máu đỏ tươi, bàn, ghế, thậm chí là giường, đồ trang trí cũng bị nhuốm bẩn. Đứng trong vũng máu, Minh Huân lạnh lùng rút kiếm ra khỏi một người phụ nữ, cánh tay, đôi chân, bụng và lưng cậu chi chít vết thương. Quan trọng hơn, người phụ nữ đã ngã xuống ấy là mẹ cô, chỉ là bây giờ, bà mặc một bộ váy ngủ màu trắng đã nhuốm đầy máu, mái tóc xõa dài dính bết vào khuôn mặt kì dị, đôi mắt bà đã không còn tiêu cự.
- Mẹ... - Uyển Khanh vô thức thốt lên, thanh kiếm trên tay hoàn toàn rơi xuống đất.
Nghe thấy tiếng gọi, dù rất nhỏ nhưng Minh Huân vẫn đưa mắt nhìn sang, thấy cô, con ngươi đỏ quánh mở lớn, môi mấp từng tiếng một. - Uyển...Khanh...?
Cô cảm giác như bản thân đang trôi bồng bềnh, mọi thức xung quanh như dần đổ ập xuống. Từng bước chân run rẩy không vững nhích dần về phía trước, Minh Huân cũng chỉ đứng im như vậy nhìn cô. Đột nhiên Uyển Khanh dừng lại, chậm chạp xoay đầu sang bên trái. Nơi mà bị chiếc bàn lớn che đi bây giờ nhìn rất rõ, một người đàn ông đang nằm gục ở đó, toàn thân dù nhuốm máu nhưng lại thấy rất rõ vết đâm sâu hoắm ngay tim. Chưa kịp nhích thêm bước nào, cả người đàn ông lóe sáng sau đó vỡ tan thành từng mảnh, viên pha lê sáng lấp lánh không dính chút vết bẩn nào.
Đẹp là vậy, nhưng cũng khiến người ta đau đớn khôn cùng!
- Cha!! Không!! - Uyển Khanh chạy đến, vô vọng muốn bắt lấy dù chỉ là một mảnh pha lê nhỏ bé. Nhưng mọi thứ đã biến mất trước khi cô kịp chạm vào.
Hoảng loạn. Sợ hãi. Cô quay sang nhìn người phụ nữ đằng kia, cố gắng chạy thật nhanh đến bên bà. Người phụ nữ xinh đẹp nhất, vị tha nhất; người phụ nữ có đôi mắt sắc sảo nhất, cũng hiền dịu nhất giờ đây trông thật thảm hại, thật sự thảm hại. Uyển Khanh gạt tóc bà sang một bên, lau khô từng vết máu trên mặt bao nhieu lần cũng không thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp từng khiến cô ghẹn tị ấy nữa, và...không thể thấy được đôi mắt dịu dàng từng nhìn cô đầy yêu thương nữa. Cả người bà đột nhiên sáng lên, Uyển Khanh hoảng hốt ôm chầm lấy, mặc cho mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, mặc cho vết thương đau nhức đã bắt đầu rỉ máu, mặc cho bộ đồ bị nhuốm bẩn toàn bộ. Giờ phút này, cô không hề để ý đến điều đó. Nước mắt hiếm hoi thật chậm chảy ra, con mắt bên phải chợt buốt giá, nhưng cô cũng không muốn để ý đến. Giờ phút này, còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nhìn người thân dần rời xa cơ chứ.
- Không! Mẹ! Mẹ nghe con nói đi. Mẹ tỉnh lại đi! Đừng mà, đừng biến mất mà... Mẹ!!! - Uyển Khanh gào lên đau đớn. Cho dù cô có truyền bao nhiêu sức mạnh cho mẹ cô thì ánh sáng trên người mẹ cũng không giảm. Cho dù cô cố gắng thế nào, cái cô nhận được cũng chỉ là sự tuyệt vọng, sự đau đớn, chỉ có tăng lên chứ không hề bớt đi. Cho đến khi người mẹ cô hoàn toàn tan vỡ, mắt trái cô đã đẫm nước, mắt phải cô đã đẫm máu. Tiếng hét đau thương vang lên dội cả căn phòng.
Uyển Khanh nhìn hai bàn tay mình, tư hỏi tại sao lại thành ra như vậy? Chưa bao giờ cô thấy mình bất lực đến thế, yếu đuối đến thế. Quỷ thì sao? Dòng thuần thì sao? Bất tử thì đã sao? Đâm một nhát vào tim chẳng phải là kết thúc sao? Đâm một nhát vào tim chẳng phải sẽ vỡ nát, tan biến đi như chưa từng tồn tại sao? Như vậy, chẳng phải làm con người sẽ tốt hơn ư? Cho dù có chết cũng không cần vội vã, ít ra còn có thể bên cạnh người đó, ôm người đó lâu hơn một chút, ít ra còn có thể nhìn mặt người đó lần cuối. Cứ chết là tan vỡ, cứ chết là biến mất. Vội vã vậy làm gì chứ? Làm quỷ thì có gì hay chứ?
Đúng vậy! Quỷ cũng có trái tim, quỷ cũng biết đau cơ mà.
- Minh Huân... - Uyển Khanh yếu ớt đứng dậy, nhìn cậu. - Hôm nay tôi đã muốn nói với cậu điều này. Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi, và xin lỗi cậu vì trước đây giả dối với cậu, cũng xin lỗi cậu vì đã gϊếŧ mẹ cậu. Còn bây giờ, điều tôi muốn nói chỉ có một!
Nhìn vào đôi mắt sáng hoắc đỏ thẫm khát máu trước mặt, Uyển Khanh đưa tay ra tạo thành một thanh kiếm băng trong suốt, sau đó dần biến nó thành màu đỏ tươi. Đó là máu của chính cô, máu của trái tim đau đớn mà cô đang có.
Trước đây, cho dù Minh Huân có chịu đau đớn thì nào thì cũng không thể bằng cô lúc này. Ít ra, cậu không cần nhìn thấy người thân mình phải chết. Ít ra, sau đó cậu còn được sống một quãng đời hạnh phúc, vô lo vô nghĩ. Còn cô, cô lại phải tận mắt nhìn khung cảnh đau thương này.
- Minh Huân! Tôi ước rằng thời gian quay trở lại, quay về ngày đó, để tôi có thể gϊếŧ cậu!!
Bởi tôi...thật sự hối hận rồi! Hối hận bao nhiêu, tuyệt vọng bấy nhau, đau đớn bấy nhiêu.
- Uyển Khanh! - Minh Huân lên tiếng, giọng vẫn trầm chưa từng thay đổi, chỉ là, có vẻ như nó lại dịu dàng hơn bình thường. Nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt cậu sáng hơn chút nữa.
- Xin lỗi!
Nhìn Uyển Khanh dần dần ngã xuống, bất tỉnh trên nền sàn đẫm máu, đôi chân cậu cũng khuỵu xuống theo. Từ khóe mắt, hai dòng máu tươi cháy xuống, nhỏ từng giọt lên đùi chi chít vết thương. Lại hướng mắt ra phía cánh cửa đang mở toang, cậu cắn môi, thì thầm một điều không ai nghe rõ.
***
Không biết bao lâu sau Uyển Khanh tỉnh lại, mắt và cánh tay cô lại bị băng bó như trước đây, bộ đồ đó cũng đã được thãy bằng cái mới. Chỉ khác ở chỗ, cả tay và chân cô đều bị trói chặt bằng dây trói phép. Nhớ lại những gì đã xảy ra, mắt cô lại mở to hoảng loạn, bàn tay nắm chặt để đè nén nỗi sợ trong lòng.
- Tôi biết cô sẽ như vậy! - Tiếng thở dài thật khẽ vang lên bên cạnh, Uyển Khanh quay sang, thù địch nhìn kẻ đang ngồi ở đó.
- Biến đi! Biến ngay đi!
- Uyển Khanh! Cô có thể tin tôi không? - Minh Huân đi lại đè hai vai cô xuống, nhíu máy nhìn thẳng vào mắt cô.
- Tin? Tin thế nào? Tin ngươi không gϊếŧ cha mẹ ta sao?
- Uyển Khanh!
- Biến đi! Biến ngay! Và cầu mong ta không thoát được khỏi cái xiềng xích này. Nếu không, ta sẽ gϊếŧ ngươi.
- Uyển Khanh!! - Minh Huân hét lên, đè thật mạnh lên vai cô. Vết thương chưa khỏi đã nứt toạt, máu lại thấm đẫm từ bên trong chiếc áo mới sạch sẽ. - Xin cô, nghe tôi đi!
Uyển Khanh ngỡ ngàng nhìn từng giọt nước mắt chảy ra rồi rơi lên mặt mình. Cô thả lòng người, cười nhạt. - Gϊếŧ cha mẹ tôi, rồi giờ lại khóc như thể tôi là kẻ có lỗi sao? Minh Huân, ý cậu là vậy ư?
- Tôi xin lỗi! - Minh Huân cúi xuống ôm lấy cô, thật sự bật khóc. - Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Uyển Khanh, tôi xin lỗi!
Xin lỗi vì đã để em thấy cảnh đó. Nhưng bây giờ, nếu tôi nói ra toàn bộ sự thật, vết thương của em cũng có thuyên giảm hơn đâu. Sẽ đau hơn, nhức nhối hơn mà thôi. Tôi không muốn nhìn khuôn mặt em như vậy một lần nữa, cũng không muốn thấy ánh mắt em như lúc đó một lần nữa. Em hối hận vì đã để tôi sống cũng được, nhưng xin em, đừng thất vọng như thể tôi lừa dối em, được không?
Đau lòng cũng được, nhưng xin em đừng hướng nó về tôi như tôi chính là nguyên nhân như vậy. Thù hận cũng được, nhưng đừng coi tôi là cội nguồn của việc đó. Thấy em đau đớn tôi đã không chịu được, thấy em dằn vặt tôi cũng chẳng sung sướиɠ gì. Nhưng nếu em hướng toàn bộ chúng vào tôi, vậy thì ai sẽ xoa dịu vết thương lòng của em chứ? Tôi đã hứa với họ rồi, hứa sẽ bảo vệ em, nhưng nếu em cứ xa lánh tôi, xua đuổi tôi như vậy, thì tôi có thể làm được gì?
Nếu chỉ làm em đau đớn hơn, tôi sao có thể nói ra sự thật? Nhưng nếu không nói cho em rõ, sao em có thể để tôi đứng bên cạnh em đây?
Quan trọng hơn, em tin tôi sao?
Mọi việc đá quá tầm kiểm soát của tôi rồi, em hiểu không? Đâu phải chỉ mình em đau lòng chứ?
- Uyển Khanh, bây giờ tôi có nói gì thì cô...sẽ không tin đúng không?
- Ừ!
- Nhưng nếu để cô nhìn thấy...cô sẽ tin đúng không?
- ...Ừ!
- Hứa với tôi, không được đau lòng!
- Vì sao?
- Hứa đi!
- ...Được!
- Hứa với tôi, không được khóc!
- Ừ!
- Hứa với tôi... - Vòng tay Minh Huân siết chặt hơn nữa, chặt đến mức khiến cô nghẹt thở. - Làm ơn...phải sống đấy! Hứa tất cả, tôi sẽ thả cô ra, để cô nhìn thấy sự thật mà cô muốn! Đến lúc đó, muốn gϊếŧ tôi, tôi cũng sẽ không chống trả nữa!
- ...Được!
***
- Vì sao lại đến chính điện? - Uyển Khanh níu lại bàn tay đang kéo cô đi của Minh Huân, nhíu mày.
- Đáp án cô muốn nằm ớ đó! - Minh Huân vẫn kéo cô, không dừng bước. Đến trước cửa, cô dừng lại, ngẩn người nhìn cánh cửa to lớn trước mặt, sau đó quay sang nhìn Minh Huân.
- Uyển Khanh, cô thật sự muốn biết sao, cho dù nó sẽ khiến cô đau đớn?
- Nỗi đau lớn nhất tôi cũng đã trải qua rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa ư?
- Vậy sao? - Minh Huân mỉm cười nhìn cô. - Hi vọng là vậy!
Minh Huân đưa tay kia lên, đẩy thật mạnh. Cánh cửa nặng trịch dần mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng lên ngai vàng diễm lệ. Uyển Khanh tròn mặt nhìn người đang ngồi trên đó, sau đó quay lại nhìn Minh Huân. Cậu cũng nhìn lại cô, không nói không rằng kéo cô vào.
- Đến sớm hơn ta nghĩ! Cũng tốt, ta đã muốn gϊếŧ ngươi lắm rồi! - Người trên cao cất tiếng, bàn tay vuốt nhẹ lên tay cầm chiếc ghế. - Bởi kẻ không nằm trong bàn cờ của ta sẽ phải chết!
- Nói những câu này trước mặt Uyển Khanh, hẳn là cậu đã chắc chắn rằng mình sẽ thắng, sau đó xóa toàn bộ trí nhớ của cô ấy phải không?
- Thì đã sao? - Người đó nhếch môi cười, từ từ đứng dậy. - Quan trọng là kết quả, đúng không?
- Nói thật, khiến cậu phải gấp rút thực hiện kế hoạch thế này làm tôi cũng có chút tự hào! - Minh Huân buông tay Uyển Khanh ra, đứng lên trước chắn ngang cho cô, đồng thời rút kiếm chĩa về kẻ phía trước. - Chỉ là, đối xử với cả cha và mẹ như vậy, tôi không làm gì cho họ thì thật không đáng làm con. Thay họ trả thù cũng được, thay họ dạy dỗ lại cậu cũng được, tất cả đều là mục đích của tôi bây giờ. Cậu thấy sao, hả Jio?
- Tốt thôi, nếu ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể, Minh Huân!