Chương 11

Nhận lấy bát thuốc rồi đưa cho Minh Huân một viên ô mai, Uyển Khanh tươi cười nói.

- Cậu chủ! Cậu có muốn ra ngoài đi dạo không? Trời hôm nay rất đẹp đấy!

Minh Huân khựng lại, nhìn cô. Ra ngoài? Suốt thời gian qua cậu luôn trốn trong căn phòng này, giam mình trong đó, chưa từng nghĩ sẽ bước chân ra khỏi đây, vì cậu sợ nếu bản thân lại mất đi kiểm soát thì sẽ lại làm hại người vô tội, giống như bố cậu. Nhưng còn bây giờ...

Nhìn xuống hai lòng bàn tay của mình, chợt Minh Huân có cảm giác rất lạ. Từ khi tỉnh lại, cậu cảm thấy dường như thứ sức mạnh đáng sợ đó đã mất đi. Nếu vậy, hẳn là có thể?

Lại ngước lên nhìn khuôn mặt đang tươi cười đầy chờ mong của Uyển Khanh, Minh Huân thật chậm, thật chậm gật đầu.

Khác rồi! Từ bây giờ cuộc đời cậu sẽ khác, không cần phải lo sợ vì không thể kiểm soát được bản thân nữa, không phải hoảng hốt nhìn bàn tay đầy máu khi tỉnh lại, không cần bao đêm phải đối mặt với sự cô đơn trống trải, và không cần phải bó mình trong căn phòng chật hẹp ngột ngạt này.

***

Vệt nắng dịu nhẹ xuyên qua từng kẽ lá và rơi trên mặt đất tạo thành những điểm chấm nhiều hình thù. Trên con đường rộng được lát gạch men là hình ảnh một cô gái với mái tóc dài buông xõa, mặc bộ đồ dành cho người hầu đang đẩy nhẹ một chiếc xe lăn, ngồi lên đó là một chàng trai tuấn tú. Qua từng tán lá, chàng trai khẽ nheo mắt, đưa tay lên như muốn bắt vết nắng chói chang bướng bỉnh trước mặt. Cô gái phía sau thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười.

- Chúng ta ngồi dưới tán cây ấy nhé? - Uyển Khanh cúi người xuống hỏi Minh Huân, chỉ chiếc ghế đá ở phía xa kia. Minh Huân nhìn một cái, gật đầu.

Tán cây trải dài che đi ánh nắng chói chang khiến Uyển Khanh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Vuốt lấy giọt mồ hôi vừa lăn dài bên má, cô cười trừ nhìn Minh Huân.

- Xin lỗi cậu chủ! Xem ra tôi nói nhầm rồi! Trời hôm nay có vẻ nóng, không đẹp chút nào!

- Không sao! - Minh Huân không mặn không nhạt nói. Chính xác thì cậu không để ý lắm đến lời nói của Uyển Khanh, cái cậu đang chú ý là khu vườn.

Khu vườn rất rộng, trừ con đường để đi được lát bằng gạch men ra thì tất cả đều được phủ lên một màu xanh non mơn mởn tuyệt đẹp. Xung quanh còn được trồng nhiều cây cao khiến khu vườn càng xanh tươi mát mắt hơn. Khu vườn này có lẽ ngày nào cậu cũng nhìn nó. Đêm cũng nhìn, ngày cũng nhìn, nhìn cho đến khi bản thân cảm thấy nhàm chán, nhìn cho đến khi thuộc hết mọi ngóc ngách lối đi, nhìn cho đến khi nhắm mắt lại cũng có thể vẽ lên thiết kế của nó, nhưng giờ đây, khi đứng tại nơi này và nhìn nó, cậu lại cảm thấy thật lạ, cảm giác hoàn toàn khác so với lúc đứng ở trên cao. Không muốn thừa nhận nhưng lúc này, cậu cảm thấy có chút gì đó phấn khích và vui sướиɠ. Cậu muốn đặt chân xuống nơi này, tự mình đi và tự mình cảm nhận. Cậu muốn nhìn thật rõ những nơi mà trước đây cậu vốn chỉ có thể nhìn xuống, từ trên cao.

Đôi khi, đứng ở trên cao nhìn xuống lại không thể bằng đứng ở phía dưới nhìn lên. Bởi vì ở trên cao kia, rất cô đơn và lạc lõng.

Đưa mắt ra xa hơn một chút là ngôi biệt thự được xây theo phong cách châu u, vừa cổ kính trang nhã, vừa hiện đại sang trọng. Đây là lần đầu tiên cậu được tỉ mỉ yên bình nhìn nơi mà mình sống suốt 27 năm qua. Cảm giác thật lạ.

- Cậu có muốn uống gì không? Tôi sẽ vào lấy! - Uyển Khanh chợt lên tiếng, kéo Minh Huân ra khỏi mớ suy nghĩ loằng ngoằng mà bản thân cậu đang vướng phải.

- Không cần! - Minh Huân khẽ lắc đầu.

“Gâu...gâu...”

Đang yên tĩnh, bỗng từ đâu vang lên tiếng chó sủa. Minh Huân hơi giật mình, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm.

- Ở kia, cậu chủ! - Uyển Khanh mỉm cười đứng dậy xoay chiếc xe lăn một góc 30 độ rồi tốt bụng chỉ về căn nhà nho nhỏ cùng với chú chó to to bên cạnh. Minh Huân thoáng sững người.

- Nó tên là Beto. Hình như là...chó lai. Cậu có muốn lại gần xem không?

Nhận được cái gật đầu của Minh Huân, Uyển Khanh liền chậm rãi đẩy xe. Thấy Minh Huân và Uyển Khanh đang tiến lại gần, Beto vẫy vẫy đuôi đầy hưng phấn, sủa thêm hai tiếng nữa rồi chạy vòng tròn tại chỗ. Uyển Khanh phì cười. Nhìn nó bây giờ chắc chẳng ai nghĩ nó vốn là một con chó đáng sợ.

“Gâu...gâu...”

- Ngoan! - Uyển Khanh xoa xoa đầu nó khiến nó rên lên ư ử đầy vẻ thỏa mãn, thích chí lè lưỡi liếʍ tay cô.

- Ngoan nào ngoan nào! Đừng liếʍ! Mày bẩn quá! - Uyển Khanh bị nó liếʍ vào lòng bàn tay, cảm giác nhột nhột hơi ngứa khiến cô bật cười thành tiếng.

“Gâu...gâu...”

Beto chuyển mục tiêu, bỏ Uyển Khanh lại và chạy đến bên chân Minh Huân. Tuy nhiên càng lại gần, bước chân nó càng chậm lại đầy vẻ e dè. Nó đưa mắt nhìn Minh Huân, rồi cúi xuống cắn nhẹ ống quần cậu, kéo kéo. Minh Huân lại sững người, chỉ biết tròn mắt nhìn nó.

- Beto! Ngoan! Cậu chủ không xuống được! - Uyển Khanh đi lại xoa đầu nó, sau đó nhìn Minh Huân, mỉm cười. - Nếu cậu không thích nó, tôi sẽ nhốt nó lại!

- Không cần! - Minh Huân khẽ nói. Sau đó, cậu chậm rãi cúi người xuống, chìa tay ra trước mặt Beto. Nó hơi giật mình lùi ra sau một bước, ngơ ngác lẫn sợ sệt nhìn cậu, sau đó lại e dè tiến lại, nhìn lòng bàn tay cậu, rồi lại nhìn cậu, cuối cùng là đưa lưỡi ra liếʍ.

Con chó này! Sao ham liếʍ quá vậy?

Uyển Khanh tròn mắt nhìn Beto càng liềm càng hăng, đuôi nó không ngững vẫy vẫy chứng tỏ nó đang rất vui, thậm chí nó còn khẽ cắn lấy ngón tay cậu.

- Beto!

- Không sao! - Minh Huân lên tiếng cắt ngang. Một cơn gió nhẹ thổi đến lay động tán cây rộng, từng vệt nắng luồn qua những kẽ lá rồi thi nhau chiếu lên khuôn mặt rạng ngời của cậu.

Phía xa kia, Tú Tú bỗng dừng bước, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt cậu, môi cậu dường như đang cong lên thành một nụ cười.

Đã từ rất lâu, rất lâu lắm rồi, cuối cùng hôm nay bà đã có thể nhìn thấy nụ cười của con trai bà. Dù rất nhẹ, nhưng nó thật bình yên và hạnh phúc.

Ừ! Hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy!

***

- Cậu chủ, có phải cậu bị cảm nắng rồi không? - Uyển Khanh đỡ Minh Huân nằm lên giường rồi đưa tay chạm vào trán cậu, nhíu mày.

- Hình như hơi sốt. Cậu có thấy đau đầu hay mệt mỏi ở đâu không? Xin lỗi, tôi sơ ý quá! Cậu mới khỏe lại một chút đã dẫn cậu ra nắng như vậy...

- Không sao! - Minh Huân gạt nhẹ tay cô xuống, rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu nhìn cô, nhíu mày. - Cô tên gì?

- Tôi là Uyển Khanh! - Uyển Khanh mỉm cười trả lời, sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn đã được giặt qua bằng nước lạnh ra rồi ngồi xuống, lau nhẹ lên mặt cậu.

- Uyển Khanh!

- Vâng?

- ...Cảm ơn!

- Cậu không cần cảm ơn đâu! - Uyển Khanh mỉm cười, khẽ đáp. - Đó là nhiệm vụ của tôi!

- Ừ!

- Nếu cậu mệt thì cứ nằm xuống nghỉ đi nhé. Lát tôi sẽ đem cháo lên cho cậu!

Còn lại một mình, Minh Huân dựa người vào thành giường, nhắm mắt. Bàn tay vô thức nắm chặt lại. Mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, cảm giác hạnh phúc lại bủa vây lấy cậu. Với lấy chiếc xe lăn rồi chậm rãi ngồi lên, cậu xoay bánh xe lăn về phía lan can lộng gió.

Chiều tà. Ánh nắng chói chang nóng nực của buổi trưa đã được thay bằng những tỉa nắng dịu nhẹ cuối ngày. Minh Huân nhắm mắt hít lấy một hơi rồi đưa mắt xuống nhìn phía dưới, mắt đảo quanh tìm kiếm một căn nhà nhỏ nào đó. Beto đang cuộn tròn người như ngủ say sau buổi chiều vui đùa mệt mỏi, thỉnh thoảng nó còn đưa lưỡi ra liếʍ liếʍ chiếc mũi của mình, đuôi còn vẫy vẫy đuổi đi những còn ruồi xấu xa. Những gì được thu vào mắt lúc này khiến Minh Huân chợt nhớ, lúc bị Beto liếʍ tay, Uyển Khanh đã nhăn nhó kêu nó bẩn. Điều này khiến cậu muốn bật cười thành tiếng.

Tiếng cửa mở lại vang lên, nghĩ rằng Uyển Khanh đem đồ ăn lên nên cậu rất tự giác xoay bánh xe đi vào. Nhưng người đang đứng ở cửa, tay cầm khay cháo và mỉm cười với cậu lại là mẹ.

- Sao mẹ lại có cảm giác con hơi thất vọng nhỉ? Con không muốn gặp mẹ sao? - Tú Tú đặt khay cháo lên tủ đầu giường rồi đẩy xe giúp cậu.

- Không có! Chỉ là hơi bất ngờ! - Minh Huân nhàn nhạt trả lời. Đối với cái gọi là tình thân, cậu vẫn có cảm giác thật gượng ép.

- Ừ! - Đỡ Minh Huân nằm lên giường rồi đưa bát cháo cho cậu, Tú Tú nói tiếp.

- Uyển Khanh hình như bị bệnh nên mẹ tạm cho nó nghỉ rồi! Dù sao hôm nay nó cũng vì con rất nhiều, chắc con không để ý chứ?

Bàn tay đang cầm bát cháo của Minh Huân chững lại trong không trung. Cậu nhíu mày nhìn Tú Tú.

- Uyển Khanh...bị bệnh? - Chẳng phải vài phút trước vẫn cười nói bình thường sao? Quay một cái sao đã đổ bệnh? Là cố tình kiếm cớ để không phải chăm sóc hầu hạ cái kẻ khó tính trái nết này?

Đã hết kiên nhẫn rồi sao?

Cũng phải! Dù sao thì...cũng đã quen với việc bị người ta bỏ rơi, bị người ta ghét bỏ rồi, thêm một người nữa cũng chẳng sao!

Nhìn Minh Huân điềm đạm ăn cháo như thể khuôn mặt hơi tái hơi thất thần lúc nãy không phải của cậu, Tú Tú khẽ lắc đầu.

- Cũng không biết vì sao! Xuống cầu thang mặt còn rất tươi, vậy mà vài giây sau đã tái mét cả, mồ hôi thì túa ra. Mẹ nhìn mà phát hoảng. Khuyên mãi nó mới chịu lên phòng nghỉ đấy!

Minh Huân dừng ăn, kinh ngạc nhìn bà.

Là thật? Cô ấy...thật sự bị bệnh? Không phải là giả vờ để tránh cậu? Một thoáng vui mừng xẹt qua, cậu bỏ bát cháo xuống.

- Cô ấy giờ thế nào rồi?

- Mẹ không biết! Nhưng tốt nhất là cứ để nó nghỉ ngơi đã. Sức khỏe của nó dạo này không tốt lắm!

Minh Huân cũng gật đầu đồng tình, sau đó cầm bát cháo lên chậm rãi ăn tiếp. Trong lòng bỗng xuất hiện một khoảng trống mơ hồ.