“ Cô ấy thế nào rồi? ”.
Tầm mắt của Nghiêu Cảnh Hiên trước sau đều không rời lấy gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Uất Liễm. Cô nằm trên giường lớn, mái tóc rủ xuống che đi gò má tái xanh.
“ Không có vấn đề gì. Lượng máu bị mất có chút lớn, đợi truyền hết túi máu này sẽ ổn thôi. Cô ấy từng có bệnh về tâm thần, tôi có kê thuốc rồi, cậu dựa vào đơn cho cô ấy uống đầy đủ là được ”.
“ Có bệnh về tâm thần? ”.
Lời nói của bác sĩ truyền đến tai anh, hoá thành một con dao sắc nhọn cứa mạnh vào trái tim, khiến trái tim ấy rỉ máu.
“ Phải. Thế gian không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy. Đoan tiểu thư từng có một đoạn thời gian ở trong bệnh viện tâm thần, mà tôi chính là bác sĩ chữa trị của cô ấy ”.
Vị bác sĩ kia đưa đơn thuốc cho Nghiêu Cảnh Hiên, lại nhìn Đoan Uất Liễm nằm ở kia, cơ thể suy nhược, bất lực thở dài. Mọi chuyện vốn tưởng đã được giải quyết, nhưng hôm nay xảy ra chuyện thế này, ông chỉ sợ bệnh của cô sẽ trở nặng.
“ Cô ấy tại sao lại vào viện tâm thần? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên cảm thấy trái tim mình đã vỡ vụn rồi. Anh không hề biết Đoan Uất Liễm từng sống ở nơi đó. Cô tại sao lại không nói cho anh? Vì sao lại một mình ôm trọn lấy sự thống khổ này?
“ Cũng không rõ nữa. Chỉ nghe được từ người nhà Đoan tiểu thư nói chuyện với nhau, cô ấy bị người ta ép phá thai ”.
Choang... Ly nước trong tay Nghiêu Cảnh Hiên rơi xuống đất, trong chốc lát đã biến thành từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn.
Hoá ra cô là bị người ta ép phá thai... Hoá ra đứa bé biến mất không phải do cô tự nguyện...
Cô và anh đều giống nhau, đều vì chuyện đứa bé mất mà đau lòng. Hơn nữa Đoan Uất Liễm cô còn thống khổ đến mức tâm trí rối loạn, không làm chủ được chính mình, thống khổ đến mức bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“ Ông, ra ngoài đi ”.
Vị bác sĩ kia đi rồi, Nghiêu Cảnh Hiên giống như một pho tượng gỗ, chân chôn tại chỗ đứng nhìn Đoan Uất Liễm.
Cô so với anh, đau khổ gấp vạn lần.
Anh rốt cuộc đã làm gì? Rõ ràng cô đau như vậy, trái tim kia ắt hẳn không hề lành lặn vậy mà anh còn tàn nhẫn, hành hạ cô, còn dùng đến ma tuý để khống chế cô.
Nghiêu Cảnh Hiên, mày có phải là người không?
Cốt Tư Nặc từng hỏi anh, anh có tin cô hay không. Lúc đó anh không biết, nhưng hiện tại thì rõ rồi, từ trước đến nay Nghiêu Cảnh Hiên chưa từng tin Đoan Uất Liễm. Lời nói dối để chọc giận anh rõ như vậy, anh còn không phát hiện ra.
Ngay từ đầu là anh không bảo vệ được hai mẹ con cô.
Nghiêu Cảnh Hiên ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
“ Liễm Nhi, xin lỗi, xin lỗi em... ”.
“ Đau không? Hiện giờ anh biết thế nào là đau không? ”.
Đoan Uất Liễm đột nhiên mở mắt, cô nhìn anh chăm chăm, khoé môi lưu lại nụ cười xinh xắn.
“ Liễm Nhi, em tỉnh rồi ”.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, tôi hận anh, hận đến mức muốn gϊếŧ anh ”.
Cô cười lớn, gạt tay anh ra. Bây giờ hối hận thì được gì? Vì sao ban đầu lại không điều tra rõ ràng?
Hai năm trước là cô tự nguyện ôm lấy tổn thương. Hai năm sau là chính bản thân anh đem nó gắn chặt lấy người cô.
“ Vậy được, em gϊếŧ đi ”.
“ Không, tôi nghĩ kỹ rồi. Gϊếŧ anh, không được! Tôi muốn anh sống, sống trong dằn vặt, đau khổ ”.
Đoan Uất Liễm cứng rắn nói. Cô đưa tay chỉ lên mặt mình, chỉ lên chính vết thương do anh gây ra, nơi đó đã tạo nên một vết sẹo rất dài.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, tổn thương thứ nhất ”.