Nỗi đau thể xác nào có sánh được với nỗi đau trong tim?
Phải, cô thừa nhận bản thân mình ngốc ngu, thừa nhận chính mình vô dụng. Đến thời điểm hiện tại vẫn còn yêu Nghiêu Cảnh Hiên không vô dụng, không ngu ngốc thì là gì?
Người đàn ông cô yêu kia ngày ngày đem chậu nước bẩn hắt lên người cô, hành hạ đánh đập cô. Đau, trái tim này của cô đau quá!
Giọt nước mắt nóng hổi chuẩn bị rơi xuống Đoan Uất Liễm liền cố gắng khống chế, nuốt ngược trở lại bên trong. Cô cười lớn, dùng nụ cười điên cuồng kia để che giấu hết thảy cảm xúc.
“ Dung mạo cũng huỷ rồi, anh đi được chưa? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên có chút sững sờ. Thái độ của cô có chút kỳ quái, không gào thét oán trách anh, cũng không đánh đập mắng chửi anh. Cô giống như một con búp bê sứ, trước sau đều tĩnh lặng.
“ Liễm Nhi, trên gương mặt xinh đẹp kia đã có một vết sẹo mà trở nên xấu xí vô cùng. Em nói xem, Cốt Tư Nặc liệu có còn yêu em nữa không? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên đặt con dao lên tủ gỗ bên cạnh giường bệnh, mũi dao vẫn cỏn dính máu tươi, nhìn ghê tởm vô cùng.
Đoan Uất Liễm không nói gì, cô xoay người đi nơi khác tránh đi ánh mắt của Nghiêu Cảnh Hiên.
Dù cho cô và Cốt Tư Nặc thật sự đến với nhau, anh lấy tư cách gì quản cô? Lấy tư cách gì xem vào chuyện này?
“ Nghiêu Cảnh Hiên, chúng ta đã ly hôn hai năm rồi. Tôi ở bên cạnh ai, yêu ai, kết hôn với ai đều không phải chuyện của anh ”.
Chát. Âm thanh thâm thuý vang lên, một khắc ấy liền khiến cho không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề.
Lực của Nghiêu Cảnh Hiên rất lớn làm cho khoé môi Đoan Uất Liễm rỉ máu, gò má cũng ửng đỏ, hằn lên dấu vết của một bàn tay.
“ Không, cô không được quyền yêu. Cô phải ở bên cạnh tôi để chuộc tội. Đoan Uất Liễm, cô nhớ chưa? Cô nhớ chưa? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên gầm lên, cực kỳ tức giận mà quát lớn. Một kẻ gϊếŧ người như cô lấy tư cách gì được hạnh phúc? Lấy tư cách gì được người khác yêu thương, bao bọc?
Nghiêu Cảnh Hiên không muốn nhìn thấy cô nữa, anh xoay người, rời khỏi phòng bệnh. Khoảng khắc bóng lưng to lớn kia chuẩn bị khuất đi, giọng nói yếu ớt của Đoan Uất Liễm liền truyền tới, như một mũi dao đâm vào trái tim anh.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, rồi anh sẽ phải hối hận. Đến khi ấy, anh sẽ phải cầu xin tôi tha thứ ”.
Người đi rồi, Đoan Uất Liễm liền bật khóc nức nở.
Người ta nói chẳng hề sai, yêu một người vốn không yêu mình chính là đem tổn thương gắn chặt vào trái tim.
[... ]
“ Nghiêu tổng ”.
Bối Kiệt lén nhìn Nghiêu Cảnh Hiên qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của anh không tốt, cả người liền trở nên căng thẳng.
“ Có chuyện gì? ”.
Chất giọng trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ bé. Nghiêu Cảnh Hiên ngước lên nhìn Bối Kiệt, lúc này mọi cảm xúc trước kia đều đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt thường thấy tựa như sự tức giận cùng cơn thịnh nộ chưa từng xuất hiện.
“ Có người gửi thư tới cho anh ”.
Nhận lấy phong thư từ tay Bối Kiệt, trong lòng Nghiêu Cảnh Hiên đột nhiên dâng lên thứ cảm xúc kỳ quái. Thời đại bây giờ, còn ai dùng phương thức gửi thư để liên lạc?
Mở phong thư ra, bên trong chỉ có vỏn vẹn bảy chữ.
“ Đoan Uất Liễm không gϊếŧ đứa bé ”.