Phải gần hai tiếng sau anh Raul mới tạm hài lòng với đống ảnh hổ lốn chụp được. Mình đã phải đổi không biết bao nhiêu là tư thế khác nhau, một vài bức còn lại giả vờ như đang cắn vào quả táo chín mọng. Có điều quả táo đó chỉ là đạo cụ nên có vị không khác gì nhai rơm.
Ở một tư thế khác, mình phải đu lên vai của Brandon Stark như con khỉ con đang vắt vẻo trên vai khỉ mẹ. “Em thấy tư thế này hơi mang tính kỳ thị phụ nữ thì phải. Có khác gì bảo đám con gái tụi em toàn một lũ yếu ớt, luôn cần một người đàn ông to khỏe ở bên cạnh giúp đỡ?” – mình vội vàng góp ý ngay.
Hơn nữa mình không h thấy thoải mái tí nào khi phải bám sát rạt vào người Brandon thế này… bởi nó khiến mình nhớ lại cảm giác đê mê khi hôn anh ta tối hôm trước và chỉ muốn nhón chân hôn tiếp lên đôi môi đó thôi (mặc dù Brandon vẫn đang sưng sỉa với mình vì chuyện ngồi sau lưng xe máy với anh Gabriel Luna hôm trước và sự thật là trái tim mình xưa nay luôn chỉ dành trọn cho một người khác).
Nhưng anh Raul cứ lờ tịt đi như không nghe thấy lời góp ý của mình, còn chị Rebecca thì vội vã chạy lại kéo mình ra một chỗ hỏi có phải đang bị sốt không. “Em phải hiểu là không ai lại đi phê bình ý tưởng của một người chỉ đạo nghệ thuật cả. Bình thường em luôn hiểu cái nguyên tắc cơ bản đó cơ mà”.
“Giới truyền thông trước giờ chỉ giỏi gắn cái tư tưởng ấu trĩ đó vào hình ảnh phụ nữ chúng ta. Là một người ủng hộ bình đẳng giới không lẽ chị không cảm thấy khó chịu tẹo nào về điều đó sao? Chính những người như chị đã góp phần hạ thấp hình ảnh phụ nữ chúng ta trong mắt nam giới chứ chẳng ai khác” – mình nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Này, người ta cho em uống thuốc gì để trị cái vết thương trên đầu thế? Có khi phải tăng thêm liều thôi” – chị Rebecca lay lay vai mình.
Tất nhiên, mình hiểu… nếu không chịu làm theo lời anh Raul, họ nhanh chóng tìm được ngay một người mẫu khác thay thế, như lời Frida đã nói.
Nhưng cứ phải đứng mãi trong cái tư thế đầy động chạm thế này với một hot boy như Brandon Stark mà lại không được phép mất tập trung thì quả là cực hình đối với mình. Còn với Brandon thì sao?
Xem ra anh ta đã nguôi dần cơn giận dữ về chuyện mình ngồi sau xe máy của Gabriel Luna rồi thì phải. Bởi vì chỉ khoảng 30 phút sau khi hai đứa bắt đầu thực hiện loạt ảnh khỉ-con-đu-vai vừa rồi, anh ta đã quay sang thì thào ngọt như mía lùi vào tai mình: “Này, lát chụp xong em sẽ làm gì?”.
“Ai cơ? Em á?” – mình giật bắn cả mình, ngơ ngác hỏi lại.
“Không lẽ anh đang hỏi anh Pete người phụ trách ánh sáng chắc? Tất nhiên là anh hỏi em rồi”.
“Ờ…” – mình đăm chiêu một hồi rồi nói – “Em cũng chẳng biết. Chắc em về nhà thôi. Sao?”
“Tuyệt” – Brandon tí tởn thấy rõ – “Lát anh qua”.
Mặt mình đỏ lựng lên. Có thể mình không rành về bọn con trai nhưng ít nhất mình cũng hiểu đượcu Lát anh qua có ý gì nghĩa gì. Và mình biết mình sẽ khó lòng mà từ chối nổi.
Nhưng còn Christopher thì sao? Cậu ấy là người mình yêu thực sự và mình chưa bao giờ đứng gần cậu ấy như đnag đứng với Brandon Stark đây, chứ đừng nói là hôn nhau…
Ôi Chúa ơi, thật đau đầu. Mình phải làm sao bây giờ?
Phải nghĩ ra cớ gì đó hợp lý ngăn không cho Brandon ghé qua nhà mới được!
“Nhưng…” – mình thì thầm lại vào tai anh ta – “Em phải đi ngủ sớm hôm nay. Sáng mai phải đi học rồi”.
“Đi học á? Em đang đùa với anh đúng không?” – mắt anh ta trố lên.
“Không. Là trường trung học Tribeca Alternative. Mai sẽ là buổi học đầu tiên của em. Vì thế em muốn đi ngủ sớm để mai trông thật rạng rỡ khi đến trường. Hơn nữa sau vụ tai nạn em cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, anh biết mà…”.
“Anh tưởng vụ đi học chỉ là một chiêu PR đánh bóng tên tuổi thôi” – Brandon xịu mặt phụng phịu.
Mình nghiêng hẳn người ra phía trước dòm vào mặt anh ta: “Chỉ là một chiêu PR đánh bóng tên tuổi là sao? Ai dám nói câu đó thế?”
“Nikki” – anh Gwen kêu lên – “Làm ơn đừng có nhúc nhích! Pete, chỉnh lại ánh sáng đi!”
“Mọi người đều nói thế mà” – Brandon mấy máy môi nói tiếp.
“Học vấn là cần thiết với những ai muốn có một cuộc sống ổn định và thành công” – mình giảng giải – “Em đi học để sau này có thể vào đại học, chứ không phải chỉ là một chiêu PR đánh bóng tên tuổi”. Tất nhiên mình giấu nhẹm đi cái lý do phải quay lại trường để kiểm tra xem cậu bạn thân nhất, người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay đã tìm được cô gái nào khác chưa.
“Chị Kelly!” – anh Gwen hét ầm lên.
“Nikki ơi là Nikki!” – chị Kelly vội chạy tới bên cạnh mình – “Làm ơn quay lại chỗ của mình đi!”.
Mình hậm hực quay lại chỗ cũ, vòng tay ôm lấy vai của Brandon. Tâm trạng không hề thoải mái chút nào. Mọi người đều cho rằng Nikki Howard đi học chỉ là để PR đánh bóng tên tuổi thôi sao? Thật kinh khủng! Đó là lời bịa đặt! Mình cần phải nói chuyện với bố của Brandon mới được. Ông ta không thể tiếp tục che giấu sự thật về chuyện đã xảy ra với Nikki như thế! Thật không công bằng!
Có điều… rất khó để thu hút sự chú ý của ông Stark, bởi bất cứ khi nào không phải tạo dáng để chụp hình, ông ta sẽ lập tức quay sang quát tháo ai đó qua cái điện thoại không mang nhãn Stark, hoặc sai ai đó trong phòng đi mượn hộ điện thoại của người khác hoặc lấy cho ông ấy một cốc expresso. Cuối cùng, sau gần 5 tiếng đồng hồ rã rời tạo dáng – chân thì mỏi dừ, miệng thì cứng đơ – anh Raul cũng quyết định tha cho bọn mình: “OK, xong rồi mọi người ơi! Nghỉ thôi!”.
“Ơn Chúa” – ông Stark thốt lên và lập tức loay hoay cởi hai cái măng sét trên tay áo. Nhân thể đang ngồi ngay trên cái bàn trước mặt ông ấy, mình vội quay sang bắt chuyện: “Ngài Stark? Cháu có thể nói chuyện với ngài một phút được không ạ?”.
Ông ta lạnh lùng buông đúng một tiếng: “Không”.
Quá đáng ghét! Chả ra gì luôn!
Nhưng không phải tự dưng mà mình luôn đạt điểm A tất cả các môn – và vẫn kiên trì tập luyện để lên bài 45 của game Journeyquest. Mình là đứa không hề dễ bỏ cuộc.
Do đó dừng nghĩ rằng mình sẽ lùi bước trước một ông chủ tịch tập đoàn trị giá hàng nghìn tỷ đôla.
“Cháu nghĩ” – mình hạ giọng nói tiếp, trong khi mọi người xung quanh đang tất tả thu dọn dây điện, đèn chiếu sáng, và mấy tấm rèm che cửa – “việc ngài đang làm là sai trái. Việc liên quan tới Nikki ý ạ”.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mình bằng đôi mắt nâu sẫm đầy vẻ lạnh lùng, quyết đoán.
“Xin ngài đừng hiểu sai ý cháu’’ – mình vội thanh minh – “Cháu vô cùng biết ơn về những gì bác sĩ Holcombe đã làm cho cháu. Và cháu cam kết sẽ tuân thủ đúng hợp đồng đã ký với tập đoàn Stark. Nhưng ngài không nghĩ rằng bạn bè của Nikki – gia đình của Nikki – xứng đáng được biết sự thật sao? Để họ có thể khóc thương cho cô ấy một cách trọn vẹn. Một số người thậm chí còn cho rằng suốt một tháng qua Nikki đã phải vào trại cai nghiện. Như thế thật không công bằng với cô ấy! Cháu đảm bảo mọi người sẽ hiểu và thông cảm cho quyết định của ngài! Chứ ngài không thể tự dưng thay thế một thực thể này bằng một thực thể hoàn toàn khác được. Như vậy là không đúng! Cháu biết, có thể trong mắt ngài, Nikki chỉ là một người mẫu kiếm tiền cho Stark Enterprises, không hơn không kém… nhưng như thế không có nghĩ là cô ấy không có cá tính riêng của mình và không có những người yêu thương cô ấy thực lòng. Và còn một điều nữa không rõ ngài có được thông báo không, nhưng ai đó đã cài phần mềm theo dõi vào cái máy tính mà ngài tặng cho Nikki”.
“JESSICA!” – ông ta hét ầm lên, làm mình giật nảy cả mình.
Một trong số mấy cô gái cột tóc đuôi ngựa, đeo kính sành điệu khi nãy cuống cuồng chạy tới: “Vâng, thưa ngài?”.
“Jessica, lấy áo khoác cho tôi. Cái bàn đặt trước của tôi ở tiệm Per Se đã sẵn sàng chưa?”.
“Dạ rồi, thưa ngài” – chị ta líu ríu chạy theo đuôi ông chủ ra phía cửa chính – “Xe của ngài đang đợi dưới tầng hầm”.
Khi ấy mình mới ớ người nhận ra rằng: ông già Robert Stark đang bỏ đi không thèm ngó tới mình! Ông ta lẳng lặng bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra! Ông ấy làm như thể nãy giờ mình nói chuyện với cái đầu gối của mình vậy. Thậm chí không buồn đếm xỉa tới sự tồn tại của mình ý chứ! Trong mắt ông ta, mình chỉ là… chỉ là…
Một cô người mẫu đầu kêu boong boong, tức là rỗng tuếch.
“Nhưng… Ngài Stark ơi!” – mình léo nhéo gọi với theo.
Nhưng ông ta cứ thản nhiên đi thẳng ra khỏi văn phòng mà không buồn ngoái lại nhìn mình lấy nửa tích tắc. Không thể tin nổi! Sao lại có hạng người khinh thường người khác đến như thế cơ chứ? Ông ta coi mình có khác nào một con ruồi… một kẻ làm thuê… Tinh vi hết sức.
Một đứa con gái tóc dài óc ngắn.
“Em đừng có cố vô ích” – một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng mình.
Mình quay người lại và phát hiện ra giọng nói đó là của Brandon. Anh ta đang nhìn theo bố mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Ông ta không bao giờ nói chuyện với đám người mẫu” – anh Brandon nói đầy cay đắng – “Hoặc với anh, nếu có thể tránh được. Bởi ông ta quá bận rộn và quan trọng mà!”
“Nhưng…” – mình lắc đầu không dám tin – “Ông ấy là bố anh cơ mà. Dù bận đến mấy cũng phải dành thời gian cho con cái chứ”.
Brandon nhíu mày, cúi sát mặt xuống mặt mình dò x: “Em quả là đã bị mất trí nhớ thật rồi đúng không?”.
Nói rồi anh ta quay lưng bỏ đi, trước khi mình kịp nói thêm lời nào.
Đang khập khiễng quay lại phòng thay đồ thì mình va phải hai bà chị già Kelly và Rebecca.
“Em yêu, làm tốt lắm” – chị Rebecca vỗ tay reo ầm lên.
“Đâu có đâu” – cổ mình vẫn còn chưa hết đau bởi mấy cái tư thế oái oăm của anh Raul – “Em còn chẳng biết mình đã làm gì nữa cơ. Và ông Stark không hề thích em!”.
“Ừ thì em cũng vẫn còn hơi ngóng lóng một tí” – chị Rebecca nhún vai – “Nhưng em bị thương ở đầu mà! Hồi phục được trở lại như thế này là tốt lắm rồi. Ông Bob Stark ghét tất cả mọi người. Vì thế đừng bận tâm… À, cái này cứ kêu inh ỏi từ nãy đến giờ” – chị ý chìa cái điện thoại mẹ dúi cho mình hôm trước khi ra viện, trên đó hiện số nhà của mình. Chắc mẹ gọi hỏi về vụ ăn tối. Mình chợt nhớ ra là đã không làm theo lời mẹ dặn là phải gọi cho mẹ ngay khi tới chỗ chụp hình.
Mình để mặc cho cuộc gọi đó vào hộp thư thoại. “Em sẽ gọi lại cho mẹ sau” – mình nói. Lúc này mình không hề muốn nghe những câu hỏi và những lo lắng thái quá của mẹ một tẹo nào.
“Tùy em. Giờ chị Kelly và chị muốn mời em đi ăn tối để chúc mừng vụ được mời chụp hình cho tạp chí SI. Bọn chị đã giữ cái bàn yêu thích của em ở tiệm Nobu rồi. Tối nay sẽ là buổi tối của riêng các quý cô… trừ phi em muốn mời Brandon đi cùng?”.
Anh ta giờ chắc đã xuống tới lầu 1 rồi cũng nên.
“À, anh ấy có hẹn rồi ạ” – mình nói giọng tỉnh queo – “Mà em cũng rất mệt. Em nghĩ có lẽ em về thẳng nhà và nghỉ ngơi thôi, nếu hai chị không phiền. Em vừa mới xuất viện sáng nay, và sáng mai lại còn phải đi học nữa”.
“Không sao” – chị Rebecca mỉm cười nói – “Để hôm khác cũng được. Chiều mai, sau buổi chụp hình với tạp chí Elle chẳng hạn?”.
“Ngày mai ý ạ?” – mình ngẩn tò te – “Mai lại phải chụp hình nữa á?”.
“Cưng ơi, cả tuần này em đã kín lịch rồi” – chị Kelly trả Cosabella lại cho mình – “Giờ mọi con mắt đều đang đổ dồn vào em, ai cũng muốn có được em trong các chương trình của mình. Em có chắc là không muốn cân nhắc thêm vụ quay trở lại trường không? Bởi vì như thế sẽ làm lẹm vào quỹ thời gian quý báu của…”.
“Không” – mình thẳng thừng từ chối – “Ý em là có, em nhất định phải quay trở lại trường”. Mình muốn như vậy. Nếu không làm sao mình theo dõi được Christopher… à, và lấy bằng tốt nghiệp trung học?
Chị Kelly lắc đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đến chết với vụ đi học này mất thôi!”. Rồi chỉ một giây sau đã thấy chị ta nói như hét vào cái bộ đàm: “Không! Tôi đã nói với cô rồi! Cô ấy không rảnh vào sau 3 giờ chiều. Có cần tôi đánh vần chữ 3 giờ chiều viết như thế nào cho không?”.
“Chị nghĩ em quyết định đi học lại là đúng” – chị Rebecca vỗ vỗ lưng mình động viên – “Siêu mẫu Christy Turlington cũng từng theo học khoa Tôn giáo Và Triết học Phương Đông ở Đại học New York đấy, em biết không. Nếu cô ta là được thì em cũng làm được”.
“Vâng ạ” – đau đầu quá rồi, chuồn thôi – “Em đi đã chị nhé”.
“Ừ, em đi đi” – chị Rebecca nắm tay mình đi thật nhanh về phía khu vực thay đồ – “Các em ơi! Nikki cần phải đi gấp!”.
Trong nháy mắt, mình trút bỏ được bộ cánh thướt tha, đôi giày cao gót chót vót và quay trở về với bộ quần áo bình thường của mình, thảnh thơi lên xe limo trở về nhà – một mình! Cùng Cosabella – đang oằn èo duỗi chân trên đùi mình.
Giờ mới để ý bện cạnh mình là cái túi xách bằng da to đùng hiệu PRADA chị Rebecca vừa đưa cho lúc nãy. Gớm, nó to và nặng tới nỗi vai mình xệ hẳn sang một bên khi vừa khoác thử lên vai.
“Cái gì thế ạ?” – mình tò mò hỏi.
“Em yêu, là túi xách của em chứ gì nữa” – chị Rebecca ngửa cổ cười ngất – “Em làm rơi nó hôm xảy ra tai nạn. Chị cầm nó hộ em suốt từ hôm đó đến giờ. Tất cả cuộc sống của em đều nằm trong này. Điện thoại, ví tiền, thẻ tín dụng… lần này giữ cho cẩn thận nhé!”.
Chỉ còn mỗi mình trong xe, mình liền dốc hết mọ thứ trong túi ra ghế xem… để rồi trầm trồ kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy.
Trước đây mình chỉ mới nghi ngờ thôi nhưng giờ thì mình đã có thể chắc chắn.
Mình cực giàu! Thậm chí là nứt đố đổ vách
Nikki Howard sở hữu một cơ số thẻ tín dụng thuộc hàng khủng: một thẻ American Express hạng bạch kim, hai thẻ Visa hạng vàng, một thẻ Master hạng vàng, một thẻ ngân hàng Chase hạng bạch kim để rút tiền mặt ở các bốt rút tiền tự động, rất nhiều tiền mặt (427 đôla cả thảy) và một bản sao kê của ngân hàng cho biết Nikki hiện có 366.320 đôla và 11 xu trong tài khoản tiết kiệm và 22.000 đôla trong tài khoản thanh toán.
Đó chỉ là số tiền gửi trong tài khoản ngân hàng của cô ta thôi. Ai mà biết cô ta còn đầu tư vào những lĩnh vực gì khác? Bởi vì trong ví của cô ta còn có tấm danh thϊếp nhàu nhĩ của một cố vấn đầu tư công ty Goldman Sachs – xem ra Nikki đã thường xuyên sử dụng tấm danh thϊếp này.
Mình giàu to rồi. Đành rằng chưa đủ để thanh toán hợp đồng với Stark Enterprises nhưng thừa sức giúp đỡ bố mẹ nếu có khó khăn. Tuyệt vời!
Việc đầu tiên mình làm sau khi chiêm ngưỡng xong toàn bộ thẻ tín dụng và tài khoản ngân hàng của Nikki là kiểm tra điện thoại di động của cô ta. Giống như cái mẹ vừa đưa cho mình ban sáng, điện thoại của Nikki cũng mang nhãn hiệu Stark. Thậm chí cả cái máy PDA cũng là của Stark nốt. Cả hai đều đã hết pin do lâu ngày không được sạc vì thế mình có muốn bật lên kiểm tra cũng chịu. Nhưng mình nghi, giống như cái laptop, hai món đồ này chắc cũng đang bị cài phần mềm theo dõi thôi.
Hay là mình bị điên nhỉ? Tự dưng nghi ngờ tất cả mọi người. Không lẽ việc phải sống trong cơ thể một người khác khiến cho mình thành ra vậy?
Những thứ còn lại trong túi của Nikki chỉ toàn là đồ trang sức và lọ thuốc chống trào ngược dạ dày đã từng dùng được quá nửa. Điều an ủi mình là có được ít tiền! Ngay khi về đến nhà mình sẽ gọi ngay cái gì đó cho bữa tối (giờ mình đã có thể tự trả tiền cho bất cứ món gì mình thích rồi – và mình cũng không hề thấy tội lỗi khi xài tiền của Nikki bởi vì sau buổi chụp hình hôm nay mình thấy xứng đáng được tự thưởng cho mình một bữa no nê). Sau đó mình sẽ vào nhà tắm ngâm mình trong bồn nước ấm rồi xem TV một chút và lên giường đi ngủ.
Ngày mai trên đường tới trường mình sẽ ghé qua tiệm bánh ngọt mua một cái bánh vòng hay cái gì đó cho bữa sáng.
Thế nhưng… 5 phút sau khi về đến nhà mình đã hoàn toàn vỡ mộng trước ý tưởng được yên lặng một mình ăn tối và ngâm mình trong cái bồn tắm vĩ đại của Nikki. Bởi vì ngay khi mở cửa thang máy mở ra đã thấy hơn một chục người – tính cả Lulu và Brandon – đang đứng chờ sẵn để chào đón mình và Cosabella bằng sâm-panh và bánh ngọt. “Chào mừng cậu về nhà, Nikki!” – cả đám ùa ra rối rít ôm chầm lấy mình.
Mình quả có hơi bất ngờ thật, nhất là khi thấy người đang ôm mình chặt nhất hóa ra là Justin Bay.