Chương 13

Lúc này Ôn Ninh mới hài lòng đặt chân xuống nhưng vẫn đặt ở trên người ba, nửa bàn chân sau giẫm lên áo trắng của anh nửa đoạn thì giẫm lên xương quai xanh.

Hai tay Chu Thừa Tiên cũng tự nhiên đỡ lấy bàn chân và bắp chân con gái, tầm mắt theo đôi chân trắng nõn tinh tế kéo dài, váy ngủ tơ tằm đã sớm lật lên, qυầи ɭóŧ nhỏ màu lam nhạt hào phóng xuất hiện.

Chu Thừa Tiên cố gắng tránh xa tầm mắt, thầm nghĩ chính vì mình là người ba mà cô tín nhiệm vô điều kiện nên cô mới thả lỏng và khanh chút cố kỵ như vậy, sao mình có thể dùng ánh mắt như vậy để nhìn trộm cô.

Cảm giác tội lỗi phức tạp lại xuất hiện...

“Ba, trên người ba nóng quá.”

Ôn Ninh nghiêng mặt, tầm mắt khanh được tự nhiên nhìn về phía bên cạnh.

“Có thể là do uống rượu.”

Mũi chân lần nữa trượt lên, vụng về phác thảo xương quai xanh của ba.

“Ừ…”

Để che giấu hơi thở nặng nề của mình, Chu Thừa Tiên lại uống bia, bởi vì kích động, rượu vàng óng từ cằm nhỏ xuống, rơi xuống chân con gái, tầm mắt cũng theo chỉ dẫn ướŧ áŧ trở lại chỗ cấm kỵ.

“Ba, con có đẹp khanh?”

Vấn đề này làm cho Chu Thừa Tiên nhìn lén trong lòng lộp bộp một chút, trong lúc nhất thời lại khanh biết con gái chỉ cái gì, nhưng mặc kệ là loại đáp án nào cũng chỉ có một.

“Đẹp lắm.”

Ôn Ninh vẫn lười biếng mềm mại như mèo đột nhiên đứng dậy, lớn mật ngồi ở trên người ba.

Hành động của con gái cũng khiến Chu Thừa Tiên hoảng sợ, thân thể dán sát vách tường, trong ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn nhiều năm khanh gặp.

“Ninh Ninh… con… con làm gì vậy?”

Hai gò má ấm áp trên người ba hồng hào, vừa rồi cô còn giống một con mèo ngoan ngoãn, bây giờ chính là một con báo nhỏ giàu tính xâm lược.

“Khanh phải ba nói con đẹp trai sao, vậy để cho ba xem thật kỹ…”

Cho dù Chu Thừa Tiên có nhiều kiến thức uyên bác cùng hiểu biết nhiều cũng khanh biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, nhưng thái độ trước sau như một khi đối mặt với con gái khiến anh lựa chọn đón ý nói hùa.

“Được... vậy sẽ nhìn Ninh Ninh thật kỹ…”

Hai chữ “Ninh Ninh” hơi nặng, tựa hồ là đang nhắc nhở mình cũng nhắc nhở con gái.

Hai ba con bốn mắt nhìn nhau, thời gian mấy phút tựa hồ dài như một thế kỷ, lại phảng phất chỉ có một sát na ngắn ngủi...

“Ninh Ninh đói bụng khanh, ba đi nấu cơm.”

Chu Thừa Tiên gần như là chạy trối chết lên lầu hai, mà Ôn Ninh bị cưỡng chế ôm khỏi người ba thì nằm trên mặt đất như thoát lực.

Vừa rồi những hành động kia hao hết dũng khí cô tích góp được trong nhiều năm…