Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tìm Lại Bầu Trời

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi cũng chẳng thể lý giải được tâm trạng của mình lúc này nữa, trong lòng thấy thật bình yên…sau này mỗi tối đi làm về lại được cùng em ngồi ngắm sao như thế này thì thật hạnh phúc…tôi thầm ước…chợt em reo lên

- Sao băng kìa T !!!

…Tôi nhìn theo cánh tay em chỉ, nhưng chỉ thấy những ánh sao lấp lánh, quay sang em định bảo tôi không nhìn thấy gì cả thì đã thấy em nhắm mắt lại, hai tay nắm trước ngực…hình như em đang ước điều gì đó…

Nhìn thật gần khuôn mặt ám ảnh tâm trí tôi bao đêm…một khuôn mặt thật hiền dịu…

… đã làm tâm hồn tôi xao động…

… đã làm cuộc sống của tôi đảo lộn, làm con tim tôi thổn thức…

…và hơn bao giờ hết làm…. thằng nhỏ của tôi ấm ức…mỗi khi nghĩ tới…

Tôi phải có được em…dù biết thật khó khăn...cố lên nào…tôi tự động viên bản thân mình…



- Y ước khi nhìn thấy sao băng à? Điều ước của Y dài ghê!!! – ….tôi hỏi khi thấy em mở mắt ra…

- Hijj, mình chỉ ước một điều thôi, không tham lam như T nghĩ đâu! Thế T có ước điều gì đó không?

- Mình ah? Có chứ, mình ước haii điều cơ, không biết như vậy có tham wa không Y nhỉ?

- Chỉ cần T thành tâm thì điều ước của T sẽ thành hiện thực thôi mà…

- Thế Y có thể bật mí cho mình điều ước của Y được không? Hay mình thử đoán nhé??

- ừm T thử đoán xem có đúng không?

Híc. Tự nhiên dại chưa, chui đầu vào rọ, bao nhiêu điều mún ước, biết em ước điều gì bây giờ?...nói đúng thì ghi điểm là mình hiểu em, nói sai thì chứng tỏ mình chẳng hiểu gì hết…ngu thiệt…thôi thì đành liều nhắm mắt đưa chân vậy….tổng hợp tất cả những gì tôi biết về em….tôi nhìn lên bầu trời đêm …chầm chậm…

- Mình đoán chắc không phải điều ước dành cho bản thân Y rồi,…phải không?quay sang em , em vẫn chăm chú nhìn tôi nói…điều Y ước là dành cho một người thân…người này rất quan trọng với Y…mình không sai chứ?

- Ừm, T có biết người đó là ai không?...

- Là …bà nội của Y… phải không??? Tôi nín thở thử đập lô

Hai vai em khẽ run nhè nhẹ…

- Sao T biết!!! Đúng là mình ước bà sẽ luôn khỏe mạnh để ở bên mình…

Phù …ơn chúa, mừng như trúng lô xiên …chả lẽ lại bảo em …tớ chẳng may chó ngáp được ruồi…thì hạ thấp cái thân mình quá…

- Mình cũng đoán thử thôi – tôi thành thật- tại mình thấy Y là người sống nội tâm, tình cảm, vả lại trong các câu chuyện của Y mình thấy bạn nhắc đến Nội rất nhiều…

- Nhiều người nói chuyện với mình nhưng chỉ có T là nhận ra điều đó… mình là con gái nhưng lại không hợp với mẹ, hai mẹ con cứ nói chuyện là lại cãi nhau…chỉ có bà là thương mình thật sự thôi…chuyện gì Y cũng kể cho bà nghe…

- Y còn có bà khỏe mạnh vậy ở bên thật hạnh phúc, mình thì không biết bà nội như thế nào, bà mình mất từ hồi mình rất nhỏ..chẳng nhớ được gì…

....

Cứ thế hai chúng tôi trò chuyện say sưa về g ia đình…tôi cảm thấy như thấu hiểu em nhiều hơn, và em cũng vậy…đang mải nói chuyện thì tụi bạn ở dưới sân gào lên ầm ĩ…

- Ê …bí thư và người đẹp làm gì trên tầng đó, xuống đánh chén đêm nào…

- Ừ…xuống đây… mình xuống dưới với tụi nó đi… mja tụi lừa thầy phản bạn, chúng mày nhớ ông dấy…đang truyện trò hay...

- … đứng đây nói chuyện với mình Y không sợ anh iu hiểu lầm chứ?? Tôi nủa đùa nửa thật thăm dò…

- Mình làm gì có anh nào đâu mà sợ cơ chứ, chỉ sợ T thôi ấy, cô bạn ban nãy kéo T đi chơi mà ghen thì chết Y?...

- Hả? Y nói Linh ah? Hjhj mình có iu nó thì nó cũng chẳng thèm để ý tới mình, một thằng vừa xấu vừa nghèo…tôi xót xa…

… tụi mình là bạn thận với nhau từ hồi bé tý tẹo…mà Y nói mới thật là khó tin ấy…đếm sơ sơ số cây xi trồng quanh Y chắc cũng đủ thành khu rừng nhỏ nhỉ?

- Toàn những người con trai đến tán tỉnh mình, có ai hiểu mình đâu…

- Thế ah? Mình tưởng anh … là người iu Y cơ đấy, ngày nào cũng chờ đi về cùng còn gì?

- Lúc đầu anh ấy cũng ngỏ lời với mình, nhưng mình chỉ coi anh ấy như một người anh trai thôi…

Nghe những lời em nói mà tôi như mở cờ trong bụng,..

- Vậy là mình có cơ hội rồi….tôi buột miệng…giật mình nhìn sang em…em cũng quay sang nhìn tôi như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi….

…Hai chúng tôi đã vào đến cổng trại đã thấy thằng tùng oang oang….thằng này được mệnh danh là mõ của lớp…không chuyện gì mà nó không biết, thế mới tài …và không có chuyện gì nó biết mà nó không thông báo cho pà con trong lớp..

- Tao dám cá với tụi bay là bí thư lớp mình có người iu rồi…

- Iu cái đầu mày đấy…phi thân từ cổng trại vào tôi đạp cho nó một cái…cả tụi nó cười ầm lên…nó cười da^ʍ dật…

- Hehe có tật giật mình…đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ rủ nhau lên tầng tâm sự còn gì? Tao không gọi thì có mà biết đường xuống…

- Tao và Y mang đồ trang trí trại ngày mai đi cất lên phòng – tôi quay sang Y - cái gì mà tâm sự hả…

Y chỉ cười, không nói gì…vì biết tụi nó đang trêu hai đứa tôi…thôi bày bánh ra ăn đi nào ..cãi nhau sau…đói lắm rồi…giọng một bạn vang lên…

Buổi tối hôm đó với chúng tôi mãi là một kỷ niệm không bao giờ quên,mọi người ăn uống, hát hò, trêu chọc nhau chí chóe đến tận 1h sáng…đúng là cái tuổi 17, ngây thơ và đầy mộng mơ…cũng muộn, đến giờ đi ngủ, các bạn gái thì lên phòng học của lớp nghỉ, còn tụi đực rựa chứng tôi nằm dưới trại, vừa đánh bài, vừa trông trại luôn…ngồi xem tụi nó đánh phỏm mãi cũng mỏi mắt, tôi nằm xuống một góc trại...rồi giấc ngủ chập chờn cũng kéo đến…

…tôi thấy mình đang dắt tay một người con gái chạy dọc theo bãi cát của con sông chảy qua làng tôi…tóc em ngang vai…tung bay trong gió …tiếng cười em trong veo…H có nhớ mình không?...mình nhớ T nhiều lắm mà…

…mình yêu H nhiều lắm, làm người iu mình nhé…H không trả lời..chỉ ôm tôi thật chặt vào lòng…và khóc…tôi ôm hai vai em…nâng cằm em lên….đừng khóc mà, chúng mình sẽ trọn đời bên nhau …hai mắt em nhòa lệ, e lắc đầu rồi giằng tay tôi ra em bỏ chạy…tôi đuổi theo nhưng bóng cứ em xa dần..xa dần….

…dậy yyyyy….tôi mở mắt ra thấy thằng bạn tôi đang đạp tôi dậy càu nhàu…mja mày mơ với mộng cái éo gì mà cứ H ..T ..H ..T ầm lên thế, xong lại quay ra cầm tay cầm chân tao làm chi…rồi nó lại nằm xuống ngủ tiếp…

…sặc…tôi vừa mơ…

….không hiểu sao trong giấc mơ tôi lại mơ về H…cũng đã mấy năm rồi còn gì…đưa tay bấm đèn con casio đeo tay…đã gần năm giờ rồi cơ ah, tôi ngồi dậy đi ra ngoài…sương đêm phủ xuống lành lạnh…làm tôi rùng mình một cái...bầu trời rất trong, không một gợn mây….thôi không ngủ được nữa đành ngồi ngắm sao một mình vậy…tôi ngước nhìn lên phòng học lớp tôi tầng 3, chắc giờ này em ngủ ngon rồi…liệu tôi có thể tán được em? Có thể trở thành bạn trai của em không? Lòng tôi dâng lên bao nỗi băn khoăn…

« Chương TrướcChương Tiếp »