Lương Nghiên không nói thêm gì, chỉ nói từng ấy chữ. Tần Vy nhìn cô, vài giây sau quay đầu hướng mắt về phía màn đêm mông lung vô định. Dường như cô ấy suy tư trong chốc lát rồi sau đó cười khẽ.
“Chị cười gì vậy?”
Tần Vy lắc đầu: “Không có gì”.
Thẩm Phùng Nam và Từ Ngu Thanh đi lên lần nữa.
Tần Vy không nói câu nào, đi qua cầm chổi quét nhà. Lương Nghiên thu hết ghế con lại, để dựa vào góc tường.
Thẩm Phùng Nam đi qua gập giá nướng lại.
Từ Ngu Thanh thấy đã thu dọn hòm hòm bèn gọi mọi người xuống nhà.
Phòng karaoke ở dưới tầng rất rộng, năm sáu người đang tập trung trong đó. Trình Tây mở cửa ra, hét lên gác: “Mọi người xuống hát nào!”.
“Đến ngay đây!” Từ Ngu Thanh đáp lại.
Mấy người cùng đi qua đó.
Không thể không thừa nhận Từ Ngu Thanh rất biết hưởng thụ. Làm cả một phòng lớn như vậy chỉ để hát karaoke, các thiết bị đều là loại tốt nhất, bố trí cũng ra dáng một phòng hát lắm, rất có bầu không khí.
Bên trong một nam một nữ đang song ca.
Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên ngồi chung một chỗ, Tần Vy ngồi ở bên kia.
Thẩm Nghệ đi vệ sinh xong không tìm thấy ai bèn xuống phòng khách hỏi. Mấy người chơi bài chỉ tay vào trong. Cô ấy tìm đến, ngồi xuống bên cạnh Lương Nghiên, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca Từ đại gia quá!”.
Lương Nghiên bật cười, cũng hạ thấp giọng: “Bây giờ chị mới nhận ra à?”.
“Nhận ra từ lâu rồi, cả cái biệt thự to thế này cơ mà.”
Hai người họ đang nói thì tiếng nhạc dừng lại, một bài hát kết thúc.
Những tưởng sẽ chuyển sang bài kế tiếp, khung cảnh bỗng nhiên như đứng hình, người ấn nút tạm dừng là Trình Tây.
Trình Tây đừng lên khỏi máy chọn bài, cười nói: “Hoàng hậu tình ca của chúng ta quay về rồi, mấy người nghỉ ngơi đi”. Nói rồi, cô ta quay sang Tần Vy: “Đã mấy năm rồi mọi người không được nghe cậu hát, nhớ lắm đấy, cậu hát một bài đi”.
Mọi người nghe xong cũng nhớ ra ngày xưa giọng ca của Tần Vy rất tuyệt liền phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, hát một bài đi!”.
Có người chuyển micro qua, Tần Vy không thoái thác được đành phải nhận.
Trình Tây chọn giúp cô ấy bài “Hẹn ước” của Chu Huệ.
Âm sắc của Tần Vy đúng là rất tuyệt, so với những người hát trước quả thật đã tiến lên trình độ chuyên nghiệp. Hát xong cả bài, mọi người đều vỗ tay. Có người cảm thấy vẫn chưa đã, bèn đòi “Thêm một bài nữa”, bầu không khí lập tức nóng lên.
Từ Ngu Thanh cũng nói: “Tần Vy, cậu hát cho mọi người nghe thêm một bài nữa đi, cũng coi như được rửa tai”.
Tần Vy khó xử, nói với Trình Tây: “Cậu bấm thêm bài nữa vậy”.
Ai ngờ Trình Tây cười nói: “Nếu mọi người đã vui vẻ như vậy, chi bằng làm bài hát đôi đi. Thẩm Phùng Nam, anh song ca với Vy Vy một bài đi, nói gì thì nói cũng là bạn cũ, coi như đón gió tẩy trần cho Vy Vy, thế nào?”.
Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí đã lặng ngắt.
Lần này không chỉ Từ Ngu Thanh cảm thấy Trình Tây đang gây chuyện, ngay cả những người bạn cũ cũng cảm thấy Trình Tây có phần không ý nhị.
Trong mấy giây ngượng ngập ấy, Trình Tây điềm nhiên kéo bài “Yêu thương bao năm” ở phía sau lên phía trước: “Được rồi, bài này đi, kinh điển đấy. Mình nhớ hồi tốt nghiệp hai người từng hát phải không?”.
Tần Vy sững người, ngẩn ngơ nhìn màn hình, nhất thời có chút thất thần.
Có người cười phá lên hòa hoãn: “A, hay để mình hát với hoàng hậu nào”.
Trình Tây lại không hề nể mặt: “Với trình độ của cậu, thôi xin đi, về luyện thêm mười năm nữa nhé”. Cô ta lại quay về phía Thẩm Phùng Nam, nhướng mày: “Có bài hát thôi mà, anh Nam, không nể mặt sao?”.
Thẩm Phùng Nam nhíu mày, đang định từ chối. Thẩm Nghệ không nhịn được nữa, vỗ đùi định đứng dậy. Lương Nghiên bỗng giữ Thẩm Nghệ lại, đứng lên nhìn Trình Tây: “Xin lỗi chị, cổ họng anh ấy không tiện lắm, để em hát thay”.
“…”
Căn phòng lại im lặng.
Thẩm Nghệ kinh ngạc há hốc miệng, Trình Tây rõ ràng cũng bất ngờ.
Không ai ngờ lại có bước ngoặt này, bao gồm cả Thẩm Phùng Nam.
“Nghiên Nghiên…” Anh nắm lấy tay cô, Lương Nghiên quay đầu lại cười với anh.
Từ Ngu Thanh đang đau đầu bỗng tươi tỉnh hẳn, mừng rỡ nhìn Lương Nghiên, lần đầu tiên cảm thấy cô bạn gái nhỏ của Thẩm Phùng Nam thật đặc biệt.
Lương Nghiên đi qua, cầm một chiếc micro chưa ai dùng trên bàn lên.
Tần Vy hoàn hồn trở lại, nhìn cô: “Thôi, Trình Tây đùa ấy mà”.
Vậy mà Trình Tây không chịu lùi bước, ngược lại cô ta bấm bụng nói: “Mình không đùa đâu. Nhưng bài hát cũ thế này, em gái Lương chắc không biết hát đâu nhỉ?”.
Lương Nghiên lên tiếng: “’Yêu thương bao năm’ chứ gì, trùng hợp quá, em lại biết”.
Trình Tây nhìn cô mấy giây rồi cười: “Được, vậy hát bài này”.
Cô ta cúi xuống bấm nút, nhạc dạo nổi lên.
Tần Vy nhăn mặt. Trình Tây đi qua, vỗ nhẹ lên vai cô ấy.
Lương Nghiên ngồi ngay xuống mép sofa.
Bài hát này cô từng hát mấy lần, kể ra hình như phải cảm ơn Triệu cô nương.
Lương Nghiên không thích hát, nhưng Triệu Yên Tích lại là người hát karaoke cực hay. Có một dạo Triệu Yên Tích yêu đơn phương thất bại, cách trị thương tốt nhất chính là bao phòng karaoke. Lương Nghiên đi hát với cô ấy một tuần liền, từ chiều tới tối, Triệu cô nương gần như đã gào tất cả những bài tình ca bi thương nhất, sau đó còn tìm cả những bài song ca nam nữ, Lương Nghiên hát giọng nam, cô ấy hát giọng nữ.
Qua một tuần vật vã, giọng Lương Nghiên khản đặc, không thể chịu nổi nữa phải lôi cô ấy về nhà.
Nhạc dạo kết thúc, bắt đầu từ âm đầu tiên, Lương Nghiên đã cất mọi suy nghĩ đi, tập trung nhìn lên màn hình.
Mấy câu đầu, giọng hai cô gái hòa vào nhau:
“Bảo em làm sao quên được
Những lời hứa hẹn khi còn mặn nồng
Bảo anh làm sao xóa nhòa trong ký ức
Khuôn mặt đáng yêu của em
Bảo em làm sao có thể buông bỏ
Bao năm chúng ta thương yêu
Hãy để đôi mắt ướt nhòe của em được nhìn thẳng lên bầu trời…”
Giọng Lương Nghiên khá thấp, giọng Tần Vy lại thuộc tông cao, thế mà kết hợp lại cũng không tệ.
Tần Vy hát xong phần lời riêng, đến lượt Lương Nghiên nối tiếp:
“Những phong hoa tuyết nguyệt
Đã hứa tặng em
Giờ đều đã nhạt màu theo năm tháng…”
Cô không phải đàn ông, không có một chất giọng dày và ấm. Giọng nam mà cô hát ra nhẹ nhàng dung dị, khá đặc biệt.
Thẩm Nghệ kinh ngạc không thôi, bèn vỗ vào đùi Thẩm Phùng Nam: “Anh, Nghiên Nghiên hát hay quá!”.
Thẩm Phùng Nam ngồi im, cũng không nói gì.
Anh chỉ nhìn Lương Nghiên.
Cách một đoạn ngắn, cô quay nửa mặt về phía anh, mái tóc đã dài chấm cổ rồi.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, một tay cầm micro, tay kia đặt lên đầu gối.
Lại đến đoạn hát chung.
“Là dũng khí của chúng ta đã giảm bớt
Hay chúng ta chỉ là sản phẩm chắp vá của thời gian
Bao nhiêu năm tháng giờ chỉ còn là mây khói
Bao lời thề non hẹn biển cảm động đã thành hư vô.”
Tới cuối cùng, hốc mắt Tần Vy đã đỏ rực.
Trình Tây liếc về phía Thẩm Phùng Nam, đầu mày bỗng nhíu lại.
Anh hoàn toàn không nhìn Tần Vy.
Âm cuối cùng kết thúc, Thẩm Nghệ nói to một tiếng “Hay”, mọi người cũng vỗ tay theo.
Lương Nghiên đặt micro xuống, quay trở về.
Thẩm Phùng Nam đứng dậy nắm lấy tay cô, kéo cô xuống bên cạnh. Thẩm Nghệ vui vẻ nói: “Em tuyệt lắm”.
Có người đã gọi một bài hát khác.
Tần Vy ngồi một lúc, tâm trạng dâng trào đã bình tĩnh lại, cô ấy bèn quay đầu nói với Trình Tây: “Cậu ra đây”.
Trình Tây vốn dĩ cũng không định ngồi thêm, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách có người chơi bài, họ đi thẳng ra ban công. Tần Vy kéo cửa kính ra, đứng trước vườn. Gió lạnh thổi tới, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều, quay đầu hỏi: “Trình Tây, rốt cuộc cậu đang làm cái gì?”.
Trình Tây dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn cô ấy: “Chẳng làm gì cả, chỉ muốn xem xem trong lòng người đàn ông ấy còn có cậu hay không thôi”.
“Vậy cậu đã nhìn ra chưa?” Ánh mắt Tần Vy lạnh đi.
“Nhìn ra rồi.” Trình Tây nở một nụ cười ý tứ sâu xa: “Tần Vy, mình sai rồi”.
Tần Vy ngước nhìn.
“Mình còn tưởng cậu sẽ không bao giờ thua cuộc.”
“Làm sao có thể?”
“Làm sao có thể ư? Những năm ấy, cậu luôn giỏi giang đến mức người ta phải ghen tỵ, từ gia cảnh, học lực, đến công việc, tình yêu. Cậu biết không, không mấy người dám coi cậu là đối thủ, vì không ai có đủ tự tin đánh bại cậu.” Trình Tây cười tự giễu: “Hồi đó có biết bao người thích Thẩm Phùng Nam, cậu biết rõ không? Rồi có bao nhiêu người dám giành giật với cậu?”.
Tần Vy nhíu mày: “Trình Tây?”.
Trình Tây hít sâu một hơi: “Tần Vy, vì người đó là cậu nên đến cố gắng, mình cũng chưa từng làm dù chỉ một chút”.
“Cậu…”
“Phải, mình cũng là một trong số đó.”
Tần Vy sững sờ.
Hơn mười giờ, mọi người lần lượt ra về.
Trên đường về, Thẩm Nghệ không ngớt lời chửi mắng Trình Tây. Không thể không thừa nhận Thẩm Nghệ rất có tài ăn nói, chửi người ta mà không hề tục tĩu. Lương Nghiên nghe suốt dọc đường, cho tới khi đến nơi xuống xe, Thẩm Nghệ đóng cửa lại, tổng kết một câu: “Chị cảm thấy cô ta nhất định cũng thích anh trai chị, vì yêu không được nên oán thán”.
Thẩm Phùng Nam chui ra khỏi xe, vừa hay nghe được câu ấy.
“Đừng có nói linh tinh.” Anh lập tức quay sang nhìn Lương Nghiên, bắt gặp ngay ánh mắt cô.
Thẩm Nghệ nói: “Nếu không sao cô ta lại thần kinh như vậy? Đàn ông các anh thần kinh thô lỗ, to như cái ống thoát nước ấy. Anh không chú ý ánh mắt cô ta nhìn Nghiên Nghiên đâu, đúng là có thể gϊếŧ được người mà. Tối nay, bị cô ta giày vò mấy bận, chuyên gia tìm Nghiên Nghiên gây chuyện. Anh chẳng biết gì cả, toàn để Nghiên Nghiên chịu ấm ức”.
Thẩm Phùng Nam run người, nhìn về phía Lương Nghiên.
Thẩm Nghệ trừng mắt với anh rồi kéo Lương Nghiên đi: “Chúng ta đi, tối nay em ngủ với chị, để anh ấy ngồi kiểm điểm lại mình, nếu không chẳng biết bao giờ mới khá lên được”.
“…”
Lương Nghiên chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Nghệ kéo tuột đi.
Tắm rửa xong, Lương Nghiên cúi đầu đi ra, vừa đi vừa lau tóc. Thẩm Nghệ ở trong phòng hét: “Nghiên Nghiên, mau lên, chúng ta cùng thay ga giường mới”.
“À, vâng.”
Lương Nghiên đáp rồi đi vào phòng ngủ của Thẩm Nghệ. Vừa ngẩng đầu cô liền nhìn thấy Thẩm Phùng Nam đang đứng bên sofa nhìn mình.
Lương Nghiên khựng lại, lấy khăn xuống, chỉ tay vào phòng ngủ: “Chị Thẩm Nghệ gọi em”.
“Anh nghe thấy rồi.”
Ngừng một chút, Lương Nghiên lại nói: “Chị ấy bảo em ngủ với chị ấy”.
Thẩm Phùng Nam không lên tiếng mà đứng dậy đi đến: “Vậy em muốn ngủ với ai?”.