Bụi cây xanh che khuất bóng hình Lương Nghiên, rõ ràng họ không chú ý tới sự có mặt của cô.
Cách nhau một khoảng, Lương Nghiên nghe thấy tiếng cô gái: “Anh không ăn bánh gato thì thôi, em làm món sườn xào chua ngọt cho anh là được chứ gì…”.
Một ngữ điệu thật thân thiết và tự nhiên.
Hơn nữa, cô ấy còn khoác tay Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam kéo cửa tòa nhà ra, họ cùng đi vào trong.
Trời dường như bỗng tối sầm lại.
Một đôi vợ chồng già sống trong tòa nhà này tản bộ trở về, liếc nhìn thấy một người đứng trong bóng cây thấp lùn liền giật mình.
“Ai đây…”
“Trốn vào đó hù người sao.”
Họ càu nhàu một câu, vừa nhìn vừa đi về phía có ánh điện.
Lương Nghiên đứng đực ở đó một lúc, đút di động vào trong túi quần rồi đạp xe về nhà.
Buổi tối Triệu Yên Tích trở về, vẫn mở tủ lạnh tìm sữa chua để uống như mọi khi, rồi bỗng sửng sốt vì một chiếc bánh gato cực to bên trong.
“Lương Nghiên!” Cô ấy hét lên: “Cậu mua bánh gato hả!”.
Phòng ngủ không một tiếng trả lời.
Triệu Yên Tích nghi hoặc đứng nhìn một chút rồi lôi chiếc bánh ra.
Cô ấy mở nắp, phát hiện bánh đã bị ăn rồi, còn bị ăn với phong cách thảm không sao tả xiết.
Rõ ràng việc này do Lương Nghiên làm.
Triệu Yên Tích đau lòng vô cùng. Ăn thì cứ ăn, ăn dần dần từ rìa vào không được hay sao, sao lại chọc góc này một miếng, góc kia một miếng, làm cả cái bánh trông bát nháo chi xiên vậy?
Cô ấy bê chiếc bánh gato vào trong phòng ngủ, thấy Lương Nghiên đang nằm trên giường, hai tai bịt chặt tai nghe.
“Sao cậu lại ăn bánh gato kiểu này?” Triệu Yên Tích ai oán.
Lương Nghiên nhắm nghiền mắt, không động đậy. Triệu Yên Tích đặt chiếc bánh xuống, ghé qua tháo tai nghe của cô ra.
Lương Nghiên nhíu mày, mở mắt.
“Cậu nghe cái gì mà nhập tâm vậy?” Triệu Yên Tích lẩm bẩm, đưa lên tai nghe thử. Một tràng những câu tiếng Anh Mỹ tròn vành rõ chữ lọt vào tai.
Cô ấy vội vàng tháo xuống: “Trời đất ơi, mình học suốt cả buổi tối rồi, toàn nghe thứ tiếng chim hót này. Giáo viên đó chẳng nói được một câu tiếng người nào, đầu mình sắp nổ tới nơi rồi, cậu còn đi nghe để tự ngược”.
Lương Nghiên lấy lại tai nghe trong tay cô ấy: “Mình có ngược cậu đâu”.
“Sao lại không ngược mình. Cậu tự nhìn lại cái bánh đi, bị cậu phá thành cái dạng quỷ quái nào? Người mắc bệnh OCD nhìn là rất khó chịu, biết chưa?”
“Vậy cậu mau ăn đi.”
“Thì mình phải ăn chứ.” Triệu Yên Tích xắt thử một miếng nhỏ rồi nói: “Bánh này mùi vị không tệ. Đang yên đang lành sao cậu lại nghĩ đến chuyện mua bánh gato về ăn?”.
Lương Nghiên nói: “Muốn ăn thì mua thôi, còn cần lý do à?”.
Triệu Yên Tích vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, không cần nguyên nhân gì, dù sao thì đại gia Lương của chúng ta cũng rất lắm tiền!”.
“Bớt nịnh đi.” Lương Nghiên lật người: “Còn đi học mấy hôm nữa?”.
“Còn hai buổi tối nữa, nhưng chưa nghỉ được mấy hôm lại học tiếp.”
Triệu Yên Tích vừa ăn vừa buôn chuyện với cô, than vãn xong chuyện học hành mệt nhọc lại bắt đầu hóng hớt: “Gần đây chuyện tình cảm của cậu tiến triển tới đâu rồi?”.
“Chẳng ra sao cả.”
Triệu Yên Tích không tin: “Cậu giấu mình làm gì? Nói đi, hẹn hò rồi hả?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng.
“Á, tốc độ này là lợi hại đó.” Triệu Yên Tích có chút kích động: “Dù sao thì cậu cũng là người mới, cách mạng chưa thể thành công, cố gắng lên nhé”.
Lương Nghiên nhìn cô ấy, không tiếp lời.
Triệu Yên Tích cảm nhận được có gì đó không đúng: “Sao vậy?”.
Lương Nghiên tiếp tục nói với vẻ vô cảm: “Cách mạng tới đây chấm dứt”.
Triệu Yên Tích sửng sốt: “Thế là ý gì?”.
“Trinh sát tiền kỳ chưa chính xác, người ta có chủ rồi.”
“Hả?!”
Triệu Yên Tích trợn tròn mắt: “Kết hôn rồi hả?”.
“Có lẽ mới là bạn gái.”
Triệu Yên Tích ngây ra một lúc: “Vậy thì cậu vẫn còn cơ hội mà”. Cô ấy vừa dứt lời, Lương Nghiên liền giơ tay cốc thẳng lên đầu cô ấy.
Triệu Yên Tích kêu lên một tiếng: “Sao lại đánh mình, mình nói thật mà”.
Lương Nghiên chẳng thèm để tâm tới cô ấy: “Ăn nhanh đi còn đi tắm”.
Triệu Yên Tích ngồi im, bò ra bên giường quan sát cô một lúc.
“Lương Nghiên, cậu không sao chứ?”
“Cậu nhìn mình có giống gặp chuyện gì không?”
Triệu Yên Tích có vẻ không hiểu: “Cậu thất tình mà”.
“Ừm.”
“…”
Triệu Yên Tích cũng không biết nói gì nữa, ngẫm nghĩ một lát, cô ấy vỗ tay cô mang tính chất an ủi: “Không sao, tìm một người khác”.
Triệu Yên Tích những tưởng Lương Nghiên ít nhiều cũng sẽ buồn bã hoặc ủ ê vài ngày, nhưng không hề. Lương Nghiên vẫn không khác gì trước kia, việc cần làm không thiếu thứ nào, tâm tình cũng rất bình thường. Triệu Yên Tích lại trở về phòng học diều hâu tự học. Lương Nghiên lại đưa đón cô ấy mỗi tối, mọi chuyện dường như trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Triệu Yên Tích cảm thấy có chút nuối tiếc.
Mối tình đầu tới chậm của Lương Nghiên còn chưa nở hoa đã kết thúc, đến cả nhụy hoa cô ấy còn chưa được nhìn thấy, thậm chí còn chưa biết người khiến Lương Nghiên nhung nhớ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tuần đầu tiên của tháng mười một trôi qua trong những ngày giảm nhiệt độ liên tục.
Một tuần mới đến, Lương Nghiên nhận bốn buổi hội nghị, đi qua đi lại rất nhiều trường đại học, bận rộn suốt cả ngày trời, về nhà gần như chỉ để nghỉ ngơi.
Cô vẫn nhớ tới Thẩm Phùng Nam, nhưng không liên lạc với anh nữa.
Tối thứ Sáu, Lương Nghiên bận rộn nốt công việc cuối cùng, tám giờ đạp xe rời khỏi Đại học C.
Dọc đường, trời đổ mưa, Lương Nghiên vốn dĩ định về thẳng nhưng nghĩ tới chuyện đạp xe cầm ô không tiện, cô quyết định nửa đường rẽ qua đường Thập Nghi mua áσ ɭóŧ cho Triệu Yên Tích, tiện thể trú mưa luôn.
Cửa hàng mà Triệu Yên Tích ưng nhất nằm trên quảng trường Ninh Duyệt. Lương Nghiên thuần thục tìm tới, đỗ xe ở một chỗ gần đó. Đây là khu vực nhộn nhịp tấp nập, buổi tối cũng đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Lương Nghiên đi vào trong trung tâm thương mại, đi thẳng tới cửa hàng đồ lót chọn cho Triệu Yên Tích hai chiếc. Thanh toán xong, cô đi ra, tới ngồi ở khu vực ghế nghỉ của đại sảnh.
Vẫn có rất nhiều người che ô lục tục từ ngoài kéo vào.
Mưa vẫn chưa dứt.
Lương Nghiên nhìn giờ, có chút do dự, sợ không kịp tới đón Triệu Yên Tích.
Cô lại ngồi thêm một lát, rồi đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Chưa đi được vài bước, cô bỗng đứng sững lại.
Trước mặt, cách cô khoảng sáu mét có hai người đàn ông đi đến. Người đi đằng trước dáng cao, mặc một chiếc áo măng tô dài, tóc cắt ngắn, bên tai phải còn đính một chiếc khuyên tai rất nổi bật.
Lương Nghiên nhìn thấy khuyên tai của người đó trước, rồi mới nhìn đến khuôn mặt.
Cô không hề ngẩn người, gần như lập tức quay đi, cầm chặt ô, rảo bước ra cửa.
Đi tới tận ngã tư, Lương Nghiên mới dừng bước.
Cô vuốt mặt, toàn là nước mưa, tóc cũng ướt sũng, chiếc ô vẫn còn được cầm chặt trong tay cô, ban nãy cô quên bật ra.
Mười rưỡi, Triệu Yên Tích thu dọn xong đồ đạc đi ra đại sảnh phòng học. Kỳ lạ là Lương Nghiên không có ở đó. Triệu Yên Tích đợi một lúc, vẫn chưa thấy Lương Nghiên qua. Cô ấy gọi một cuộc điện thoại thì lại nghe báo số máy không liên lạc được.
Triệu Yên Tích cảm thấy có gì không ổn. Lương Nghiên chưa bao giờ tới muộn thế này, cũng không bao giờ để cô ấy bị leo cây mà không nói một lời, còn chơi trò tắt máy.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy không đợi thêm nữa, mượn một chiếc ô của anh chàng quầy lễ tân rồi vội trở về nhà.
Con đường bình thường đi mất 15 phút, hôm nay cô ấy về vỏn vẹn đúng 10 phút đồng hồ.
Mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực. Triệu Yên Tích bật đèn, chạy vào phòng ngủ, bên trong không có ai.
Lương Nghiên thật sự không ở nhà.
Triệu Yên Tích lấy di động ra tiếp tục gọi. Liên tục ba cuộc, vẫn không liên lạc được.
Cô ấy hơi hoang mang.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô ấy vẫn không biết nên làm gì. Ở thành phố này, cô ấy chỉ có mình Lương Nghiên, Lương Nghiên cũng chỉ có mình cô ấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa họ, Lương Nghiên là người đáng tin cậy hơn cả.
Triệu Yên Tích chưa bao giờ nghĩ tới tình huống có một ngày không tìm được Lương Nghiên, mình phải làm sao.
Cô ấy rối như tơ vò, kiên nhẫn đợi thêm 15 phút. Trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn không ngừng gọi điện thoại.
Qua 11 giờ, Triệu Yên Tích không thể ngồi yên nữa, cô ấy cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa thì có người đi từ trên cầu thang lên.
Triệu Yên Tích nhìn qua bỗng đứng người.
“Lương, Lương Nghiên…”
Cô ấy mắt tròn mắt dẹt, lát sau tỉnh ra, không nghĩ nhiều nữa, cứ thế chạy tới.
Lương Nghiên vừa đứng vững, Triệu Yên Tích đã đỡ lấy cô.
Ánh đèn hành lang khá sáng, Triệu Yên Tích nhìn kỹ, bị giật mình bởi bộ dạng của Lương Nghiên.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại ra nông nỗi này…”
“Không có gì, ngã một cú, rơi vào vũng nước.” Lương Nghiên cất bước đi, nước bùn trên người rơi xuống, để lại những dấu chân lem nhem dưới mặt đất.
Bộ dạng của cô quả thực thảm hại, tóc tai mặt mũi ướt rượt, trán u lên một cục, má cũng bị xước một vệt.
Triệu Yên Tích bối rối luống cuống: “Cậu bị ngã xe hả, còn chỗ nào bị thương nữa không, có phải trên người cũng có vết thương…”.
“Hết rồi.” Giọng cô có phần mỏi mệt.
Vào nhà, Lương Nghiên quăng chiếc balo ướt xuống đất, sau đó cởϊ áσ khoác và đôi giày lấm lem bùn đất.
Triệu Yên Tích nhìn thấy vết xước trên đầu gối của cô, vết thương còn đỏ ửng.
“Mình đi rửa qua.” Lương Nghiên vào nhà vệ sinh.
Triệu Yên Tích nhìn theo bóng cô, đột nhiên ý thức được tóc cô vừa ngắn đi một đoạn.
Dù Triệu Yên Tích có vô tâm vô tính cỡ nào cũng đoán ra hôm nay Lương Nghiên có vấn đề.
Lương Nghiên tắm rửa xong, Triệu Yên Tích không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ mang quần áo bẩn đi giặt rồi dọn dẹp lại phòng khách, cuối cùng cô ấy mới đi thay đồ. Dọn dẹp xong xuôi, vào phòng ngủ xem thì thấy Lương Nghiên đã quấn chăn đi ngủ rồi.
Triệu Yên Tích lòng dạ rối bời, không biết trên người cô còn vết thương nào không, cũng không hiểu vì sao tâm trạng Lương Nghiên không tốt.
Chẳng lẽ chỉ vì một cú ngã?
Không thể nào, không giống Lương Nghiên.
Còn nữa, vì sao hôm nay cô lại cắt tóc? Rõ ràng đã để dài lắm rồi.
Không lẽ liên quan đến anh chàng mà cô thích?
Triệu Yên Tích thấp thỏm lo lắng suy nghĩ rất lâu, rồi mơ mơ hồ hồ thϊếp đi lúc nào chẳng hay. Hôm sau tỉnh dậy, cô ấy kinh hoàng phát hiện Lương Nghiên vẫn đang ngủ li bì. Việc này cũng hơi kỳ lạ, trước nay Lương Nghiên luôn thức dậy rất sớm.
Triệu Yên Tích còn tưởng cô đang ngủ say, nên không dám kinh động, rón ra rón rén đi ra ngoài. Cô ấy mua sẵn quà sáng đem về, Lương Nghiên vẫn chưa dậy.
Do dự một lát, cô ấy vào gọi Lương Nghiên. Gọi hai lần chỉ nghe thấy Lương Nghiên “ừm” một tiếng, giọng có gì là lạ.
Triệu Yên Tích lại gần xem thì thấy mặt Lương Nghiên đỏ lên rất lạ. Cô ấy giật mình, đưa tay sờ trán Lương Nghiên, bàn tay nóng bỏng co rụt lại.
“Lương Nghiên!” Triệu Yên Tích vội vỗ cô: “Cậu sốt rồi!”.
Lương Nghiên ong ong đầu, mở mắt ra: “Gì…”, âm mũi của cô rất nặng, giọng khản đặc.
“Cậu ốm rồi, sốt đây này.” Triệu Yên Tích sốt ruột: “Đầu cậu nóng lắm, để mình đi gọi xe, chúng ta vào viện”.
Cô ấy chạy ra ngoài, Lương Nghiên giơ tay kéo cô ấy lại.
“Cậu ầm ĩ gì chứ…”
Triệu Yên Tích: “Cậu ốm rồi!”.
“Mình biết, cảm mạo thôi.” Lương Nghiên he hé mắt, mông lung nhìn cô ấy: “Đi bệnh viện cái gì chứ, cậu mua ít thuốc cho mình là được”.
“Uống thuốc liệu có ổn không. Cậu sốt cao lắm, chưa biết chừng phải nhập viện.”
Lương Nghiên không còn sức gào lên với cô ấy, đành nhíu mày: “Đừng nhiều lời, đi mua thuốc đi, bệnh viện phiền phức lắm”.
Thấy cô có vẻ khó chịu, Triệu Yên Tích cũng không dám cãi nữa, việc gì cũng nghe theo cô.
Uống thuốc xong, Lương Nghiên lại lịm đi. Triệu Yên Tích cầm khăn lạnh tới cho cô ấp trán. Cả ngày hôm đó cô ấy không ra ngoài, chỉ ở nhà chăm sóc Lương Nghiên. Lương Nghiên cứ tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, không sao tỉnh táo hẳn được. Tới tối thì cơn sốt hạ, bệnh cảm hoàn toàn bật ra ngoài, cô bắt đầu ho.
Triệu Yên Tích gọi đồ ăn về, buổi trưa Lương Nghiên đã ăn nửa bát cháo, buổi tối lại ăn thêm một bát.
Cứ như vậy hai ngày liền, cô đã đỡ hơn nhiều, chỉ là chưa có nhiều sức, đầu đau, vết thương trên người cũng vẫn nhức nhối.
Triệu Yên Tích không yên tâm, muốn tiếp tục ở nhà trông nhưng Lương Nghiên không cho. Mấy việc như gọi ship đồ cô hoàn toàn tự làm được, Triệu Yên Tích ở nhà cũng chẳng có ích gì, còn làm lỡ dở việc ôn thi.
Triệu Yên Tích không nói lại được cô, đành nghe lời cô, ngoan ngoãn đi học. Cô ấy không ở lại quá muộn như mọi ngày, chỉ hơn bảy giờ là thu dọn đồ đạc.
Vừa ra khỏi đại sảnh, cô ấy bắt gặp một người.
Triệu Yên Tích tinh mắt, lập tức nhận ra người ấy. Vừa định gọi một chữ “Thẩm” thì chợt nhớ ra lời dặn dò của Lương Nghiên bèn kiềm chế.
Thẩm Phùng Nam nhìn thấy cô ấy: “Về rồi sao? Hôm nay về sớm vậy?”.
Triệu Yên Tích gật đầu: “Vâng”.
Thẩm Phùng Nam liếc nhìn ra cửa, bên ngoài trống trải, không còn ai khác.
Anh ngừng lại rồi hỏi: “Lương Nghiên không đến à?”.
Triệu Yên Tích “ừm” một tiếng rồi nói với anh: “Lương Nghiên ốm rồi, thế nên hôm nay em mới phải về sớm”.
Thẩm Phùng Nam không ngờ lại là nguyên nhân này.
“Ốm sao?”
“Nghiêm trọng không?”
“Hôm ấy thì rất nghiêm trọng. Cô ấy bị ngã xe, rồi lại dầm mưa, sốt rất cao, em sợ chết đi được. Nhưng giờ đã đỡ hơn rồi.”
Nói xong, cô ấy định đi, không chú ý tới việc Thẩm Phùng Nam đã đứng chau mày.
“Vậy em về trước đây, Thẩm… à, em gọi anh là anh Nam nhé.” Triệu Yên Tích ép mình thay đổi, cũng không còn tâm trạng hỏi han nữa: “Em phải về đây, em sợ Lương Nghiên chưa ăn gì”.
Cô ấy vội vã chạy ra ngoài.
“Đợi đã.” Thẩm Phùng Nam tiến lên vài bước: “Tôi qua thăm cô ấy một chút, có tiện không?”.
Triệu Yên Tích hơi ngạc nhiên. Cô ấy và Lương Nghiên nương tựa vào nhau đã nhiều năm, bỗng nhiên có người tỏ thái độ quan tâm, thiện cảm dành cho anh bỗng chốc tăng vọt. Cô ấy vội gật đầu: “Tiện chứ ạ”.
Thẩm Phùng Nam lái xe, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Khi đi lên tầng, Triệu Yên Tích nói rõ tình hình cho anh: “Lương Nghiên không chỉ bị bệnh, tâm trạng cô ấy cũng không được vui. Thế nên thái độ của cô ấy có thể sẽ không được nhiệt tình lắm, anh đừng để bụng nhé. Lúc nào khó chịu, tính cô ấy hơi cục cằn, có lúc còn chẳng màng người đối diện, nhưng bình thường cô ấy không vậy đâu”.
“Cô ấy bị sao vậy?”
Triệu Yên Tích lắc đầu, bước lên một bậc: “Cô ấy thất tình rồi”.
Bước chân Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.
Triệu Yên Tích đi trước không phát hiện ra, vẫn vừa đi vừa nói: “Em cũng không dám chắc có liên quan tới việc này không. Cô ấy không nói gì với em cả, đến cả việc người đàn ông đó là ai em cũng chưa rõ. Hôm đó cô ấy chỉ nói người kia đã có bạn gái. Em thấy cô ấy cũng không buồn lắm. Về sau cô ấy bị bệnh, em ngẫm kỹ lại mới cảm thấy không đúng lắm. Cô ấy chẳng thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm đó lại mua nguyên một chiếc bánh gato, còn làm cho bánh tan nát luôn”.
Triệu Yên Tích thở dài: “Cô ấy giỏi nhất là vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đây là mối tình đầu của cô ấy, cô ấy còn nỗ lực theo đuổi người ta, ít nhiều cũng buồn chứ”.
Thẩm Phùng Nam im lặng nghe hết.
Đi tới bậc thang cuối cùng, anh chậm rãi hỏi một câu: “Hôm đó… là ngày nào?”.
Triệu Yên Tích nhớ lại: “Em không nhớ rõ nữa, có lẽ là từ… tuần trước trước nữa. À, đúng rồi, là thứ Hai, hôm đó em phải học tiết Ngữ pháp”.
Tuần trước nữa, thứ Hai, ngày mùng 2 tháng 11, sinh nhật anh.
Anh nhớ lại, từ sau hôm đó anh không còn gặp được cô nữa, cũng không còn nhận được tin nhắn của cô.
Triệu Yên Tích mở cửa, dẫn Thẩm Phùng Nam vào nhà.
Đây là một căn hộ khá nhỏ, một phòng khách một phòng ngủ, nhưng sắp xếp không tồi.
Triệu Yên Tích lí nhí: “Anh đợi một lát, em đi xem cô ấy ngủ chưa”. Tiện thể xem xem cô có ăn mặc chỉnh tề không, có thích hợp gặp khách không.
Lương Nghiên đang dựa vào đầu giường đọc sách, Triệu Yên Tích đi qua, cô nói luôn, không buồn ngẩng đầu: “Về sớm vậy, lo cho mình à?”.
Triệu Yên Tích ngạc nhiên: “Cậu chưa ngủ à, ăn tối chưa?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng.
Triệu Yên Tích quay người vẫy tay ra ngoài: “Anh vào đi”.
Thẩm Phùng Nam đi tới. Hai ánh mắt bắt gặp nhau, Lương Nghiên sững người.
Triệu Yên Tích cười nói: “Ngạc nhiên chưa. Bọn mình vô tình gặp nhau”. Cô ấy quay đầu nói với Thẩm Phùng Nam: “Anh Nam, anh vào phòng đi, em đi đun ít nước sôi”.
Triệu Yên Tích ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Phùng Nam đi đến, Lương Nghiên nhìn theo bước chân anh.
Anh tới bên giường, bấy giờ Lương Nghiên mới nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu. Cô quay đi, cúi đầu đặt cuốn sách trong tay qua một bên, tiện thể cất hết biểu cảm ngạc nhiên lại.
Trong phòng có một chiếc ghế đẩu, Thẩm Phùng Nam ngồi xuống.
Góc độ này càng nhìn được cô rõ nét hơn. Vết sưng đỏ trên trán cô chưa tan đi, vết xước trên má trái vẫn còn đó, cả người vẫn khá nhợt nhạt.
Lần đầu tiên Thẩm Phùng Nam chứng kiến một Lương Nghiên như vậy.
Anh không nói gì, Lương Nghiên dường như cũng không biết phải nói gì.
Căn phòng yên ắng đến ngượng ngập. Lương Nghiên nhíu mày, lên tiếng trước: “Anh…”.
“Em cắt tóc rồi à?” Anh đột ngột hỏi.
Lương Nghiên khựng lại, xoa xoa đầu: “À, cắt rồi”. Dừng một chút, cô nói tiếp: “Thật không ngờ anh lại tới đây, em cũng chưa chải đầu, bù xù quá”.
“Không hề.”
“À…”
Lại chìm vào một sự trầm mặc ma quỷ.
Lương Nghiên luôn là người phá vỡ nó.
“Anh muốn uống nước không?” Cô hỏi.
“Không cần đâu.” Thẩm Phùng Nam nói: “Tôi nghe nói em bị ốm”.
“Cảm mạo xoàng thôi, Triệu Yên Tích lúc nào cũng vậy, cứ sốt xình xịch cả lên, thật ra em khỏi rồi.”
Thẩm Phùng Nam nhìn trán cô: “Ngã nặng lắm sao?”.
Lương Nghiên ngẩn ra giây lát rồi lắc đầu: “Không, sắp khỏi rồi”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Tới đây, dường như mọi lời đã nói xong. Lương Nghiên đợi anh đứng lên ra về, nhưng anh lại ngồi im.
Lương Nghiên cảm thấy cứ ngượng ngập mãi như vậy không có nghĩa lý gì. Cô không dằn vặt quá nhiều, lên tiếng: “Vậy anh về đi, cũng không còn sớm nữa”.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô: “Được, em cố gắng nghỉ ngơi”.
Anh đứng lên đi vài bước ra phía cửa rồi bỗng đột ngột quay lại.
“Lương Nghiên.” Anh gọi tên cô.
“Hm?”
“Em từng tới tìm tôi sao?”
Lương Nghiên không theo kịp tiết tấu của anh: “Gì cơ?”.
“Ngày sinh nhật tôi, có phải em từng đến tìm tôi không?”
Câu hỏi quá bất ngờ khiến Lương Nghiên sững sờ không thể né tránh, nhưng cô cũng hồi phục rất nhanh.
Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cô vẫn gật đầu.
“Phải, hôm đó em đã tới nhà anh.” Đây là sự thật, không có gì không thể thừa nhận.
Cô đáp rất thoải mái, ánh mắt lại đường hoàng, khiến Thẩm Phùng Nam nhất thời á khẩu.
Hai giây sau, anh đi qua, ngồi lại xuống ghế.
“Vậy vì sao không gọi điện cho tôi?” Giọng anh thấp xuống.
Lương Nghiên cảm thấy câu này hơi gượng gạo, nhưng dù sao anh cũng biết rồi, cô cũng không giấu nữa, nói rõ là hơn.
“Hôm đó khá trùng hợp, vừa hay em bắt gặp bạn gái của anh.” Cô nói, “Thì ra anh không độc thân, tại em theo đuổi nhầm người”.
“…”
Mặc dù đã đoán được vài điều nhưng cô cứ ngang nhiên nói ra như vậy khiến anh chung quy vẫn nghẹn lời.
Cô cứ thế thừa nhận đã theo đuổi anh.
Em làm vậy là theo đuổi à?
Thẩm Phùng Nam suýt nữa thì bật ra câu hỏi ấy.
Lương Nghiên nghĩ anh ngượng ngập, bèn nói ngay: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, đều là họa do em gây ra, không liên quan tới anh. Tại em không có kinh nghiệm, không làm rõ tình hình trước, sau này em không thế nữa”.
Thẩm Phùng Nam bỗng câm nín. Cô nói hình như không hề sai, quả thật là chưa làm rõ tình hình.
Im lặng vài giây, anh như cười như không: “Em cũng tự biết rõ bản thân nhỉ”.
Đúng là không có kinh nghiệm gì.
Lương Nghiên nhìn anh, cảm thấy đây không giống lời tốt đẹp gì.
Ánh mắt Thẩm Phùng Nam rơi xuống khuôn mặt cô.
Anh nói: “Tôi có một cô em gái tên là Thẩm Nghệ, hôm đó nó có tới”.
Thấy đôi mắt đen láy của Lương Nghiên trở nên mông lung, dường như chưa nghe hiểu ý mình, anh có chút khó xử: “Chưa hiểu à? Người em nhìn thấy, là em gái tôi”.
“…”
Cánh môi Lương Nghiên khẽ mấp máy.
Thẩm Phùng Nam không đợi được cô nói gì vì Triệu Yên Tích đã bê cốc nước vào phòng. Cô ấy rất tỉ mỉ, còn tìm lá trà, pha cho Thẩm Phùng Nam một cốc.
“Em và Lương Nghiên không uống trà mấy. Lá trà này chắc cũng không ngon lắm, anh Nam, anh uống tạm.”
Cô ấy đưa cốc nước cho Thẩm Phùng Nam, rồi ngồi xuống giường, đưa cốc nước ấm cho Lương Nghiên: “Mau uống đi”.
Cuộc nói chuyện bị đứt đoạn, rõ ràng không thể tiếp tục.
Lương Nghiên cầm chặt chiếc cốc, liếc nhìn Thẩm Phùng Nam.
Anh đang cúi đầu uống trà.
Uống quá nửa cốc, anh đứng dậy chuẩn bị ra về.
Triệu Yên Tích tiễn anh ra cửa, rồi trở về phòng: “Mặt cậu hơi đỏ đấy”.
Không lẽ lại sốt lên.
Cô ấy đưa tay tới, bị Lương Nghiên đẩy ra.
“Sờ mó lung tung.” Lương Nghiên cởϊ áσ len ra và nói: “Mình đi tắm đây”.
Triệu Yên Tích nhìn theo bóng cô ấy, cảm thấy có chỗ nào sai sai nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra.
Bệnh tình của Lương Nghiên dần có chuyển biến tốt hơn, Triệu Yên Tích cũng yên tâm, tập trung hết mình vào việc ôn luyện.
Lương Nghiên ở nhà một mình nghỉ ngơi mấy ngày, khi tinh thần tốt cũng chọn lựa tìm một vài bản thảo.
Tới thứ sáu, cô đã hồi phục về cơ bản, vết thương trên mặt cũng biến mất.
Buổi chiều, cô thay quần áo đi ra ngoài. Đi trong khu nhà, cô gọi vào số của Thẩm Phùng Nam. Từ sau hôm đó, cô chưa hề tìm anh.
Chuông đổ hai tiếng thì anh bắt máy.
“Alô?” Giọng anh vẫn vậy.
Lương Nghiên không nói gì, đầu kia cực kỳ yên ắng.
Thẩm Phùng Nam đợi một lúc rồi gọi cô: “Lương Nghiên”.
“Em đây.” Cô lên tiếng.
“Bệnh tình của em đỡ chưa?” Anh hỏi.
“Đỡ rồi. Anh bận không?”
“Không bận.”
Lương Nghiên dừng bước, suy nghĩ rồi nói: “Hôm đó anh nói, ngày ấy là em gái anh… Xin lỗi, em đã nhầm”.
Điện thoại yên ắng mấy giây rồi anh đáp: “Ừm”.
Lương Nghiên chưa ngừng: “Em có thể tới tìm anh không?”.
Vẫn thật là thẳng thắn.
Thẩm Phùng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ. Phùng Nguyên đã ở dưới nhà ra hiệu bằng tay với anh rồi.
Anh hỏi Lương Nghiên: “Em đang ở đâu?”.
“Em vừa ra khỏi nhà.”
“Vậy em đợi ở cửa, tôi đang định đi ăn cơm, tiện đường qua đón em.”
“Được.”
Lương Nghiên đứng bên một hàng cây đợi anh. Vài phút sau, một chiếc Land Rover màu đen đi đến.
Lương Nghiên thấy hơi kỳ lạ, đây không phải xe của Thẩm Phùng Nam.
Cửa sau bật mở, một người từ ghế sau đi ra ngoài.
Lương Nghiên nhìn thấy, đầu óc bỗng nổ tung.
Chiếc khuyên tai của người đàn ông đó như rọi thẳng vào mắt cô.
Thẩm Phùng Nam lái xe, Phùng Nguyên ngồi ở ghế lái phụ. Xe lượn một vòng, khu nhà của Lương Nghiên mỗi lúc một gần hơn.
Từ xa anh đã nhìn thấy bóng cô.
Cô đứng dưới gốc cây, một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, dường như họ đang nói chuyện.
Vài giây sau, người đàn ông bất ngờ lôi kéo Lương Nghiên, đẩy cô vào trong xe.
Bàn tay Thẩm Phùng Nam siết chặt, sắc mặt dần thay đổi.
Phùng Nguyên cũng nhìn thấy cảnh ấy, cậu ta giật mình: “Phía trước có chuyện gì vậy? Đôi trẻ yêu đương gì mà diễn như phim tổng tài vậy”.
Cậu ta chưa dứt lời, cả người đã đổ ra sau.
“Thắt dây an toàn vào.”
Thẩm Phùng Nam buông một câu rồi đạp mạnh chân ga…