Chương 1

1.

Chiều chủ nhật, tôi đang nằm dài trên ghế sofa đu chồng tôi đóng phim truyền hình, đột nhiên có cuộc gọi đến.

Tôi cau mày nhìn cuộc gọi không xác định từ nước ngoài, thuận tay nhét 1 quả dâu tây vào miệng.

Lão nương nhìn phát biết ngay là bọn lừa đảo:

- alo, xin chào.

Tôi ậm ừ nói xin chào với đối phương, mẹ nó dám lừa bà mày.

- alo, xin chào, có phải là cô Bối Tang Tang không?

Bên kia chắc là 1 chú trung niên, nói tiếng phổ thông rất chuẩn.

- oh, là tôi, có chuyện gì?

- Xin hỏi có phải cô học trường XX không?

- oh đúng thế.

- 6 số cuối CMND của cô có phải là 23552X không?

- Đúng.

- Khoản vay trực tuyến mà năm ngoái cô vay của chúng tôi đã quá kỳ hạn và hiện tại...

- Gì cơ? vay trực tuyến? Tôi không có vay trực tuyến bên ông.

- Không phải, cô nghe tôi nói, là như thế này, 1 năm trước cô đã đăng ký khoản vay trực tuyến bên tôi, cô hiểu chưa?

- Hiểu, ông nói là tôi mượn các ông tiền?

- Đúng thế, là như vậy đó.

- Ông là đang vu oan gia giá họa, nhà tôi có mấy căn biệt thự view biển, mấy hôm trước tôi còn được hoàng tử dubai tặng xe thể thao bằng vàng nữa là, ông nghĩ tôi cần mượn tiền ông?

- Cô đừng đùa với tôi, nếu cô không tin vậy bây giờ cô có thể bấm vào link tôi gửi cho cô đăng nhập vào trang web của chúng tôi để xác minh thông tin được không?

Tôi đã nói tới vậy mà còn chưa bỏ cuộc à?

- Được rồi, thế làm thế nào giờ?

- Cô call video với tôi, rồi tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước một.

- Thế không được rồi, lúc này tôi đang đi vệ sinh.

Tôi đang ngồi nhìn cửa sổ nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì, qua vừa được phát lương, nay phải ăn 1 bữa thịnh soạn mới được.

- Thật xin lỗi cô, hay như thế này tôi chờ cô, cô cố gắng nhanh chút.

- Được được, ông chờ xíu.

Tôi bỏ điện thoại qua 1 bên, chậm chạp tìm phim kinh dị, quyết định chút nữa sẽ cho anh ta xem.

5 phút sau, tôi cầm điện thoại vào nhà vệ sinh xả nước, sau đó chuẩn bị kết thúc màn trêu chọc này.

- Xin chào, hiện giờ cô đã rảnh chưa?

- Rảnh rồi, tôi đang mở đây.

- Được được.

Tôi chỉnh TV đến đọan xuất hiện nữ quỷ, sau đó điều chỉnh vị trí tới lui 1 lúc, cúi người trước TV để đảm bảo anh ta có thể thấy rõ.

Sau đó tôi bật điện thoại, hướng cuộc gọi video vào màn hình TV.

- aaaa, Đ*, ch*t tiệt.

Bên kia truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, kèm theo 1 loạt các từ chửi bậy sau đó điện thoại bị ngắt kết nối.

Sau khi kết thúc màn trêu chọc, tiên nữ trở lại.

Tôi đứng dậy quay về sofa, vừa ngồi xuống thì điện thoại báo có cuộc gọi đến, tôi tưởng rằng là ông chú kia còn chưa chết tâm, tôi thậm chí còn không nhìn xem ai gọi đến, trực tiếp bắt máy.

- Còn chuyện gì nữa thế, chú còn chưa chơi đủ à?

Đường dây bên kia yên tĩnh 1 cách kỳ lạ.

- Xin chào, đây là cục cảnh sát, xin hỏi là có phải lúc nãy cô nhận được 1 cuộc gọi nặc danh từ nước ngoài?

Có người khác nghe điện thoại, chắc là 1 chàng trai trẻ, giọng nói rất rõ ràng.

Đừng nói, giọng hay quá đi, nhưng mà lại định lừa tôi sao?

Soái ca, anh không làm việc gì tốt lại đi lừa đảo, đây là vi phạm pháp luật đấy, anh không biết sao?

Đừng hỏi là sao tôi biết anh ta là trai đẹp, dựa vào tôi đã xem qua hết các anh chàng đẹp trai trong làng giải trí, tôi khẳng định anh ta rất đẹp trai.

- Cô à, chúng tôi đây là cục công an.

Giọng nói đầu dây bên kia nghiêm túc hơn, làm tôi bị dọa 1 trận.

- Không phải, anh giả danh cho vay tiền trên mạng mà không lừa được tiền nên giả làm cảnh sát sao? Không phải tôi vừa cho anh xem một bộ phim kinh dị sao? Anh còn chưa sợ?

- Cô ơi, chúng tôi thật sự là đồn cảnh sát.

Giọng của soái ca lừa đảo lại cao lên rất nhiều.

Tôi không chút kiên nhẫn trực tiếp cúp máy.

Không phải, đợi chút, số gọi đến là 110.

110!!!

Điện thoại trong tay tôi trong nháy mắt bắt đầu đả kích tôi, nó lúc này cực kỳ bỏng tay, tôi luống cuống uống 1 ngụm trà sữa, lại ăn thêm quả dâu tây.

Aishi, thật là ngốc quá đi.

Qua 1 lúc, điện thoại lại đổ chuông, tôi thu lại khuôn mặt nhăn nhó của mình.

- alo, dạ cháu chào chú cảnh sát.

Đùa chút thôi, người không biết là người vô tội, tôi vẫn còn cơ hội cứu vãn.

- Xin chào, chúng tôi gọi đến từ cục công an, cô vừa nhận được cuộc gọi lừa đảo từ nước ngoài, không biết là cô có bị thiệt hại về tài sản không?

- không có ạ.

- không mất thì tốt, có phải cô chủ nhật nhàn quá, nói chuyện với phần tử lừa đảo qua điện thoại lâu như thế, nhỡ đâu bị lừa thì sao?

Đầu dây bên kia bắt đầu lên giọng chuẩn bị giáo huấn tôi.

Tôi nghe xong không vui, miệng nhanh hơn não.

- Lúc này anh mới gọi điện thoại cho tôi, không phải đã muộn rồi sao, lúc nãy nếu như tôi bị lừa, tiền lúc này chắc chẳng còn rồi.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức tuyên truyền kiến thức phòng chống tội phạm lừa đảo. Cho nên phiền cô đến cục cảnh sát 1 chuyến, chúng tôi có thể cung cấp cho cô 1 số kiến thức chống lừa đảo.

Đợi chút, đại ca không cần mà.

Không phải mà, sao lại phải đến đồn cảnh sát rồi…

2.

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bắt xe đến đồn cảnh sát.

Đứng ngoài cửa, đối diện với đồn cảnh sát đồ sộ và yên tĩnh, tôi không hiểu sao đột nhiên trở lên áy náy.

Từ xa đã nhìn thấy anh cảnh sát đẹp trai đứng ngoài cửa, không phải chú cảnh sát, mà là anh cảnh sát.

Tôi nhìn chằm chằm anh cảnh sát từ xa, rề rà không muốn bước đến, ánh mắt anh ta nhìn tôi như nhìn tội phạm, anh ta giơ chân bước về phía tôi.

Vào lúc này, tôi hơi sợ hãi trước khí thế nghiêm túc của anh ta, bất giác lùi lại 1 bước.

"Xin chào, cô có phải là cô Bối Tang Tang không?"

Anh mặc đồng phục cảnh sát vững chãi đi tới trước mặt tôi 3 bước rồi 2 bước, đôi mắt đẹp nhìn tôi chằm chằm, trên mặt còn mang nét cười hết sức dịu dàng.

"Phải, là tôi."

Tôi dường như bị đồng chí cảnh sát nhân dân làm cho cứng họng không nói nên lời.

"Theo tôi."

Anh ta đưa tôi đến sảnh rồi bảo tôi ngồi đó đợi một lúc.

Lúc này tôi thấp tha thấp thỏm. Anh ấy cao khoảng 1m8, khuôn mặt chính trực, nước da màu lúa mì, vai thẳng, vẻ ngoài đẹp trai, lông mày hình lưỡi mác, đôi mắt cười hình bán nguyệt, nếu không phải anh đang mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, tôi còn còn tưởng rằng là tên bạo chúa nào đó hay lừa mấy cô gái nhỏ học đường.

Anh ấy quay lại với một xấp tài liệu dày của Tân Hoa Xã và đưa chúng vào tay tôi.

Tôi cảm thấy mình đang nhận một nhiệm vụ nặng nề, rất, rất nặng nề!

Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi chằm chằm.

"Cô Bối Tang Tang, cô nghĩ thế nào mà có thể nói chuyện với kẻ lừa đảo lâu như vậy?"

"Không phải, tôi chỉ là muốn trêu đùa… à không phải, là muốn nói chuyện nhân sinh với anh ta. Cái miệng này… lại nói hớ rồi."

"Phù, cô đến là đang họp, tìm ai nói không được lại tìm đến kẻ lừa đảo để nói chuyện."

Anh ấy cười trầm hai tiếng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, và đôi mắt cười đó nhìn vào tôi. Nếu như ở anime, mắt tôi lúc này nhất định sẽ có hình trái tim.

"Không phải tôi chủ động tìm anh ta mà, là do anh ta tự tìm đến chứ."

"Nếu như buồn chán, tuổi này của tiểu cô nương có thể tìm bạn trai để nói chuyện."

"Nhưng tôi không có bạn trai."

Tôi cảm thấy như mình đã bị tấn công nặng nề, huhu, tôi bị anh ấy nhìn thấu được lớp ngụy trang của tôi! Anh ấy đã nhìn thấu nội tâm cẩu độc thân của tôi.

"Cũng đúng, nếu như có bạn trai thì sẽ không tìm đến kẻ lừa đảo nói chuyện nhân sinh rồi."

… Nếu hiện tại tôi đánh anh ấy có tính là tấn công cảnh sát không?

"Cô tải app của Trung tâm Chống gian lận Quốc gia chưa?"

"Chưa nữa."

"Giờ tải đi."

"Được."

Tôi mở điện thoại, đang chuẩn bị mở appstore, thì phát hiện có tin nhắn, nói rằng tôi nợ tiền. Nhìn lại ngày, mồng 3 tháng 2? Được rồi, tôi lại quên thanh toán tiền điện thoại.

"Sao thế?"

Anh ấy thấy tôi không cử động, nhìn tôi đầy nghi hoặc.

"Haha, cái đó.. Tôi quên đóng tiền điện thoại.."

Tôi xấu hổ gãi đầu, ngón chân bấu chặt vào nhau.

Anh ta liếc tôi 1 cái rồi lấy di động ra. Trong đồn cảnh sát đông người qua lại, tôi thấy 1 anh cảnh sát trạc tuổi tôi đang quay lại nhìn chúng tôi, nụ cười trên mặt dần đanh lại rồi hoảng hốt bỏ chạy. Tôi vội lấy gương trong cặp ra soi thử, sau khi chắc chắn rằng lớp trang điểm của mình vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm, Chà, vẫn là tiểu tiên nữ~.

"Số điện thoại?"

- 1542586XXX

Trong tiềm thức tôi đã đọc số tiểu tiên nữ là tôi.

"Tôi giúp cô đóng hóa đơn điện thoại đã."

"Cảm ơn, nhưng mà, tôi còn chưa biết tên anh là gì?"

"La Vũ."

"Anh bao tuổi rồi?"

"27"

"Có bạn gái …"

Tôi còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Tiểu La, còn chưa chuẩn bị đi ăn cơm trưa sao?" Chú cảnh sát trung niên đi tới bên cạnh chào hỏi với La Vũ.

"Cán bộ Ngô."

La Vũ đứng dậy gật đầu với cục trưởng Ngô. Bất giác tôi cũng đứng dậy cúi chào. Cục trưởng Ngô hơi ngạc nhiên, sau đó liền nhanh chóng gật đầu với tôi.

"Cô bé này gặp vấn đề gì sao?"

"Cô ấy trêu đùa với kẻ lừa đảo."

La Vũ trả lời thay tôi, nói xong còn nhướn mày cười với tôi. Câu trả lời vội vã này thật là không cần thiết mà.

"Cháu không có, chú đừng nghe anh ấy nói bừa, cháu chỉ là tâm sự chuyện nhân sinh với kẻ lừa đảo thôi."

Cục trưởng Ngô nhìn tôi sau đó lại nhìn La Vũ, vỗ vai La Vũ xong nói: Xem ra cô ấy cần được phổ cập 1 chút, tôi đi ăn trưa trước đây.

Hai chúng tôi đưa mắt nhìn theo cục trưởng Ngô đi xa, rồi giương mắt ếch với nhau.

"Tại sao? Tôi không hiểu, tôi không hiểu."

La Vũ với vẻ mặt thẳng thắn nói: "Cô gái nhỏ, đọc kỹ thông tin trong tay, lần sau đừng trêu chọc kẻ lừa đảo nữa."

"Còn nữa, tôi chưa có bạn gái."

Sau đó anh ấy nói rất nhiều, nhìn tôi như kiểu tôi rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra, trong đầu tôi chỉ có câu anh ấy vừa nói là anh ấy chưa có bạn gái.

Cho đến khi mà bụng tôi không đúng lúc kêu lên, tôi mới nhìn điện thoại, đã 2h rồi.

La Vũ cũng khát nước đến mức thường xuyên l!ếm môi.

Tôi cẩn thận đưa ra đề nghị: "Hay là bọn mình ăn cơm xong lại nói tiếp? Vừa ăn vừa nói chuyện cũng được."

"Không được, tôi còn chút nữa là xong rồi."

Lông mày của tôi nhíu chặt vào nhau: "Nhưng những gì anh vừa nói đều đã nói qua mấy lần rồi! Tôi giờ rất đói, vừa rồi anh không nghe thấy tiếng bụng tôi kêu hay sao? Đã hai giờ, hai giờ rồi đấy! Anh không khát, tôi cũng đói rồi. "

"Được rồi, thế chúng ta đến đây thôi."

La Vũ cuối cùng cũng mủi lòng, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy định rời đi, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa trả tiền cho anh ấy, tôi lấy điện thoại ra mở WeChat.

"Sĩ quan La, chúng mình add weichat đi."

"Hở?"

"Chuyển tiền trả anh! Ai mà thèm thêm anh! Hm hm cái gì."

Tôi không kìm được sự mông muội của mình, có thể mắng tôi nhưng không thể làm lỡ dở bữa trưa của tôi.

"Chẹp, cái cô bé này, nói chuyện tử tế tí đi."

La Vũ lấy điện thoại từ trong túi quần ra đưa mã QR cho tôi.

Tôi quét mã với tốc độ ánh sáng, ngay lập tức chuyển tiền cho anh ấy.

"Tiền tôi chuyển cho anh rồi đó, lần sau gặp lại."

Tôi xách túi chạy như bay ra cửa, đẹp trai thì sao không quan trọng bằng ăn. Dù sao cũng thêm wechat rồi.

La Vũ đứng đó nhìn chuyển khoản WeChat trên điện thoại di động của mình, sau đó thay đổi ghi chú thành: "Gửi tiểu bối ấm áp."

Hai anh cảnh sát trẻ nhìn trộm đã lâu chạy ra ôm cổ La Vũ.

"Ấy, kia không phải là cô gái nhiệt tình tặng đồ lần trước hay sao?"

"Hử?"

(Còn tiếp)