Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tìm Được Em

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong, liền cầm lấy đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Còn chưa đi được mấy bước, liền bị cậu ôm lấy từ đằng sau. Cậu ôm rất chặt, nước mắt tí tách tí tách nhỏ xuống, cùng theo giọng nói nức nở không mạch lạc: “Xin lỗi chị, tôi sai rồi, tôi sai rồi, chị đừng bỏ rơi tôi, tôi…tôi hát, tôi không đóng phim nữa, tôi hát, tôi cũng không cần hình tượng hiện tại nữa, tôi làm Hứa Thời Việt, tôi sẽ ngoan ngoãn làm thế thân của Hứa Thời Việt, tôi rất ngoan, tôi sẽ ngoan hơn cả trước đây, chị đừng, đừng rời bỏ tôi.”

Nước mắt cậu rơi trên bờ vai tôi.

Cậu nghẹn ngào: “Chị, tôi chỉ còn có chị thôi, A Diễn sẽ nghe lời có được không, A Diễn nghe lời nhất, Chị không thể cứu tôi rồi lại bỏ rơi tôi được, chị…”

Tôi thầm thở dài một hơi, lại nhớ tới năm Trình Diễn 16 tuổi ấy, năm đó ba mẹ cậu trốn nợ mà phải nhảy lầu, cậu bị kẻ đòi nợ ép tới bước đường cùng, ở trong câu lạc bộ suýt chút nữa thì…

Tôi bắt lấy cánh tay đang ôm tôi của cậu rồi quay người lại, đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.

Cậu ngây ngẩn nhìn tôi, để mặc động tác của tôi: “A Diễn, ban đầu giúp cậu, quả thực là bởi vì cậu và Hứa Thời Việt rất giống nhau.”

Nước mắt của người này sao mà càng ngày càng nhiều vậy?

Tôi dịu giọng giải thích: “Nhưng mà sau này khi đã dần trở nên quen thuộc rồi, tôi cũng không còn coi cậu là Hứa Thời Việt nữa, cậu là cậu, anh ấy là anh ấy, không có chuyện ai là thế thân của ai cả.’

Tách đôi tay đang ôm tôi của cậu ra, nhưng mà không ngờ tới sức lực của cậu lại lớn như vậy: “Nghe lời.”

Hai từ đó giống như lời nguyền vậy, cậu nhìn tôi, nước mắt ngừng lại, nhưng vẫn không buông tay, chỉ mặc kệ tôi tách tay cậu ra từng chút từng chút một.

Cậu giống như một người gỗ, không động đậy, không nói chuyện, chỉ cứ thế mà nhìn tôi.

“Cậu cứ ở đây chờ Tiểu Lý tới đón đi, quay về đoàn phim thì tắm nước ấm, đừng để bị cảm.”

Tôi nhìn dáng vẻ trống rỗng của cậu, cuối cùng vẫn lên tiếng dặn dò.

Mưa bên ngoài rơi như thác đổ, tia sét trắng xóa cùng ánh sáng màu tím vạch lên nền trời, lại là một tiếng sấm rền vang.

46.

khu làm việc tầng 17 giờ đây trống vắng hơn cả lúc tôi tới, lúc đi tới chỗ rẽ liền đυ.ng phải một người: “Xin lỗi xin lỗi.” người đi tới vội vàng nói.

“Tiểu Lý?”

“Chị Vi?”

Tiểu Lý tới cũng thật nhanh, xem chừng là không thấy Trình Diễn trong đoàn phim nữa liền lập tức tới đây ngay.

“Trình Diễn ở trong phòng làm việc của tôi, cảm xúc của cậu ấy không tốt lắm, mấy ngày này em chú ý một chút.” Tôi nói.

Ánh mắt Tiểu Lý lóe lên, mặt đầy nóng nảy cùng lo lắng, nhưng mà lúc nhìn tôi muốn nói nhưng lại thôi.

“Sao vậy?” tôi nghi hoặc hỏi.

Tiểu Lý mấp máy miệng, nhưng mà dường như đang kiêng kị điều gì, lại ngậm miệng lại.

Nhìn thấy cô ấy khó xử như vậy, tôi cũng không truy hỏi nữa. dù sao thì hiện giờ tôi cũng không còn là người quản lí của Trình Diễn nữa, điều khoản bảo mật của Tiểu Lý cũng vô cùng hà khắc: “Được rồi, em mau tới xem cậu ấy đi.”

“Sau này…chăm sóc cậu ấy nhiều hơn chút.”

- --

Trong phòng làm việc, Trình Diễn thẫn thờ nhìn phòng làm việc vô cùng quen thuộc.

Chậu hoa mà cậu tặng cô vẫn luôn đặt trên bàn, vì trận giằng co lúc nãy mà giờ đây vỡ tan dưới đất.

Mối liên quan trong cuộc sống của cậu và cô từ đây chấm dứt,

Mối quan hệ trong công việc của cậu và cô từ đây kết thúc,

Cô đã hoàn toàn rời đi,

Trình Diễn nhìn đôi tay trống không của mình, muốn nắm lấy, nhưng ngón tay mới nắm được một nửa lại đột nhiên buông ra.

Cậu đã cầu xin cô như vậy,

Cậu buông xuống tất cả tự tôn của bản thân mà cầu xin cô,

Cậu bằng lòng cả đời này làm thế thân của Hứa Thời Việt chỉ cần cô không rời xa cậu.

Nhưng dù cho như vậy, cô cũng không cần cậu.

Đôi mắt vốn dĩ trong suốt luôn mang theo ý cười giờ đây không còn chút sức sống, cậu cứ đứng ở giữa phòng làm việc rộng lớn như vậy, vẫn sống sờ sờ nhưng như thể bị rút mất linh hồn vậy.

Hết rồi,

Mọi thứ đều mất hết rồi.

47.

Gọi điện thoại cho trợ lí, sau đó đem kế hoạch phát triển sau này của Trình Diễn cẩn thận nói cho trợ lí, sau đó mới rời khỏi bãi đỗ xe.

Thế giới bên ngoài mưa như thác đổ, màn đêm sâu thẳm, ánh đèn neon xinh đẹp đều biến thành những hình ảnh mơ hồ, từng đợt từng đợt mưa lớn rơi xuống, giống như muốn làm hỏng cần gạt nước.

Không biết có phải là điều hòa trong xe quá ấm áp, tôi có hơi khó thở. Kéo kéo cổ áo len, trước mắt toàn là hình ảnh vừa nãy của Trình Diễn, như là dòng nước mắt không ngừng rơi xuống, và từng tiếng cầu xin của cậu.

Đột nhiên tôi nhớ ra lúc ở trong căn biệt thự vừa lớn vừa đẹp, người phụ nữ mặc đồ ngủ chất vấn người đàn ông mặc tây trang, hỏi ông tại sao lại đi quá giới hạn, tại sao lại nuôi tiểu tam bên ngoài.

Người đàn ông đó lạnh lùng cười: “Không phải cô cũng là tiểu tam hay sao?”

Câu nói này dường như khiến người phụ nữ c.hết lặng tại chỗ, rất lâu sau, bà bật cười, bà kéo lấy áo của người đàn ông hỏi: “Đường Đình, ông xem tôi như vậy ư?”

“ông nói vì sự nghiệp của bản thân mà phải kết hôn với người phụ nữ khác, ông nói ông chỉ lợi dụng cô ta, ông nói ông sẽ bảo vệ tôi, ông nuôi tôi ở bên ngoài, tôi không danh không phận 10 năm, giúp ông sinh con nuôi con.”

Rõ ràng bà đang cười, nhưng mà nước mắt lại không ngừng rơi xuống: “Đường Đình, ông có biết những năm này tôi phải chịu đựng những gì không? Đứa bé ấy phải chịu đựng những gì không?”

Tôi núp trên lầu hai nhìn cảnh tượng này, nhìn thấy Đường Đình đưa tay ra giúp mẹ tôi lau nước mắt, mẹ tôi liền nghiêng đầu tránh đi: “Tôi biết, vì vậy tôi sẽ không li hôn với bà, vinh hoa phú quý, tôi nuôi bà nửa đời còn lại.”

Nghe vậy, mẹ tôi cười điên cuồng, tôi nhìn thấy sự giễu cợt chê bai không hề che giấu trong mắt Đường Đình.

“Ông cũng từng, đối với tôi vô cùng dịu dàng, cũng từng mỗi tháng dù trắc trở nhưng vẫn ngồi máy bay tới gặp tôi, cũng đã từng vượt qua nửa vòng Trung Quốc bất chấp nguy hiểm mà tới đón tôi, cũng…”

Đường Đình đánh ngắt lời nói của mẹ tôi: “Đều đã là chuyện quá khứ rồi, giờ đây tôi đã không còn yêu bà nữa, sau này chúng ta cũng đừng nên can thiệp vào chuyện của dối phương nữa.”

Đường Đình nói xong liền định rời đi, đoán chừng là đi tìm niềm vui mới của ông ta. Tôi nhìn thấy mẹ quỳ xuống đất ôm lấy chân ông, khóc nức nở, bà đang cầu xin ông đừng đi, bà đang hỏi ông bà có điểm nào không làm tốt, từng chữ thốt ra như ứa máu, vậy mà không đổi lại được một cái ngoảnh đầu của người đàn ông kia.

Tôi nhìn bà ở trong phòng khách trống trải khóc tới nghẹt thở, sau đó trầm mặc thật lâu, bà lau nước mắt đứng dậy.

Lúc quay người lại bà nhìn thấy tôi ở trên tầng hai. Tôi nhìn bà, bà cũng nhìn tôi, rất lâu sau đó, bà bước lên lầu, từ bên cạnh tôi đi thẳng về phòng, không nói một lời.

Từ đó về sau, bọn họ đều lần lượt mang niềm vui mới của bản thân về nhà, không hề kiêng kị.

Hoang đường trở thành bình thường.

Kí ức đột nhiên vụt tới làm tôi đau đầu, cảm giác hít thở không thông lại dần dâng lên.

Chuông điện thoại vang lên, là mẹ tôi.

Tôi giảm tốc độ, đeo tai nghe bluetooth.

Giọng nói của mẹ tôi từ bên kia truyền tới, có vẻ như tâm trạng rất tốt: “Con thực sự nghĩ kĩ rồi? định kết hôn cùng với bác sĩ kia thật sao?”

Tôi thấp giọng ừm một tiếng, sau đó liền nghe thấy tiếng thở dài của bà: “Con nói xem cậu bác sĩ đó cũng không kiếm được nhiều, còn không kiếm được nhiều bằng cậu bé minh tinh kia của con, thật là không biết có bao nhiêu may mắn mới có thể trở thành con rể Đường gia.” Giọng nói liên tục đầy sự thoải mái cùng phân tán, “Chẳng qua là trông đẹp trai, nếu như con không có hứng thú, mẹ còn định thử ôm về đấy.” (wtf hảo mẹ, nhân cách vặn vẹo vl )

Tôi nhíu mày, sự khϊếp sợ lạnh lẽo lan tràn từ tâm can ra khắp tứ chi, trước mắt lại xuất hiện thứ ánh sáng loang lổ.

“Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, con yên tâm, ta sẽ không có ý đồ gì với con rể của mình đâu.”

“Mẹ đã điều tra bác sĩ kia rồi, vô cùng sạch sẽ, chưa từng yêu đương, mẹ nói con nghe này, chắc chắn cậu ta có tâm tư gì đó, con phải để ý một chút, đừng để bị lừa.”

Mẹ tôi vẫn còn nói, chỉ là giọng nói nghiêm trọng hơn, giống như là đang nói việc gì vô cùng quan trọng: “Nếu không phải vì công ti Đường Đình cần sự giúp đỡ của cậu ta, làm sao tới lượt cậu ta chứ. Nhưng mà cũng không sao cả, chờ công ty ổn định rồi, ta sẽ tìm cho con một người tốt hơn, ly hôn hay không cũng không sao…”

Bên tai nổ ầm một tiếng, cánh tay đặt trên vô lăng bắt đầu run rẩy.

Trước mắt tôi lại xuất hiện người phụ nữ mặc bộ đồ trắng đó. Máu tươi nhuộm đỏ váy trắng, lời nói lúc bà nhìn tôi vang lên: “Sau này khi cháu trưởng thành, nhất định, đừng học theo mẹ cháu.”

Bên trong tai nghe truyền tới giọng nói của một người đàn ông: “Chị gọi điện thoại cho ai vậy? chẳng lẽ chê tôi phục vụ không đến nơi đến chốn ư?”

Tai nghe truyền tới tiếng thở gấp của mẹ tôi, tiếp theo đó điện thoại liền bị ngắt.

Mùi máu tanh hòa lẫn với mùi hoa bách hợp trong kí ức lại dâng lên.

Cảm giác buồn nôn vọt tới, trong đầu bên tai là tiếng nổ ầm ầm sắc bén nhói lòng. Cố gắng dựa vào bên cạnh, sau đó giẫm phanh dừng xe lại. thân thể gục trên vô lăng run rẩy dữ dội, cảm giác hít thở không thông chiếm đoạt lấy con người tôi, tôi hổn hển thở từng ngụm, nhưng mà không hít thở được chút không khí nào cả.

48.

Người đàn bà mặc quần áo màu trắng ngã trong vũng máu, bó hoa bách hợp bà ôm nằm rải rác trên nền màu đỏ, mùi máu tanh bao trùm lên giấu đi mùi hương bách hợp.

“Dì nói gì cơ?” tôi quỳ xuống bên cạnh bà, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

“Sau này khi cháu trưởng thành, nhất định, đừng học theo mẹ cháu.”

Ánh sáng chói mắt của đèn neon chiếu ra từ khe cửa khép hờ, hai cơ thể trần chuồng bên trong phòng, đồng thời, còn cả tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ và tiếng thở hổn hển trầm thấp của người đàn ông.

Thiếu nữ chân trần đi trên hành lang dài tối đen, cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước phòng của mẹ mình.

Hành lang rất tối, kéo dài bóng dáng, trừ tiếng thở dốc cùng tiếng thở trầm thấp, thì chính là sự yên lặng c.hết người.

Ánh sáng trước mắt tôi thay đổi liên tục, đầu đau như búa bổ, lại muốn tôi nghẹt thở tới c.hết. tôi yên lặng đặt tay lên vô lăng, vô thức siết chặt ngón tay tới mức tái nhợt.

Các đám mây nặng nề đen kịt bao phủ toàn bộ bầu trời đêm, mưa lớn trút xuống không biết mệt mỏi, từng tiếng từng tiếng một, như thể muốn đập tan chiếc xe.

“ông nói vì sự nghiệp của bản thân mà phải kết hôn với người phụ nữ khác, ông nói ông chỉ lợi dụng cô ta, ông nói ông sẽ bảo vệ tôi, ông nuôi tôi ở bên ngoài, tôi không danh không phận 10 năm, giúp ông sinh con nuôi con.”

“Đường Đình, ông có biết những năm này tôi phải chịu đựng những gì không? Đứa bé ấy phải chịu đựng những gì không?”

Tôi nhìn thấy bà đứng dưới đèn thủy tinh đối diện với tôi, tôi nhìn thấy Đường Đình ở tầng dưới bỏ mặc mẹ tôi như thể vứt rác rưởi.

“Anh Đình, cũng đều là tiểu tam thượng vị, vì sao cô ta được, còn em thì không vậy⁓” giọng nói của người phụ nữ mị hoặc chảy cả nước, âm cuối còn run rẩy vì cú thúc của người đàn ông.

“Hai người không giống nhau,” hai cơ thể kia đổi vị trí cho nhau, người đàn ông thở dốc nói: “Em là tâm can, phải âm thầm bảo vệ.”

Tôi cảm giác được hình như bên tai có người vội vàng gọi tôi, bọn họ đυ.ng vào tôi, muốn kéo tôi ra.

Chính vào khoảnh khắc này dường như chạm phải tất cả những mảnh vỡ trong kí ức của tôi, giãy giụa kịch liệt: “Đừng chạm vào tôi! Tránh ra! Đưng chạm vào tôi!”

Tôi không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác, tôi chỉ đang giãy giụa kịch liệt, để những mảnh vỡ đáng sợ đó đừng chạm vào tôi.

Sau đó, tôi lại là một người lẻ loi.

Trong bãi đỗ xe tối tăm, màu sơn đỏ lần lượt thay bằng màu đen mực, mỗi một chữ đều là một khuôn mặt đữ tợn: “gái đ.iếm!” “có tiền là giỏi lắm à?” “Cặn bã!” “Đừng có hại Trình Diễn nhà tôi!” “Cách xa anh Thời Việt ra một chút!” “Sao mày không đi c.hết đi!” “Mày còn sống lãng phí không khí!” “Sự sỉ nhục của xã hội!” “Cút đê, xin mày có chút thể diện đi” “C.hết đi c.hết đi c.hết đi!”...

Một số hình ảnh xa lạ mà quen thuộc dần trở nên rõ ràng.

“Tôi nói cho cậu nghe, người đàn bà kia không biết mang thai nghiệt chủng nhà ai, chạy tới chỗ vắng vẻ ít người lui tới nhà chúng ta sinh con!’

“Tôi nghe nói cô ta là tiểu tam, nhìn mặt là biết là hồ li tinh chuyên phá hoại gia đình người khác! Chậc! Đồ gái điếm hư hỏng!”

Trong trường cô bé học, trên ghế dính đầy kẹo cao su, bỏ sâu vào ngăn bàn, đồng phục bị vẽ lên, mặt đất wc hôi hám, còn có những người không hề che giấu khuôn mặt cùng lời nói: “Mẹ tớ nói rồi, bảo tôi đừng chơi với cậu ta nữa!”

“Chậc! Tiểu tiện nhân, con gái của tiện nhân!”

“Đúng vậy, thật là mất mặt!”

...

Tại sao? Tại sao phải đối xử như vậy với tôi?

“Cậu nói đi? Tại sao lại đối xử như vậy với tôi?!” nữ sinh mặc bộ đồng phục loang lổ ấn đầu một nữ sinh khác vào trong nước, vừa khóc vừa gào lên.

Nữ sinh bị ấn xuống hét to: “Cậu buông tôi ra, tiểu tiện nhân gϊếŧ người! Cứu mạng!”

Giáo viên lao tới tách hai người ra, quăng nữ sinh một cái sang bên cạnh, góc nhọn xi măng đâm vào cánh tay nữ sinh, máu tươi liền thuận thế mà trượt xuống.

Ánh mắt thầy giáo đầy vẻ khinh thường nhìn cô: “Đúng là mẹ nào con nấy.”

Mẹ cô được thầy giáo gọi tới liền cho cô một bạt tai, trực tiếp làm khóe miệng cô chảy máu.

Ngoài cửa sổ và bên trong phòng đều là những người đang xem kịch.

Bạn xem,

Chó nhìn chó.

- --

Lại cảm nhận được có người đang kéo tôi, tôi liền giãy giụa kịch liệt.

Đừng lại gần tôi, đừng chạm vào tôi, cầu xin đừng chạm vào tôi, đừng...

“Là anh, Vi Vi là anh, anh là Tùy Nhiên.”

Thật kì lạ, trong không gian chật chội tôi liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khiến cho người ta có cảm giác yên tâm.

Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp mà nghẹn ngào đó.

Tôi cảm nhận được sự dịu dàng sự cố chấp muốn ôm chặt lấy tôi.

“Vi Vi, là anh, anh tới rồi.”

“Có anh ở đây rồi.”

Giọng nói của anh dịu dàng như vậy, đau lòng như vậy, buồn bã như vậy.

Sao có thể chứ, ác mộng tôi gặp nhiều năm như vậy, sao đột nhiên vào một ngày nào đó, xuất hiện một người, kéo tôi ra khỏi cơ chứ?

Tôi nhìn thấy anh xé ra một khe hở trong bóng tối.

Đi về phía tôi,

Anh dịu dàng nhìn tôi mỉm cười,

Đưa tay về phía tôi, dịu dàng dỗ dành: “Vi Vi, anh ở đây rồi, vẫn luôn ở đây.”

49.

Cho tới lúc ngồi ở trong nhà tôi mới từ từ bình tĩnh lại.

Tay tôi vẫn còn nắm chặt lấy tay của anh, anh cũng vững vàng mà nắm lấy tay tôi. Tay còn lại ôm tôi vào trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi từng chút từng chút một.

Anh vẫn còn đang mặc áo blouse, quần áo và đầu tóc đều ướt nhẹp, có lẽ là do dầm mưa.

Tôi rời khỏi ngực anh, bàn tay rũ xuống hơi cuộn lại.

“Có đói không? Anh làm gì cho em ăn nhé?” anh vuốt tóc tôi, hỏi.

Tôi không lên tiếng, nhẹ nhàng buông lỏng tay anh.

Anh dường như có thể nhìn thấu tâm tư của tôi, giọng nói mang theo vài phần giải thích nói: “Em dừng xe ở nơi không được đỗ xe, cảnh sát và tài xế xe sau không gọi được em dậy, sợ em xảy ra chuyện gì liền âm thầm đập vỡ cửa kính rồi lấy điện thoại của em ra gọi điện thoại cho anh.”

Tôi nhìn anh, vì chuyện kết hôn nên gần đây có rất nhiều chuyện cần phải quyết định, hình như người liên lạc gần đây nhất quả thực là anh.

“Vi Vi, em làm sao có thể sống một mình vậy, tới cả chỗ đỗ xe cũng không rõ.” Anh xoa đầu ngón tay lạnh băng của tôi, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc đổi chủ đề.

Có hơi ấm truyền từ tay anh tới bàn tay tôi, xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng. Tôi cụp mắt: “Bác sĩ Tùy, có phải tôi có bệnh rồi không?”

Bàn tay đang xoa ngón tay tôi dừng lại, nhưng rất nhanh đã kéo tay tôi qua, giúp tôi làm ấm tay.

“Ừm.” giọng nói của anh vừa nhẹ lại vừa dịu dàng: “Nhưng mà, rất nhanh sẽ khỏi thôi.’

Tôi tưởng rằng anh sẽ lừa tôi rằng không có, nhưng mà không ngờ tới, hoặc có thể là tôi không bao giờ ngờ rằng, người trước mặt tôi này, một bác sĩ thiên tài tiền đồ sáng lạn, anh sinh ra trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương, anh đẹp trai, dịu dàng lại mạnh mẽ, tình tình cũng không có gì phải bắt bẻ cả.

Nhưng một con người trong sạch tinh khiết như vậy, tại sao cứ phải khiến bản thân nhuốm vào đống bùn lầy này chứ?

Tôi cứ nhìn anh như vậy, có thứ gì đó ở sâu thẳm trong tim đang dần phun trào ra: “Tại sao?”

Anh có chút kinh ngạc nhìn tôi, vẻ hoảng loạn trong mắt vô cùng rõ ràng.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Là nước mắt.

“Tại sao lại muốn kết hôn với tôi? Anh mới quen biết tôi có bao lâu? Anh có hiểu tôi không?! Tôi là con gái của tiểu tam, mẹ của tôi làm tiểu tam của người khác gần 10 năm, mẹ tôi còn bức t.ử vợ cả, từ nhỏ tôi đã bị người ta châm chọc mà lớn lên, gia đình tôi vô cùng bẩn thỉu…”

Trong khoảnh khắc này tất cả những cảm xúc liền bạo phát.

Đã bao nhiêu năm, tôi không rơi lấy một giọt lệ rồi?

“tôi cũng rất bẩn, tôi có bao nhiêu bạn giường, tôi buông thả bản thân trong một mớ hỗn loạn, cả người tôi đều là vết nhơ.” Tôi khóc tới nghẹn ngào, “Tại sao chứ, Tùy Nhiên tại sao anh cứ phải đi vào vũng nước đυ.c này, tôi có gì đáng để anh phải làm như vậy chứ…”

Tôi khóc không thành tiếng, dường như đem hết tất cả những ấm ức, phẫn nộ, buồn phiền, bất an, bất công bao năm nay mà khóc.

Trong cơn mơ hồ ấy, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của Tùy Nhiên.

Chỉ cảm nhận được anh ấn tôi vào trong ngực, giọng nói của anh khàn khàn lại run rẩy: “Không phải, những thứ này không phải do em, không phải tại em.”

Giọng nói của anh mang theo sự đau đớn nặng nề, đau thấu tận đáy lòng tôi.

Anh nói: “Vi Vi, em rất tốt, rất rất tốt.”

Anh nói: “Vi Vi, em xứng đáng.”

Tôi cảm nhận được dòng nước mát lạnh không thuộc về bản thân lăn qua tai mình.

Trong giọng nói của anh là sự run rẩy không kìm nén được, mỗi một chữ như đang muốn lấy đi toàn bộ khí lực của anh.

“Thật xin lỗi, Vi Vi thật xin lỗi, là anh tới quá muộn rồi.”

“Là anh quá muộn, mới tìm được em.”

50.

Trước hôn lễ một ngày, Bắc Kinh có một trận tuyết rất lớn. tôi đứng trước cửa sổ, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, trên tay đang nắm chặt tấm ảnh cưới vừa mới in ra.

Người đàn ông bên trong dịu dàng mà lưu luyến, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Từ khi còn nhỏ tôi đã biết, hôn lễ của tôi chỉ là một cuộc giao dịch, chẳng qua cũng chỉ là cùng với một người tiến hành một nghi thức hôn lễ, sau đó mỗi người một nơi.

Nhưng mà tôi không ngờ tới, tôi sẽ bất an, sốt ruột, sợ hãi như vậy.

Điện thoại rung lên, là số lạ: “Xìn chào, xin hỏi có phải Đường Vi tiểu thư không?”

Giọng nói của một người đàn ông truyền tới, tôi trả lời: “Là tôi, cho hỏi anh là?”

“Tôi là bạn của Tùy Nhiên, Trần Hựu. xin hỏi hiện giờ cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô một lát.”

Trần Hựu, tôi chậm rãi hồi tưởng lại, anh ta là vị phó chủ nhiệm của khoa ngoại tim mạch trước đây cho tôi leo cây.

Chúng tôi hẹn nhau ở bệnh viện. tới giờ, anh ta mặc một chiếc blouse trắng ngồi ở trước cửa đại sảnh chờ tôi: “Đường tiểu thư, xin chào.”

Tôi gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Hựu nhìn xung quanh: “Tới phòng làm việc của cậu ấy rồi nói.”

Tôi: làm như thể là gián điệp vậy.

“Cậu ấy vừa trực ban xong, có lẽ bây giờ về tới nhà rồi,” Trần Hựu cầm lấy chìa khóa mở của phòng làm việc của Tùy Nhiên, bên trong không có một ai, “Bọn tôi thường thay nhau trực, vì vậy có chìa khóa phòng làm việc của đối phương.” Anh ta giải thích, sau đó liền đóng cửa.

Tôi: …

Nếu như anh không phải là bạn của Tùy Nhiên trông cũng ra dáng chính nhân quân tử thì cảnh này nhất định sẽ khiến người khác hiểu lầm!

Tôi còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, anh ta liền dựa vào cửa tự nhiên nói: “Tôi và Tùy Nhiên quen nhau hồi cấp ba, vốn dĩ tôi lớn hơn cậu ấy một tuổi, sau đấy cậy ta nhảy lớp, liền thành bạn cùng bàn của tôi.”

Phòng làm việc không mở đèn, chỉ có ánh sáng không được coi là sáng chiếu vào từ tấm rèm cửa sổ chưa được kéo ra, miễn cưỡng chiếu sáng được không gian bên trong.

“Cũng xem như là duyên phận, bọn tôi lại thi vào cùng một học viện y học, còn cùng nhau học lên, cuối cùng vào làm việc ở một bệnh viện.” nói tới đây, Trần Hựu cười cười: “Cậu ta rất thông minh, đối đãi với người khác vừa khiêm tốt lại lễ độ, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Từ trường học tới bệnh viện, người theo đuổi cậu ta vô cùng nhiều, nam nữ đều có cả, tôi đoán nhiều người như vậy, sẽ có một người mà cậu thích, thế mà người đã hơn 30 rồi, cũng chưa từng yêu đương một lần nào cả. Thế mà có vẻ như người ta còn chẳng thèm để tâm tới.”

“Thật phí hoài khuôn mặt ấy!” Trần Hựu cười mắng: “Chia cho tôi vài người thì tốt biết mấy.”

Tôi dựa vào trước bàn, yên lặng mà nghe anh ta lải nhải về Tùy Nhiên. Luôn cảm thấy anh ta như muốn nói điều gì với tôi vậy, mà việc đó, có lẽ rất quan trọng.

“Sau này có một lần vô tình phát hiện ra trong lòng cậu ta sớm đã có chủ nhân rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trái tim như thể đột nhiên có thứ gì đó chạm vào, trong phút chốc run lên.

Trần Hựu nhìn tôi thở dài, chuyển chủ đề: “Lúc biết cô xuất hiện bên cạnh cậu ta, tôi đã đi thu thập tư liệu về cô. Nói thật, những tư liệu đó không mấy đẹp đẽ.” Anh ta sờ sờ mũi, có chút ngại nói: “Cô biết chứ, từ góc độ của bạn bè, tôi thực sự không hi vọng cô và cậu ấy không có dính dáng gì đến nhau.”

Tôi mỉm cười: “Tôi biết.”

Trần Hựu cũng cười, giống như đang trả lời tôi: “Trong ấn tượng của tôi cậu ấy là người trầm lặng yên tĩnh, nội tâm mạnh mẽ. cái cảm giác đó giống như là trên thế giưới này chẳng có chuyện gì có thể khiến cậu ta nhướng mày được vậy.”

Anh ta đi về phía bàn, chỉ chỉ chiếc bàn ấy: “Nhưng mà gần đây, tôi thường nhìn thấy cậu ấy ngồi ở đây mà phát ngốc, cảm giác bất an ấy…” anh ta dừng lại một chút, như là đang nghĩ xem nên nói như thế nào, lại giống như không tìm được lời thích hợp để nói, trực tiếp nói một câu: “Tôi rất đau lòng.”

“Tình cảm là chuyện của hai người, đáng hay không là do cậu ấy định đoạt, tôi không có quyền nhúng tay vào làm loạn,” anh ta đứng trước mặt tôi, trên mặt là vẻ sầu muộn, “Nhưng mà dựa vào tính cách của cậu ấy, có những lời có thể cả đời này cũng không bao giờ nói cho cô biết đâu.”

“tuy rằng tôi không biết cậu ấy đã trải qua những gì, nhưng mà mấy ngày gần đây, tôi cảm nhận được cậu ấy có chướng ngại trong lòng hoặc là trên phương diện tinh thần,” anh ta nói vô cùng thẳng thắn, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy phản cảm, “Nếu như tự mình nói cho cô những lời này, có thể làm cô giảm đi chút đắn đo, để cô đối với cậu ấy…có thêm một chút an tâm và tin tưởng, xem như là tôi tích đức vậy.”

Tôi nhìn Trần Hựu, nghiêm túc mà nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của anh ta, trái tim đập nhanh.

Sau đó anh ta còn chưa kịp nói gì thì chuông khẩn cấp bên cạnh đã vang lên.

Trần Hựu nhìn một cái, nói nhanh: “Xem ra chỉ đành để cô tự xem thôi.” Anh ta nói xong liền bước nhanh về phía két sắt trong phòng làm việc, “Sinh nhật của cô là ngày bao nhiêu?”

“19 tháng 4.”

Nhập mật mã vào, két sắt vang lên một tiếng rồi được mở ra, Trần Hựu nói: “Thật là…chẳng có chút mới mẻ gì cả.”

Trong két sắt có đặt một chiếc chìa khóa, Trần Hựu vứt chiếc chìa khóa đó cho tôi, bảo tôi mở khóa ngăn kéo bên tay trái, sau đó liền vội vàng rời khỏi.

Nhìn ngăn kéo đàn khóa chặt, tôi dường như nhìn thấy được buổi sáng của vài tháng trước, vì muốn mời Tùy Nhiên đến làm chỉ đạo kĩ thuật cho bộ phim, vì vậy tôi đứng ở cửa phòng làm việc này, nhìn thấy Tùy Nhiên đang ngồi dưới ánh sáng ấm áp nhìn thứ gì đó. Sau khi tôi bước vào, liền khóa món đồ đó vào trong ngăn kéo bên tay trái.

Tôi im lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, chiếc chìa khóa trong tay dường như nặng ngàn cân.

Trong lòng có một âm thanh nào đó thôi thúc tôi nhanh chóng mở ra, mở ra rồi sẽ biết tất cả mọi thứ.

Nhưng lại có một giọng nói nào đó đang gầm thét: đùng mở ra, mở ra rồi có lẽ sẽ thực sự vạn kiếp bất phục.
« Chương TrướcChương Tiếp »