41.
9 giờ sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
chiếc rèm cửa dày màu đen được kéo lại khiến gió không thể lọt vào được, ngăn cách tất cả ánh sáng ở bên ngoài. Trong căn phòng là một mảng đen tối, mùi rượu cồn cay mũi không cách nào thoát ra ngoài được.
Tôi tỉnh lại trên tấm thảm trong phòng khách, nhắm mắt nằm trên sàn nhà toàn là chai rượu mò mẫm điện thoại.
Rạng sáng hôm nay trở về nhà đã gần 5 giờ rồi, cộng thêm uống rượu nữa, làm sao biết được mấy giờ thì ngủ mất. Là ai gọi điện tới vào lúc này, nếu không có việc gì lớn...
Vừa tính toán trong lòng, vừa nhận điện thoại.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói cho thấy tâm trạng cũng không tệ: “6 giờ chiều nay, khách sạn Ngải Lâm, ăn mặc đẹp một chút.”
“Làm gì?” giọng nói vô cùng khàn.
Đường Đình nghe thấy giọng nói của tôi liền khựng lại một chút, châm chọc nói: “Đã là lúc nào rồi vẫn còn ‘chơi’ đây? Lòng dạ chị cũng thật là lớn nhỉ.”
Chữ ‘chơi’ kia ông ta nói ra vừa mờ ám mà lại giễu cợt, tôi chẳng thèm để tâm tới ông ta, ông ta lại tiếp tục nói: “Tới gặp vị hôn phu của chị, chuẩn bị kết hôn.”
Tôi còn tưởng rằng mình say rượu nên nghe nhầm: “Vị hôn phu gì cơ?”
“Nói đơn giản thì là tôi cần có một người có thân phận đáng tin với đại chúng, đến cả tiện nhân đó cũng trở về nhà rồi, chị cũng nên tẩy một chút mấy chuyện hư hỏng kia của chị.”
Nghe vậy tôi bật cười: “Ai mà lại không biết suy nghĩ như vậy, lại đứng ra trong lúc công ti của ông gặp rắc rối thế?”
Ai biết được nghe lời này của tôi, Đường Đình cũng bật cười, chỉ là tiếng cười của ông ta giễu cợt mà miệt thị: “Ai mà biết chứ, người này còn là một trong thập đại thanh niên kiệt xuất, tôi thấy ngoại hình cũng không tồi, đoán chừng là nhìn trúng “lạc đà gầy so với ngựa lớn” của Đường gia chúng ta, chủ yếu người đàn ông đó xuất thân là dòng dõi thư hương, nghề nghiệp tốt, là một ứng cử viên sáng giá có thể giúp tôi, nếu không thì có thể để cậu ta làm con rể tôi ư?”
Tôi dựa lưng vào ghế sofa, duỗi chân ra, động vào chai rượu đầy trên sàn.
Đường Đình đổi giọng, giọng nói vừa băng vừa lạnh lùng uy hϊếp: “Đường Vi chị nhớ kĩ, chị ở Đường gia những năm này, ăn mặc dùng đều phải trả lại. Nếu như vì chị mà xảy ra chuyện, thì tôi không tha cho chị đâu!”
Nói rồi liền cúp điện thoại, tâm trạng một ngày từ lúc nhận được điện thoại liền khiến người ta rơi vào hầm băng.
Cái gọi là cha đẻ.
Cảm giác buồn nôn xông lên đầu, vứt điện thoại sang một bên, điện thoại rơi xuống đập vào sàn đá cẩm thạch, phát ra âm thanh lanh lảnh vang dội.
Dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó, cầm lấy laptop ở bên cạnh, tìm kiếm tên của công ti Đường Đình.
Tin tức kinh tế tài chính liền xuất hiện, tỉ lệ lượt click vào cao nhất chính là video họp báo gần đây: đầu tiên là người phát ngôn của công ti làm sáng tỏ từng giai đoạn của các vấn đề trước đó, sau đó đích thân Đường Đình ra mặt, ngôn từ vô cùng lên án những người tung tin đồn xấu về Đường Vi trên mạng, lại đưa ra tin tức Đường Vi đã đính hôn hơn nữa còn sắp kết hôn, nói rằng vốn dĩ định yên lặng mà đến với nhau, nhưng lại không thể ngờ tới vấp phải những lời phỉ báng như vậy!
Bên trong ống kính là ông ta, trang nghiêm như là một người cha vô cùng tiêu chuẩn, thậm chí khiến cho mọi người mong muốn có được một người cha như vậy. Mỗi một chữ ông nói ra, đều là tình yêu cùng sự thương xót cho con gái của mình.
42.
5 giờ 50 phút chiều, tôi đứng trước cửa khách sạn Ngải Lâm.
Bôn ba trong giới giải trí nhiều năm, vừa mới tới đã có cảm giác có ‘cẩu tử’ đang trốn ở một bên chụp trộm. Cúi thấp đầu cười cười, đưa tay lên chỉnh lại tóc tai, sau đó đi vào bên trong.
Trong phòng bao mọi người đã tới đông đủ, tôi là người tới cuối cùng.
Đường Đình nhìn thấy tôi tới, cười đứng dậy đón tôi: “Sao giờ mới tới, mọi người đợi con lâu lắm rồi đấy.”
Lời nói ra là trách cứ, nhưng mà giọng điệu lại vô cùng sủng nịch.
Ông ta nhận lấy túi xách của tôi, mẹ tôi mỉm cười thân thiết kéo ghế ra giúp tôi: “Đã bảo con đừng có làm việc nhiều như vậy nữa, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Lời vừa dứt, lại nhíu mày nói: “Trời đông lạnh như vậy, sao ăn mặc ít như thế?”
Tôi mỉm cười ấm áp khéo léo nói: “Không sao ạ, con không lạnh mẹ à.”
Trong những năm này, màn kịch cả gia đình tương thân tương ái này, mọi người đều quá quen thuộc rồi.
Nhưng mà vào lúc tôi thực sự ngồi vào bàn rồi, nhìn về phía người đối diện, nụ cười thiếu chút nữa liền cứng đờ.
Là Tùy Nhiên!
Mẹ tôi mỉm cười đưa cho tôi một li nước nóng, quở trách: “Bảo bảo con nói xem con cũng thật là, có bạn trai rồi cũng không nói với người nhà một tiếng, định đăng kí kết hôn xong rồi mới nói với chúng ta hay sao?”
Cha tôi lại trách: “Đúng vậy, nếu như không phải tiểu Nhiên tới tìm cha, còn những người trên mạng hắt nước bẩn vào con đó, thì bọn ta cũng chẳng hay biết gì cả!”
Ông nói một câu, liền xác định được vấn đề trên mạng.
Tôi nhìn ba mẹ Tùy Nhiên ngồi ở phía đối diện, một sự lạnh lẽo bất giác dâng lên.
Những chuyện đó, bọn họ đã biết được bao nhiêu rồi?
Tùy Nhiên mỉm cười nói: “Vốn dĩ gia đình cháu định để một thời gian nữa mới nói chuyện với hai bác, nhưng mà chuyện này xảy ra không kịp trở tay, tuy Vi Vi nói không sao cả, nhưng mà cháu thực sự không thể chịu nổi cô ấy bị hắt nước bẩn lên người như vậy, mới tự mình tới tìm hai bác, có chút đường đột, mong rằng hai bác thứ lỗi.”
từ đầu tới cuối anh đều khiêm tốn lễ độ, lúc cười ánh mắt liền rơi lên người tôi, bên trong tràn ngập sự dịu dàng.
Anh cứ đường hoàng mà nắm chặt lấy tay tôi, độ ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua những ngón tay lạnh băng của tôi, sau đó tản ra trong lòng.
Tôi nhìn anh, lòng bàn tay anh khẽ run.
“Đứa bé này nói gì vậy chứ,” Đường Đình cười không chút đề phòng, “Làm cha mẹ ấy, chỉ cần nhìn thấy các con mình hạnh phúc thì đã đủ rồi! không màng tới thứ lỗi hay không thứ lỗi gì cả.”
“Đúng vậy.” mẹ Tùy Nhiên nhìn bọn tôi, biểu thị tán đồng.
Mẹ tôi cũng thuận thế mà lên tiếng: “Đều là tấm lòng của cha mẹ mà! Hơn nữa cũng là người sắp kết hôn rồi, sau này ấy chúng ta sẽ là người một nhà.”
“Đúng vậy, là người một nhà!”
“Ăn cơm đã, ăn cơm đã!”
…
Một bữa cơm, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ hòa thuận, đẹp đẽ y như một ảo cảnh.
Tùy Nhiên cúi đầu giúp tôi bóc tôm, khiến cha mẹ hai bên liên tục trêu ghẹo chúng tôi.
Chỉ có tôi, cả người đầy vẻ bất an.
- --
Sau bữa tối, Đường Đình hết sức chu đáo tiễn ba mẹ Tùy Nhiên về, mẹ tôi dặn dò Tùy Nhiên đưa tôi về nhà an toàn, sau đó được Đường Đình ngập tràn tình ý mà ôm lấy cùng nhau đi về phía xa.
Bóng lưng như keo sơn lúc rời đi, cùng với đôi mắt nhìn nhau tràn ngập yêu thương của bọn họ, đã viết lên 4 chữ to đùng ‘bách niên giai lão.’
Tôi nhìn bóng lưng của họ, dường như nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Đường Đình đi hết nửa vòng Trung Quốc tới huyện Lợi Doanh tìm mẹ tôi.
Chiếc áo khoác mềm mại mang theo sự ấm áp được đặt lên vai tôi, Tùy Nhiên đi từ phía sau bước tới bên cạnh tôi, giữ chặt cổ áo, sau đó ngồi xổm xuống giúp tôi kéo khóa áo lên.
“Biết ngay em sẽ mặc ít như vậy, áo khoác lông ấm hơn áo bành tô, lần sau nhớ mặc ấm một chút.”
Vì vậy, người bình thường không mặc áo khoác lông, nhưng hôm nay lại mặc, là vì sợ tôi lạnh ư?
Áo khoác của anh là loại dài bình thường, nhưng mặc lên người tôi lại trùm xuống tận đầu gối.
Bao bọc vô cùng kín đáo.
Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám, đưa tay vòng qua sau đầu tôi giúp tôi chỉnh lại mũ, lớp lông mềm mại trên mũ quét qua gò má tôi, tôi thấp giọng nói: “Anh đ.iên rồi ư?”
Tôi trốn tránh anh, đẩy anh ra, không trả lời anh, vậy mà anh lại làm gì đây?
“Anh có biết anh đang làm gì không? Đối với Đường gia mà nói, anh là vào ở rể! Đường gia nhìn trúng nghề nghiệp của anh, là thể diện của dòng dõi thư hương nhà anh đấy! anh chính là công cụ dùng để cứu lấy công ti của Đường gia! Đối với những lời nói trên mạng về tôi, anh chính là ‘bàn đỡ’! anh có biết ngoài kia người ta nói gì về anh không? Anh có biết những lời đồn đại đó có bao nhiêu sức mạnh không? Người nhà anh phải làm thế nào đây? Anh…”
Tôi còn chưa nói hết, anh đã kéo tôi vào trong lòng, hơi thở hổn hển của tôi đều bị sự ấp áp của anh biến thành vô thanh.
Anh ôm lấy tôi, dịu dàng mà kiên định.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai tôi, trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười nhàn nhạt: “bên kia có người đang chụp ảnh đấy.”
Đã là lúc nào rồi? tôi bị giọng nói thờ ơ của anh làm cho bực tới đầu óc quay cuồng.
Đầu đặt trên ngực anh, giọng nói phát ra buồn buồn: “Tùy Nhiên, rốt cuộc anh có nghe tôi nói hay không, anh…”
“Tôi nghe, mỗi một chữ em nói ra tôi đều đang nghe.”
Rốt cuộc đang nghĩ gì?
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị giọng nói dịu dàng của anh cắt đứt, tôi ngây ngẩn, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Anh cúi đầu nhìn tôi, sau đó lại ấn đầu tôi vào trong ngực anh.
Nhẹ nhàng đặt cằm lêи đỉиɦ đầu tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Nhưng mà bây giờ Vi Vi đã là vị hôn thê của tôi rồi.”
43. (đoạn này là Tùy Nhiên đang kể chuyện)
Tôi tới tìm ba cô ấy.
Tôi nói với ông, tôi là Tùy Nhiên, là bạn trai của Đường Vi.
Người nắm quyền của Đường gia hiền hòa mà lịch sự, có sự trầm ổn lão luyện, ông có sự trầm ổn cùng lão luyện của mấy mươi năm lăn lộn trên thương trường. nhưng tôi biết tôi biết ông khinh thường cơ to nghiệp lớn của Đường gia, mà người có thể làm con rể chỉ có một bác sĩ.
Tôi phân tích tình hình trước mắt của Đường gia, ông cũng chỉ mỉm cười nhìn tôi, phong độ trên thương trường không hề giảm đi chút nào.
Cho tới khi tôi nói tới các loại ‘danh dự’ của bản thân, dòng dõi thư hương của gia đình tôi, và các đánh giá về mức độ rủi ro cũng như các sách lược đối phó tương ứng với các công ty mà tôi đưa ra, ông ấy mới hơi nhướng mày mà nhìn tôi.
Tôi rất rõ ông ấy cần một người có thân phận xứng đáng được công chúng tin tưởng.
Vợ của ông cần phải quay về nhà,
Con gái của ông cần phải sạch sẽ, tốt nhất là giống với thân phận đã kết hôn của ông.
Đối với một gia đình có gia thế lớn mạnh như vậy, lại ở trong thời khắc quan trọng như vậy, dường như không có ai dám đứng ra cùng Đường gia c.hết chung.
Trên thương trường nhiều nhất chính là những người biết giữ mình, không bỏ đá xuống giếng đã chính là ‘giúp người gặp nạn rồi’
Mà tôi,
Là người trước mắt có thể giúp ông ấy, là một sự lựa chọn tốt nhất.
Mà người có thể tay trắng vực lại Đường gia có được vị thế như ngày hôm nay, Đường Đình tuyệt đối không phải là người ngu ngốc: “Cậu muốn gì?”
Tôi nhìn ông, thản nhiên, chân thành: “Con gái của ông.”
Tôi nhìn ông từ kinh ngạc cho tới bật cười, sau đó mang theo 3 phần trào phúng mà hỏi tôi: “Cậu không sợ sau khi cậu giúp Đường gia vượt qua được cửa ải lần này, tôi sẽ để cho Đường Vi đá cậu đi sao?”
Tôi nhìn vào bóng lưng in trên tường của ông, bên trong góc là một khung ảnh màu xám, bên trong là ảnh chụp chung của ông cùng một người phụ nữ. Người phụ nữ xuất hiện phía sau bàn ăn là mẹ của Đường Vi.
Tôi cười nói: “Ông sẽ không làm vậy đâu.”
Ông cười cười, ngồi trên ghế mà nhìn về phía tôi: “Đường Vi là người như thế nào, lẽ nào cậu còn không rõ ư?”
Tôi biết ông muốn nói, thực ra không cần ông làm vậy, với tính cách phong lưu của Đường Vi thì sớm muộn gì tôi cũng trở thành quá khứ.
Rất ít khi tôi dùng giọng điệu đâm chọc mà nói chuyện với người khác, mà đặc biệt người đó còn là cha của cô ấy. nhưng lúc ấy tôi cảm nhận được sự tức giận vô cùng lớn, tôi cười nhìn ông, vô cùng lịch sự: “Có lẽ tôi hiểu cô ấy hơn ông.”
Vẻ mặt ông đông cứng trong phút chốc, ngay sau đó lại trở về vẻ mặt mưu mô của người nắm quyền Đường gia: “Được.”
Nghe thấy ông đồng ý rồi, tôi liền đứng dậy cáo từ.
Lúc mở cửa ra, ông chậm rãi dựa vào ghế mà nhìn về phía tôi: “Với đầu óc của cậu, làm bác sĩ thì thật đáng tiếc. theo tôi gia nhập thương trường cậu thấy thế nào? So với làm bác sĩ thì có tiền đồ hơn nhiều.”
“Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.” Tôi đáp: “tôi rất yêu nghề của mình.”
Khoảnh khắc đóng cửa, tôi nghe thấy tiếng cười giễu cợt của ông.
- --
Mỗi một lời cô ấy nói, tôi đều đã từng nghĩ tới. tôi chỉ là một người bình thường, không thể hoàn toàn không để ý, đặc biệt là nếu xuất hiện lời đồn nào đó có thể sẽ ảnh hưởng tới người nhà của tôi.
Nhưng tôi không thể tưởng tượng tới dáng vẻ của cô ấy khi đứng giữa trung tâm của các lời bàn tán;
Tôi không có cách nào lên mạng sau đó đọc những lời mắng mỏ của mọi người với cô ấy.
Lại càng không thể chấp nhận nổi việc cô không hề để tâm mà cưới một người đàn ông khác.
May mà, tôi có một gia đình ấm áp.
Sau khi mẹ tôi biết tất cả mọi việc, vừa lau nước mắt vừa thúc giục tôi nhanh chóng cưới cô ấy về nhà.
Bọn họ nói cặp mắt, đôi tai, hay miệng đều biết lừa người,
Chỉ có trái tim là không.
Tôi rất muốn dùng sự ấm áp của mình tới sưởi ấm cuộc đời của cô ấy.
Tôi rất muốn có được em,
Tôi đau lòng cho em,
Đau tới nỗi muốn đem tất cả tình yêu, ấm áp cùng ánh sáng trên thế giới này cho em,
Để em vĩnh viễn sống trong tình yêu thương,
Để em không bao giờ phải đối mặt với sự băng giá cùng tối tăm.
44.
“Hôn lễ được định vào ngày mùng 10 tháng sau, công việc ở công ti kia của chị tôi đã thay chị nộp đơn thôi việc rồi, trừ một số trường hợp cần thiết về truyền thông, thì chị cứ ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà mà đợi đám cưới đi.”
“Việc của công ti chị không giúp được, đừng có thêm phiền phức cho tôi…”
Có lẽ do công ti đã vận hành lại, tính tình của Đường Đình cũng tốt lên nhiều, đã có thể bình tĩnh mà nói chuyện với tôi.
Mà từ mấy ngày trước ‘bỗng nhiên’ tin tiểu thư Đường gia ăn tối cùng với vị hôn phu bí mật được tuôn ra, hơn nữa còn có cả ảnh chụp hai người ôm nhau thắm thiết trước cửa nhà hàng, thì truyền thông càng muốn nhanh chóng tìm ra rốt cuộc con rể Đường gia là ai, trình độ của tay săn ảnh không hề thua kém với giới giải trí chút nào.
Mà tất cả đều làm theo kế hoạch của Đường gia.
Thân phận của Tùy Nhiên ‘ngẫu nhiên’ bị lộ ra, ‘thập đại thanh niên kiệt xuất’, ‘bác sĩ thiên tài’. ‘thư hương thế gia’, ‘giáo dục cao và tu dưỡng tốt’ vân vân, đều đang cho thấy những tin đồn trước đó nực cười biết bao. Trong mắt những người bình thường, bác sĩ Tùy dịu dàng lịch sự mà khắp bệnh viện ai cũng biết, và vợ sắp cưới của bác sĩ Tùy làm sao có thể vướng vào những thứ dơ bẩn được?
Tất cả chỉ là thừa dịp Đường gia lâm vào tình thế này mà ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ mà thôi.
Mà trong mắt những thương nhân tỏ tường tất cả, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Hôn lễ đều được chuẩn bị đâu vào đấy, dưới hàng loạt các thủ đoạn của Đường Đình công ti cũng dần dần đi vào quỹ đạo, trọng tâm của ông cũng bắt đầu hướng tới kế hoạch ‘đợi công ti vượt qua được giai đoạn này, thì mang theo cả vốn lẫn lãi chỉnh đốn công ti đối thủ.’
Bật ti vi lên, dừng ở bản tin tài chính, cô MC xinh đẹp đang nói về ‘kì tích’ cải t.ử hoàn sinh của công ti Đường gia thời gian gần đây.
Phòng bếp hầu như không dùng tới truyền tới tiếng nước sôi cùng hương thơm của cháo, trước cửa treo một cái túi vô cùng lớn, bên trong là những chai rượu uống xong không dọn đi mấy ngày nay.
Tôi xếp bằng ngồi trên sofa, nhìn về bóng người đang bận rộn trong bếp, lần đầu tiên cảm nhận được ‘hơi thở cuộc sống’ mà kịch bản nói tới.
“Sao anh lại…” nhìn thấy Tùy Nhiên đang đứng ở cửa, tôi có đôi chút bất ngờ.
Anh đưa hai chiếc túi to đang xách tới cho tôi xem, cười nói: “Anh vừa trực ban xong, bác nói em thôi việc rồi, anh nghĩ em đang ở nhà chắc cũng chưa ăn tối, vậy nên liền tới đây với em.”
“Có tiện vào không?”
“Hả,” tôi nhanh chóng nhường đường: “Tiện.”
Anh xách hai túi đồ, đi qua người tôi: “Là bác nói địa chỉ cho anh, ăn lẩu có được không? Em ăn cay…”
Chưa từng có ai tới nhà tôi cả, bây giờ đột nhiên nhảy ra một người, tôi vẫn còn đang mơ hồ thì đã nhìn thấy bóng lưng anh tiến vào khựng lại, lời nói được một nửa liền dừng lại.
Nhưng mà có lẽ tôi biết được anh định nói điều gì: “Tôi không giỏi ăn cay cho lắm, hơi cay có được không?”
Anh trầm mặc một lát: “Em…ở nhà đều như vậy sao?”
Tôi:?
Bước tới xem, tôi liền nhìn thấy rèm cửa được kéo chặt, chai rượu rỗng ở khắp nơi, cùng với mùi rượu xộc lên.
Tôi:…
Lúc ở một mình cũng không thấy gì.
Vậy mà tại sao lúc anh tới đây tôi lại thấy lúng túng???
Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tùy Nhiên đặt hai túi thức ăn lên bàn, nhìn trước sau một vòng sau đó chuẩn xác mà tìm được túi rác mà từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy. tiếp sau bắt đầu im lặng thu dọn chai rượu trên sàn nhà.
Tôi nhanh chóng đi tới kéo rèm cửa ra, trong phút chốc ánh nắng chói mắt liền chiếu vào trong phòng. Tôi nheo nheo mắt, hơi khó chịu.
“Cái đó…anh đừng.” tôi vội vàng chạy qua cướp lấy túi rác trong tay Tùy Nhiên, “Có người dọn dẹp theo giờ, ngày mai sẽ tới dọn sau, anh đừng làm…”
Ai mà biết không cướp được túi, còn bị Tùy Nhiên đẩy sang một bên.
Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn Tùy Nhiên nghiêm túc cẩn thận thu dọn, đột nhiên cảm thấy mặt có hơi nóng.
Bắt đầu tìm chủ đề: “Cái đó…lẩu…”
“Ăn cháo đi.”
Tôi:…
Tùy Nhiên bưng cháo và đồ ăn kèm bước ra, tý nữa thì bị đập đầu vào cửa.
Anh liếc nhìn tôi ở trên sofa: “Mau tới ăn cơm thôi.”
Tôi đáp một tiếng, chậm rì rì đi qua.
Không ngừng liếc trộm Tùy Nhiên đang im lặng đối diện tôi, một bát cháo thôi mà tôi cũng có thể nếm ra mùi vị của sự lo lắng: “Cường độ…công việc của bác sĩ khá cao, bác sĩ Tùy phải chú ý nhiều tới sức khỏe đấy.”
Có lẽ là vẻ nịnh nọt trong lời nói của tôi quá rõ ràng, Tùy Nhiên chậm rãi trả lời: “Ừm, anh biết rồi.”
Còn mang theo hơi thở cam chịu, giống như một đứa trẻ rõ ràng muốn giận dỗi nhưng lại bị kẹo ngọt dụ dỗ mà buông bỏ tức giận.
Bị suy nghĩ dễ thương của bản thân làm cho khóe miệng giương lên, lại cảm thấy hiện giờ cười không thích hợp cho lắm, liền nhanh chóng ăn một muỗng cháo, nhả chữ không rõ ràng giải thích: “Có người vệ sinh, mỗi tuần một lần.”
Tùy Nhiên dừng đũa, nghiêm túc mà nhìn tôi: “Anh tức giận không phải vì điều này.”
Trong vô thức tôi liền ngồi thẳng người nghiêm túc nghe anh nói.
Khóe miệng anh mấp máy, như là đang do dự, nhưng mà trong phút chốc kiên định nói: “Sau này tâm trạng không tốt, em có thể tới tìm anh, rượu không tốt cho sức khỏe, cũng không giải quyết được vấn đề.”
Tôi mở miệng, nhưng tất cả mọi thứ lại kẹt ở trong ngực, đau đớn.
“Bác sĩ Tùy có thể giải quyết sao?” tôi cười hỏi anh.
Anh nhìn tôi, ánh mắt ấm áp mà kiên định. Lúc này tôi mới nhận ra, từ sau đêm đó, anh không bao giờ còn đeo kính trước mặt tôi nữa.
“Ít nhất, cũng có tác dụng hơn rượu.”
Anh thản nhiên nhìn tôi, để tôi có thể nhìn thấy hết tất cả những cảm xúc trong mắt anh. Tôi có chút hoảng hốt trốn tránh ánh mắt anh, tim đập vô cùng nhanh: “Ừm.”
Dù sao thì giờ đây tôi cũng đang trong trạng thái nghỉ ngơi.
“Vậy…lẩu…”
“Tối mai.”
45.
Vì để tránh việc bị thu hút sự chú ý, tôi đã đặc biệt chọn thời gian tan tầm để tới công ti thu dọn đồ đạc, ai mà ngờ được mùa đông thời tiết thất thường đột nhiên mưa lớn.
Bên ngoài không biết là đêm đen hay là những đám mây đen kịt vì mưa lớn, còn không ngừng truyền tới tiếng sấm nổ ầm ầm. Trình Diễn đã vào đoàn phim ‘hoán khê sa’, thuận tiện ngăn cách với thông tin bên ngoài, các nghệ sĩ khác cũng xem như là an phận, khiến cho phòng làm việc tầng 17 vốn dĩ chật ních những người tăng ca giờ đây trống không, chỉ có một vài người ở lại.
Đi tới nơi làm việc liền gặp được người phát ngôn phòng làm việc Trình Diễn, mỉm cười hàn huyên vài câu, sau đó liền đi vào văn phòng.
Những ngày tôi rời đi bàn làm việc này cũng không dính một hạt bụi nào, có lẽ là trợ lí thường xuyên tới thu dọn.
Ngồi trên ghế nhìn khắp phòng, trên bàn là chậu cây Trình Diễn đem tới, bên trên máy tính dán rất nhiều tờ ghi chú, bên tay trái là từng xấp từng xấp văn kiện, hồi tưởng lại gần 10 năm lăn lộn trong giới giải trí.
Đột nhiên phải rời đi, vẫn có hơi không nỡ.
Chỉ là lí do ban đầu gia nhập giới giải trí, đã sớm không còn nữa rồi.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ giờ đây đã bị màn mưa làm cho mơ hồ. Từng trận sấm rền làm thức tỉnh tôi đang ngồi thất thần, nhìn thời gian, thế mà tôi xuất thần lâu như vậy rồi.
Tôi cười lắc lắc đầu, lấy một chiếc vali từ dưới gầm bàn ra.
Chỉ là vừa mới thu dọn xong, cửa phòng làm việc được mở ra ‘ầm’ một tiếng.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Diễn đã lâu không gặp.
Một tia chớp rất sáng vạch qua, tiếng sấm nổ ầm, khiến lòng người cũng run lên.
Trên người cậu vẫn còn nước nhỏ xuống tí tách, tóc mái ướt đẫm dán lên trán, có giọt nước theo đó trượt vào trong mắt, khóe mắt đo đỏ. Cậu cứ đứng ở cửa nhìn tôi, ánh mắt c.hết lặng trên cánh tay đang bê chiếc hộp của tôi.
Tôi nhíu mày: “Lẽ ra giờ này cậu đang ở trong đoàn phim chứ?”
Cậu đi về phía tôi, sắc mặt cực kì khó coi, giọng nói khàn khàn: “Bọn họ đều giấu tôi.”
Tôi chưa từng thấy Trình Diễn như vậy bao giờ, trước mặt tôi cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời, có lúc sẽ làm nũng, thỉnh thoảng còn nổi tính trẻ con.
“Chị từ chức ư, chị phải kết hôn đúng không, chị...” đôi mắt cậu nhìn tôi đỏ bừng, đáy mắt còn lộ ra sự đau đớn thấu xương, mỗi một chữ nói ra đều khiến người nghe vô cùng khó chịu.
“Chẳng phải chị nói, sẽ không bỏ mặc tôi hay sao?” mỗi một chữ cậu nói ra đều vô cùng tức giận.
Tôi âm thầm thở dài một hơi, vuốt vuốt đầu tóc bù xù của cậu, giống như trước đây giúp cậu chỉnh lại đầu tóc vậy: “Việc quản lí công việc của cậu tôi đã giao cho trợ lí của tôi rồi, cô ấy là người tôi một tay đào tạo ra, hơn nữa sự phát triển hiện tại của cậu rất ổn định, không cần phải lo lắng...”
Trước đây chỉ cần dỗ một chút là Trình Diễn liền nguôi ngoai, nhưng giờ phút này cậu liền bắt lấy bàn tay đang chỉnh tóc lại cho mình nói: “Tại sao?”
Còn chưa đợi tôi trả lời, cậu như là mất đi linh hồn tự hỏi tự trả lời: “Là bởi vì Hứa Thời Việt sao?”
Tôi nhíu mày nhìn cậu, không ngờ sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, trông giống như chế giễu, bàn tay đang bắt lấy tay tôi lại càng dùng lực.
Cả người cậu như thể sụp đổ: “Vì Hứa Thời Việt hủy hợp đồng với chị, anh ta muốn kết hôn đúng không?! Anh ta phản bội chị, chị liền không cần tôi nữa đúng không?! Là bởi vì trong mắt chị tôi chỉ là một thế thân của Hứa Thời Việt có đúng không?!”
Tôi bị sự sụp đổ, tiếng gầm nức nở của cậu làm cho kinh ngạc. Người trước mặt này, giống như loài động vật bị dồn vào chân tường, tuyệt vọng, sụp đổ, phẫn nộ, bất an, nhưng nhiều hơn hết, chính là bi thương.
Trầm mặc một giây, cậu lại thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, là thế thân, năm 19 tuổi tôi đã biết rồi, tôi chính là thế thân của Hứa Thời Việt, vì vậy Hứa Thời Việt đi rồi, chị liền không cần tôi nữa.”
Việc xảy ra trước đây liền hiện lên trong đầu tôi, lúc cậu debut được gọi là ‘tiểu Hứa Thời Việt’. Cậu giống với Hứa Thời Việt, bắt đầu bằng việc ca hát, tương tác vô cùng lớn. Năm 19 tuổi ấy cậu náo loạn muốn làm diễn viên, muốn thay đổi hình tượng...
Mấy năm nay cậu và Hứa Thời Việt luôn không hợp nhau, thì ra là vì...tôi.
“Trình Diễn...”
Tôi vừa mới lên tiếng, liền nhìn thấy dáng vẻ cậu nhìn tôi trong phút chốc trở nên mờ mịt mà tàn bạo: “Hứa Thời Việt tới trước, nhưng dựa vào đâu, dựa vào đâu lại là Tùy Nhiên...”
Mạch suy nghĩ của cậu quá nhanh, khó khăn lắm tôi mới nhận ra rằng cậu đang nói tới chuyện tôi kết hôn, tôi còn chưa kịp nói với cậu, chuyện tình cảm không có trước sau, thì đã bị cậu ghì chặt lên bàn hôn.
Nụ hôn của cậu xâm lược tàn bạo, tất cả những phản kháng đều bị cậu giữ chặt, mùi máu tanh dần dâng lên trong miệng.
Đây không phải Trình Diễn mà tôi quen: “Cậu điên rồi à?”
Nhưng mà những thứ này như chạm tới nơi nào của cậu, cậu dùng một tay gạt hết đồ đạc trên bàn đi, ép tôi xuống bàn, tiếng văn kiện rơi xuống đất bị áp chế bởi tiếng sấm bất chợt vang lên.
Cậu dùng một tay chế trụ hai tay tôi, từng cái hôn chằng chịt rơi xuống, tay còn lại thuần thục xé quần áo tôi ra.
Tay bị chế trụ, chân cũng bị ghì lại, chỉ có thể nghiêng đầu đi tránh nụ hôn của cậu: “Trình Diễn, cậu buông tôi ra!”
Nhưng mà cậu không hề quan tâm chút nào tới lời nói của tôi.
Ánh đèn led trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, rốt cuộc là từ khi nào, tình cảm của Trình Diễn với tôi biến thành như vậy.
Vào lúc tôi đang cố gắng tìm xung quanh xem có thứ gì có thể giúp được mình hay không, người đang không ngừng hôn tôi đột nhiên dừng lại, giống như rất nhiều đêm chúng tôi ở cùng với nhau, cậu gục đầu vào cần cổ tôi.
Chỉ là lúc này, cậu đang khóc.
Kìm nén tới cùng cực, cũng không thể nhịn được mà phát ra tiếng khóc.
Cảm nhận được bàn tay đang túm chặt lấy hai tay tôi đang dần buông lỏng, tôi nhanh chóng đẩy tay cậu thoát ra, âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng làm việc.
Đứng dậy kéo quần áo vừa nãy bị xé ra, nhìn Trình Diễn đang cúi đầu trước mặt, tóc tai rối loạn còn hơi ướt của cậu, cặp lông mi rủ xuống cũng ướt rồi, bên tai là mấy dấu tay rõ ràng.
Vô cùng chật vật.
Cảm giác suýt chút nữa thì bị cưỡng bức, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra. Giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo cứng rắn: “Tôi sắp kết hôn rồi, kết thúc loại quan hệ trước đây của chúng ta đi.”
Nói xong, liền cầm lấy đồ đạc chuẩn bị rời đi.