Chương 6

32.

Đã rất lâu rất lâu rồi tôi không có được cảm giác an ổn như vậy, một đêm không mộng mị.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong căn phòng, không thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp của chiếc đèn ngủ đầu giường vẫn còn đang bật, chiếc đồng hồ hình tròn treo trên tường đã đi tới 10 giờ. Hai người say rượu dây dưa cùng một chỗ, trong căn phòng vẫn còn lưu lại hơi thở hoang đường trước đó.

Vào thời điểm lúng túng ai nên tỉnh dậy trước này, tôi và Tùy Nhiên vô cùng trùng hợp mà mở mắt.

Ánh mắt hai người đều từ mông lung tới kinh ngạc, rồi đến khϊếp sợ.

Cảm nhận được hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới lớp chăn, cùng với sự khó chịu tới từ thân dưới của tôi, tôi quá rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Cố gắng trấn an bản thân, đứng dậy đầu óc vẫn còn có chút mông lung, nhặt quần áo vứt tán loạn rồi đi vào trong phòng tắm.

Tùy Nhiên hơi hé mắt, hai tai đỏ lên một mảng.

Đóng cửa phòng tắm, điền cuồng hất nước lạnh lên trên mặt mình, đầu óc sau cơn say lại thêm một đêm buông thả mới dần dần thanh tỉnh.

Đường Vi, chẳng phải chỉ là say rượu rồi làm chuyện linh tinh thôi hay sao? Cái này có gì mà to tát đâu, tới nỗi tim phải đập nhanh như vậy ư?

Bản thân trong gương quần áo xốc xếch, mặt hơi nhợt nhạt, dưới mắt lại là một mảng xám đen. Thứ chói mắt nhất chính là những dấu hôn trên cổ.

Tùy Nhiên này, là cún biến thành à? Còn phải đánh dấu lãnh thổ nữa?

Ngón tay xoa nhẹ, trong đầu liền xuất hiện những thước phim không thể miêu tả được.

Hơi thở trong phút chốc liền rối loạn.

Đợi tới khi đã sửa soạn xong ra ngoài, liền nhìn thấy Tùy Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề đang dựa vào tường đợi tôi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa dường như anh mới hồi thần, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Anh lại đeo kính lên: “Xin lỗi em, hôm qua tôi…” anh mấp máy môi, “Tôi uống say quá.”

“À…không sao, đây vốn dĩ là chuyện người tình ta nguyện mà,” tôi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh.

Tùy Nhiên nhìn tôi, anh nói rất thận trọng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Tôi: …

“Không cần,” tôi không dám nhìn vào mắt anh, vô thức thốt ra lời vừa nãy đã nghĩ xong trong nhà vệ sinh, “Cứ coi như là tình một đêm đi, việc này cũng là chuyện hết sức bình thường thôi, qua rồi thì cứ thế quên đi.” Tôi dùng ngữ điệu bình tĩnh, không để tâm nhất mà nói ra một câu.

Còn chưa đợi anh tiêu hóa được, tôi lại mở miệng: “Tôi còn có việc, bác sĩ Tùy tôi đi trước đây.”

Tôi mỉm cười nói rất tùy ý, sau đó đẩy cửa rời đi, nhưng trong dư quang đáy mắt lại thấy ánh mắt Tùy Nhiên đang nhìn tôi dường như trầm xuống.

Cho tới khi tất cả đều bị ngăn sau cánh cửa kia, tôi mới lần nữa thở hắt ra, liền cảm nhận được cảm giác đang trốn chạy.

Đường Vi à Đường Vi, thế mà mày cũng có ngày này cơ đấy.

Mà ở phía bên kia cánh cửa, Tùy Nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, những lời nói bình tĩnh, sao cũng được của người con gái vẫn còn vang lên bên tai anh.

Vậy nên, tôi cũng được xem như những người đàn ông ở bên cạnh em đó sao, không có chút khác biệt nào ư?

33.

Trăng lên giữa trời, đêm đông ở phương bắc tạo cơ hội cho gió lạnh tàn phá, cái lạnh cắt da cắt thịt len lỏi vào từng đường đi ngõ nhỏ của Bắc Kinh, mọi người trên đường đều trở vào trong nhà, để cho những cơn gió lạnh ấy cuồng hoan trước sân.

Cánh cửa lớn sát đất bị gió quật vào phát ra từng tiếng kháng nghị, ánh đèn phòng họp tầng 17 sáng trưng.

“Hiện tại thị trường điện ảnh truyền hình, cùng với thị trường phim cổ trang chiếm ưu thế vượt trội hơn so với phim hiện đại, vì vậy tôi vẫn kiến nghị bộ phim tiếp theo của Trình Diễn nên chọn ‘Cửu ca’.”

“Tôi đồng ý với quan điểm của chị, tôi cũng muốn tiếp tục quay cổ trang, tuy nhiên bộ ‘Cửa ca’ này là về đề tài lịch sử, hơn nữa hình tượng cũng không hợp với Trình Diễn!”

“Tôi…tôi nghĩ hiện giờ vẫn có thể tiếp tục quay cổ trang thần tượng, Trình Diễn vẫn còn trẻ, việc chuyển hình cũng không cần phải vội vàng, giữ được lưu lượng mới là điều quan trọng nhất! Vì vậy tôi cho rằng bộ ‘Hoán khê sa’ cũng rất tốt, hơn nữa thiết lập hình tượng nam chính cũng rất hợp với Trình Diễn!”

“Chuyển hình thì cần phải từ từ từng chút một, cũng không thể cả đời đều đóng phim thần tượng được!”

“Không có lưu lượng thì lấy đâu ra thứ tốt đây!”



Mọi người trong phòng họp tranh luận với nhau về bộ phim tiếp theo của Trình Diễn là ‘cửu ca’ hay ‘hoán khê sa’ vô cùng kịch liệt.

Tôi ngồi trên ghế xoay, cau mày xoa xoa huyệt thái dương, trước mặt là hai bản báo cáo đánh giá kịch bản.

Hai phe cãi nhau mệt rồi, đều đồng loạt dừng lại nhìn về phía tôi: “Chị Vi, chị nghĩ sao?”

Tôi đẩy hai bản kịch bản về phía bọn họ, trong nụ cười đem theo ý lạnh: “Là các người lựa chọn kịch bản, hay tôi lựa chọn kịch bản đây?”

Trợ lí ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của tôi, âm thầm lùi về phía sau màn hình máy tính của mình.

“Một tháng trước đã bắt đầu lựa chọn, sau đó đưa ra được hai kịch bản này ư,” tôi liếc mắt, nhìn về phía hai nhóm người không dám nói bất kì một chữ nào kia, “Bây giờ cãi nhau cũng được một tiếng rồi nhỉ? Cho các người thêm một tiếng nữa, có thể cãi ra đáp án được không?”

Tôi quét mắt qua, cơn bực tức không tên cứ thế mà bùng lên: “Hoặc là cãi cho ra đáp án, hoặc là, đuổi việc hết!”

Công ti đã tuyển dụng nhưng người gì thế này, cả ngày chỉ biết ăn trên ngồi trốc, còn không bằng tìm một sinh viên thực tập vào, cho dù kinh nghiệm không bằng những người lâu năm này, nhưng mà thái độ của người ta hết sức nghiêm túc, ý tưởng sinh động, làm việc tích cực.

Tôi dựa vào lưng ghế nhìn bọn họ, khóe miệng câu lên nụ cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng: “Làm sao, còn không bắt đầu cãi ư?”

Chính vào lúc nhiệt độ trong phòng họp dần hạ xuống đến âm độ, nhân viên lễ tân mới lịch sự mà gõ cửa một cái, lúc mở cánh cửa ra bị không khí bên trong làm cho ngây người, kết quả lắp bắp nói: “Vi…chị Vi, điểm tâm chị gọi cho mọi người đã tới rồi.”

Tôi cau mày nhìn cô ấy, tôi đặt đồ ăn khuya lúc nào cơ chứ?

Còn chưa kịp hỏi, thì shipper đã ôm một túi lớn bước vào bên trong, trợ lí liền nhanh chóng nhận lấy: “Cảm ơn chị Vi, biết ngay chị Vi rất thương mọi người mà! Ăn điểm tâm xong chắc chắn sẽ đưa ra được phương án!”

Trợ lí vừa chia đồ ăn cho mọi người, vừa điên cuồng mà nháy mắt với tôi.

Nhận được điểm tâm xong cuối cùng cũng có người yếu ớt mở miệng: “Thật xin lỗi chị Vi, bọn tôi lập tức làm ngay!”

Người ở bên cạnh cũng cùng nhau phụ họa, không khí trong phòng làm việc dịu đi mấy phần.

Trợ lí đứng ở trước mặt ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, tôi nhìn nhìn phòng làm việc, thầm thở dài một hơi: “Cứ nghỉ nửa tiếng trước đã, nửa tiếng sau họp tiếp.”

Nói xong, tôi liền đi ra khỏi phòng họp, không có tôi ở đây, bọn họ sẽ tự nhiên hơn nhiều.

Ánh trăng rất mông lung, bầu trời đêm không có lấy một gợn mây. Nhìn từ trên tầng 17 xuống, có thể nhìn thấy một chiếc xe màu bạc đang đỗ ở trước cửa công ti.

Đó là xe của Tùy Nhiên.

Cơn gió khiến cho cây cối ngả nghiêng, ấy vậy mà ngay trong màn đêm này lại có tuyết rơi xuống, chằng chịt.

Mà chiếc xe màu bạc ấy dừng ở dưới đèn đường, lại khiến cho tôi yên lòng.

“Thật xin lỗi, có thể hỏi một chút bữa khuya này là của ai không?”

“Ồ, là của một vị họ Tùy đúng không?”

Khung chat là tin nhắn anh vừa mới gửi tới: “Tôi đang ở dưới cửa công ti em, gặp mặt chút đi?”

Trước mắt sau việc ngày hôm đó, tin nhắn anh gửi tới, mỗi một tin đều là đã đọc nhưng không trả lời.

Tôi không biết bản thân mình đang trốn tránh điều gì, cũng không biết tại sao phải trốn, nhưng mà mơ hồ biết được, anh đã đi vào vùng an toàn của tôi, tôi luống cuống, sợ hãi, bàng hoàng, tôi chỉ muốn quay trở về vùng an toàn của mình, sau đó đẩy anh rời đi.

Nhưng mà nơi nào đó trong tim lại âm thầm gào thét.

Tôi đứng sau tấm rèm cửa sát đất từ trên tầng 17 nhìn xuống chiếc xe kia, tôi không nhìn thấy người đó, nhưng lại thấy vô cùng an nhiên.

“Đừng suốt ngày tăng ca nữa, phải chú ý sức khỏe, tôi có ca mổ gấp phải đi trước.”

“Vi Vi, đợi tới lúc em cảm thấy thích hợp, tôi hi vọng có thể nói chuyện với em, có được không?”

Chiếc điện thoại im lặng rất lâu vang lên tiếng thông báo, là hai tin nhắn của anh.

Tôi nhìn chiếc xe dưới ánh đèn chuyển động, quay xe, cua, bánh xe lăn trên lớp tuyết mỏng, sau đó thân xe liền dần dần biến mất trong trận tuyết.

Màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, tôi đứng sau cửa sổ, không nhúc nhích nhìn về phía chiếc xe biến mất, cho tới khi trước mắt toàn bộ bị tuyết bao trùm.

Dòng chữ ‘có được không?” đột nhiên biến thành giọng nói dỗ dành ấm áp của anh, mang theo ý cười, có lẽ lần này còn có một chút xíu cầu xin, khiến cho tâm can không tự chủ mà run rẩy.

Anh vẫn luôn dùng cách của mình mà đợi hồi âm của tôi, không vội vàng, cũng không lùi bước.

Hơi ấm trong phòng cùng với cái lạnh ở ngoài cửa sổ tạo nên một sự đối lập rõ ràng, trên cửa sổ rất nhanh đã kết thành một tầng sương mù.

Thông qua tầng sương mù ấy có thể thấy được hình dáng mơ hồ của bản thân. Da trắng môi hồng, lông mày mơ hồ nhưng đường nét lại vô cùng đẹp đẽ, âu phục làm tôn lên đường nét trên cơ thể, đôi giày cao gót làm nổi bật lên mắt cá chân trắng ngần mà nhỏ nhắn.

Tôi mỉm cười nhìn về phía cánh cửa thủy tinh, nhưng mà không thể nhìn thấy được bản thân mơ hồ trong gương đang cười, tức tới nỗi tôi dùng tay xóa đi bóng dáng trên tấm kính.

Hơi nước tản ra lộ ra tấm thủy tinh rõ ràng, xuyên thấu qua những tấm thủy tinh kia, trong suốt tới nỗi nhìn rõ được trên đường lóe lên vài điểm đỏ chỉ có lác đác vài người, bọn họ giữ chặt quần áo đi trong cuồng phong, cùng với cây cối nghiêng ngả bên đường.

Kim ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong.

Tôi cười thấp, dùng tay muốn chạm vào mấy bóng người chật vật kia, nhưng mà chỉ chạm vào được thủy tinh lạnh tới thấu xương kia.

Tôi cũng vậy,

Tôi nghĩ như vậy,

Tôi cũng là kim ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong.

34.

Cuối cùng vẫn lựa chọ kịch bản bộ ‘Hoán khê sa’, sau đó liền thông báo cho Trình Diễn đang nghỉ ngơi ở nhà tới công ti thương lượng thông cáo phía sau.

Tôi vừa mới xử lí xong các khâu cuối cùng của bộ phim về đề tài y học kia, ngồi dựa lưng vào ghế thở ra một hơi, mặt trời phía tây dần dần lặn xuống, chầm chậm trốn vào sau lưng tòa nhà cao tầng phía đối diện.

Trợ lí lộc cộc chạy vào, cùng với tiếng đẩy cửa là tiếng nói gấp gáp: “Chị Vi không xong rồi! Anh Trình Diễn và anh Thời Hạo đánh nhau rồi!”

35.

Nơi làm việc một đống hỗ độn, văn kiện rơi đầy đất, bàn ghế lộn xộn. Các nhân viên kinh ngạc đứng nép vào một bên, nhìn về phía hai người được người khác lôi ra xì xào bàn tán.

Trên khuôn mặt đẹp trai của hai con người đó xuất hiện những vết đỏ, vừa nhìn đã biết không hề nương tay.

Hai mắt Trình Diễn đỏ ngầu nhìn Hứa Thời Việt, thừa dịp người kéo cậu ra lơ là liền xông vào đánh tiếp, như thể là muốn đánh Hứa Thời Việt c.hết tại chỗ vậy.

Mọi người lại nhanh chóng kéo hai người lại xông vào đánh nhau kia ra, tiếng kêu thất kinh, tiếng khuyên can làm cho khu làm việc vô cùng hỗn loạn.

Tiếng hét ‘dừng lại’ của trợ lí chẳng hề có chút tác dụng nào cả, nhìn hai người bên trong nắm quyền xông vào đánh nhau, tôi liền lấy hai chiếc cốc thủy tinh trên kệ ném xuống dưới đất.

Tiếng thủy tinh rơi vỡ lanh lảnh lọt vào tai tất cả mọi người, khiến cho người trong cuộc đều dừng lại: “Đánh đủ chưa?”

Trình Diễn nghe thấy giọng nói của tôi cả người liền run lên, không hề nhúc nhích nữa. Người ở bên cạnh nhanh chóng lôi cậu ra, sống c.hết mà giữ chặt lấy, sợ cậu lại giống như vừa rồi xông ra đánh nhau tiếp.

“Người nổi tiếng trong giới âm nhạc đánh nhau cùng với lưu lượng đang nổi, sao nào, lâu rồi chưa lên hotsearch, muốn lên đó nằm hai ngày sao?”

Đôi mắt đỏ lừ của Trình Diễn nhìn về phía tôi, đuôi mắt khóe miệng đều là vết máu, cậu mấp máy môi, nhưng lại không nói lấy một chữ.

“Tới phòng làm việc của tôi.”

Lời vừa mới dứt, tiểu Lý cùng với trợ lí của tôi liền kéo cả hai người vào bên trong.

“Vậy mọi người thu dọn một chút, chú ý miệng lưỡi của mình, vừa rồi làm gì thì tiếp tục làm đi.”

Lúc quay đầu đi, Hứa Thời Việt đã sửa sang lại dáng vẻ, chỉ là khuôn mặt đó vẫn còn đặc sắc hơn Trình Diễn vài phần: “Anh đi theo tôi.”

- --

“Tôi quay lại để lấy chút đồ thì gặp được cậu ấy, vừa mới nhắc tới chuyện chúng ta giải trừ hợp đồng thì cậu ta liền động tay động chân,” đóng cửa phòng họp lại, Hứa Thời Việt vừa sửa lại cà vạt lần nữa, vừa nói, “Tôi nhớ 6 năm trước em kí hợp đồng với Tiểu Trình nhỉ, tên nhóc này rất biết bảo vệ em, cũng không màng thời gian địa điểm.”

Tôi ngồi trên ghế không trả lời anh: “Thủ tục giải ước của anh thế nào rồi.”

Hứa Thời Việt kéo chiếc ghế trước mặt tôi ra, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn tôi: “Cũng tạm ổn rồi.”

Anh lại nói một cách từ tốn: “Tôi tưởng rằng, em sẽ không hỏi tôi điều này.”

“Sau khi từ Pháp trở về, chúng ta vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống cẩn thận mà cùng nhau nói chuyện,” trên bàn có một trai nước Nông Phu trống không, có lẽ là được mở ra ở cuộc họp trước nhưng chưa đem đi.

Tôi cầm lấy chai nước, vừa xé bao bì bên ngoài, vừa nói: “Lần này gọi anh tới, là muốn nói rõ tất cả mọi chuyện, thuận tiện, cũng có việc muốn hỏi anh.”

Nghe vậy, Hứa Thời Việt ngồi thẳng, ánh mắt nghiêm túc: “Em nói đi.”

Rõ ràng trước kia có bao nhiêu lời oán trách, bao nhiêu lời muốn nói với anh, nhưng mà hiện giờ tới lúc phải nói ra thì lại phát hiện không biết bắt đầu từ đâu cả, cũng không còn sự phẫn uất ban đầu nữa.

Tôi cười cười: “Anh có còn nhớ bài hát tên ‘đáp xuống’ kia không?”

Hứa Thời Việt trầm ngâm chốc lát: “Nhớ, bài hát do tôi sáng tác nhiều năm về trước, sao vậy?”

“Lần đầu tiên tôi biết tới anh, chính là lần đầu tiên anh hát ca khúc này trong chương trình, anh debut thông qua bài hát đó.” Bao bì chai nước khoáng Nông Phu bị tôi xé ra hết, tôi cảm thấy vô vị liền đứng dậy đi về phía cửa sổ, “Khi đó anh ôm cây đàn ghi ta, ngồi trước mic, phong cách vô cùng trẻ trung.”

“Muốn để em rơi xuống rồi đón lấy em⁓”

“Ở trong biển sâu vô tận, ở trong bầu trời sao lấp lánh, ôm chặt lấy em…”

Ca khúc đó lại vang lên bên tai tôi, mỗi một ca từ đều khắc sâu vào trong tâm trí tôi.

Hứa Thời Việt kinh ngạc nhìn tôi, hoàn toàn không ngờ tới tôi biết đến anh từ sớm như vậy: “Em…”

Tôi không quan tâm tới lời nói của anh, tự nhiên nói: “Năm 22 tuổi ấy, anh bị công ti lừa, tôi nhìn thấy anh đau khổ sụp đổ như vậy thế nên mới đi vào giới giải trí, lúc đó tôi chỉ nghĩ tới việc muốn giúp đỡ anh.”

“Anh nói anh muốn làm âm nhạc, anh nói anh không muốn quay phim, cũng không muốn quay show, tôi đều đồng ý với anh. Tôi không biết ước mơ là gì, nhưng mà tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của anh.”

Tôi bám thật chặt lấy anh, dựa dẫm vào anh, tôi tưởng rằng anh là cọng rơm cứu mạng lơ lửng trong đại dương tôi có thể bắt lấy, mà không ngờ tới, anh không phải.

Tôi chống đỡ nửa người trên ghế nhìn anh, nhìn thấy cả người anh ngây ngẩn, sau đó có sự áy náy dâng lên trong đôi mắt. Lúc này, cửa sổ đằng sau sáng lên, ánh mặt trời phía sau tôi dần chiếu sáng toàn bộ phòng họp.

Tôi tưởng rằng mình sẽ mãi oán trách anh, nhưng lại không hề ngờ tới giờ đây trái tim vô cùng bình tĩnh: “Anh biết không? Năm tôi 20 tuổi có làm một chiếc nhẫn bên trên có khắc dòng chữ ‘xsy’(*), là tên của anh.”

(*) đây là chữ cái đầu trong phiên âm tên của Hứa Thời Việt: xu shi yue

“Sau đó luôn mang theo bên người.”

Con ngươi đen láy của Hứa Thời Việt phản chiếu ánh nắng cùng hình bóng tôi, anh áy náy lại hốt hoảng: “Xin lỗi em Tiểu Vi, tôi…”

“Anh không cần xin lỗi,” tôi nói, trong đầu lại nghĩ tới người đã lâu không liên lạc – Tùy Nhiên, “Tôi không biết đó có được gọi là thích hay không, nhưng mà điều tôi biết là những năm qua, anh thực sự rất quan trọng.”

“Trước đây anh nói đúng, cách của tôi, quả thực là không đúng.” Tôi cười nói.

“Vậy em…” Hứa Thời Việt ấp úng.

“Đều ngả bài rồi.” tôi nói, buông bỏ rồi, “Nói cũng đã nói rồi, anh cũng đi xử lí vết thương sớm đi. Sau khi độc lập rồi, phải quan tâm nhiều hơn tới phản ứng của thị trường, đừng có chỉ quan tâm tới cách làm của bản thân, anh đã không còn công ti làm hậu thuẫn nữa rồi.”

Lúc mở cửa, thanh âm thật thấp của Hứa Thời Việt truyền tới từ phía sau: “Cảm ơn, còn có, xin lỗi.”

“Tiểu Vi, tôi thực sự, luôn rất cám ơn em.” Giọng nói thành khẩn, đem theo cảm xúc khó nói thành lời, “Tôi biết nếu như không có em thì sẽ không có Hứa Thời Việt của hiện tại.”

“Nhưng mà tôi cũng mong mình có cuộc sống riêng, sở dĩ giấu giếm em là vì sợ em không tiếp nhận được.” anh nói. Bởi vì ở trong giới này, người quản lí thay mặt công ti, vì lợi ích mà làm việc chia rẽ uyên ương cũng chẳng lạ gì.

“Vẫn luôn không tin vào tình yêu của em, tôi cũng thực xin lỗi.”

Nói thêm nữa cũng chỉ là không tin tưởng mà thôi. Tôi nhìn về phía cửa, nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Cũng vào lúc tôi định rời đi, giọng nói của anh lại vang lên: “Tiểu Vi, nếu như thích ai đó, thì em đừng như vậy nữa.”

Anh nói: “Em sẽ đánh mất người đó.”

36.

Trình Diễn kề má nằm trên sofa nhìn về phía cửa sổ, không quan tâm tới tóc mái đang rủ xuống, tóc mái lòa xòa trên đôi mắt trống rỗng mà đờ đẫn, giống như một người mù vậy, đem theo một thân u tối.

Lúc tôi tiến vào trong phòng thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiếng mở cửa làm kinh động tới cậu, liền máy móc mà quay đầu qua nhìn. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt trống rỗng kia dần dần hồi phục.

Tôi đi tới ngồi xuống cạnh cậu, liền bị cậu bất chợt ôm lấy.

Cậu khóa tôi rất chặt, chẳng nói chẳng rằng vùi đầu vào cổ tôi, mái tóc mềm mượt của cậu chọc vào tai tôi có chút ngứa.

Vốn dĩ sau khi nói chuyện với Hứa Thời Việt xong bực tức đã vơi đi phần nào, giờ đây lại bị hành động của trình Diễn làm cho không còn chút tức giận nào nữa rồi. tôi xoa xoa đầu cậu, giả vờ tức giận nói: “Đừng tưởng rằng mỗi lần đều giả vờ ngoan ngoãn đáng thương là tôi sẽ bỏ qua, cậu có biết hiện giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cậu không, còn đánh nhau, hả?”

“Xin lỗi.” cậu vùi vào cổ tôi, giọng nói buồn rầu, nhưng mà thái độ nhận sai vẫn như vậy.

Tôi vừa định nói chuyện, lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Chị sẽ không cần tôi nữa ư?”

Giọng nói luôn luôn trong suốt giờ đây lại trở nên khàn khàn, tôi cảm nhận rõ ràng được sự bất an cùng hoảng loạn trên người cậu.

Tôi nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng thật chói mắt: “Không đâu, sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”

“Tôi là quản lí của cậu mà.” Tôi bổ sung.

Từ đầu tới cuối Trình Diễn đều vùi vào cần cổ tôi, tôi cảm nhận được cậu khựng lại đôi chút, nhưng mà vẫn không lên tiếng.

Cậu không nói gì cả, tôi cũng không tiếp lời nữa.

Rất lâu sau đó, cậu mới chịu buông tay, sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh tôi, cúi thấp đầu nhìn không rõ ánh mắt.

Nhìn vệt máu ứ đọng bên khóe miệng cậu tôi cau mày, nâng cằm cậu lên xem xét vết thương trên mặt.

Nghiêm trọng nhất chính là vết thâm ở khóe miệng và khóe mắt, nơi đó còn có vết thương nhỏ. Hứa Thời Việt này cũng thật là, Trình Diễn là một diễn viên đánh hỏng mặt rồi thì làm thế nào đây.

Tôi tức giận liếc Trình Diễn một cái, từ đầu tới cuối cậu đều cúi đầu, con ngươi rũ xuống không biết đang nhìn thứ gì, vô cùng đáng thương.

Thở dài một hơi, đứng dậy lấy hòm y tế, bất giác liếc thấy thứ gì đó màu đỏ.

Kéo cánh tay đang giấu ở phía sau của cậu ra, mu bàn tay đỏ thẫm: “Xảy ra chuyện gì đây?”

Tôi kéo tay qua cẩn thận nhìn, phát hiện bên trong là những mảnh vỡ trong suốt. trong đầu liền xuất hiện những mảnh hỗn độn cùng mảnh vỡ thủy tinh đầy sàn ở khu làm việc.

Tôi cau mày: “Không đau à? Tới tận bây giờ cung không nói lấy một câu, cậu…” nhìn Trình Diễn cụp mắt không nói lấy một lời, liền không thể nói ra những lời trách móc cậu.

Cảm giác được tâm trạng của cậu vô cùng tệ, tôi xoa xoa đầu cậu, mềm giọng nói: “Đến bệnh viện xử lí vết thương, có được không?”

Lông mi Trình Diễn giật giật, nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi.

Giọng nói của cậu vừa khàn vừa nhẹ nhàng: “Được.”

- --

Đeo khẩu trang đột mũ lên cho Trình Diễn xong, sau đó cùng với trợ lí Tiểu Lý đưa cậu tới bệnh viện.

Người gắp thủy tinh ra cho Trình Diễn là một chị gái, cô ấy vô cùng dịu dàng lại rất lịch sự, nhưng mà từ đầu tới cuối Trình Diễn đều cụp mắt xuống, cũng không nói chuyện gì cả. Chỉ vào lúc tôi hỏi lại y tá, cậu mới trả lời tôi một tiếng.

Y tá băng bó vết thương xong thì lại xử lí vết thương trên mặt cho cậu, dặn dò một đống chú ý, mới dẫn theo Tiểu Lý ra ngoài lấy thuốc, có thể được coi là tận lực trong ‘thời đại y tá giỏi’ rồi.

Tôi ngồi ở bên cạnh, nhìn vết thương trên mặt Trình Diễn, cười nói: “Nghe thấy chưa, chị y tá kia liên tục nói không biết ai có thể xuống tay với khuôn mặt đẹp như vậy.”

Nhẹ nhàng chụp chiếc mũ lên đầu Trình Diễn, dìu cậu xuống một bậc cầu thang: “Trình Diễn nhà chúng ta xem như mặt thanh mày tú, lúc nào cũng khiến cho các chị em đau lòng.”

Tôi tưởng rằng Trình Diễn vẫn còn muốn hờn dỗi một lúc nữa không ngờ tới cậu lại đi thẳng xuống cầu thang: “Vậy…chị…có còn đau lòng cho A Diễn không?”

Lúc cậu nói lời này là đang ngồi trên lan can nhìn tôi, trong con mắt đẹp đẽ kia ngập tràn sương mù.

Tôi cười cười: “Thương, nếu như lần sau cậu còn đánh nhau với Hứa Thời Việt, tôi nhất định sẽ giúp A Diễn nhà chúng ta.”

Trình Diễn câu khóe miệng lên mỉm cười: “Đây là chị nói đấy nhé!”

Tôi nhướng mi, gõ một cái lên trán cậu, đùa: “Tiểu tử thối, lần sau nhớ chọn thời gian địa điểm đấy!”

Cậu che đầu, hốc mắt lóe lên ánh nước: “Chị! Đau!”